Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không bỏ sót một ai

Phiên bản Dịch · 1688 chữ

Lúc này, tiếng nói lạnh băng truyền ra, đồng tử tôi hơi co lại, trong năm tên thanh niên trước mặt, tôi nhận ra một bóng người quen mắt.

Diệp Vũ Hoa.

Diệp Vũ Hoa của môn phái Thiên Hoa, lúc ở trong khách điếm, bởi vì tranh phòng, mà hắn đã bị bại dưới tay tôi, nhưng, tôi đang nghĩ, sao hắn lại tìm thấy tôi? Hoặc là nói, ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đều đang đợi tôi, bởi khu rừng này là nơi nhất định phải đi qua thì mới ra được bên ngoài.

- Không biết mấy vị có gì chỉ bảo?

Tôi nhìn mấy người trước mặt, lập tức cất tiếng hỏi, hiện tại tôi không muốn trì hoãn thời gian, chỉ muốn mau chóng đưa Hoàng Tiểu Tiên rời đi, sau đó tìm một nơi cho Hoàng Tiểu Tiên trị thương.

- Có gì chỉ bảo? xem ra mày đúng thật là ‘quý nhân’ hay quên? Mày có biết, Diệp sư đệ chính là đệ tử của môn phái Thiên Hoa không? Mà còn là nhân tài nổi tiếng, mày thế mà lại dám ra tay với người của môn phái Thiên Hoa, lẽ nào chưa từng nghĩ tới hậu quả sao?

Tên thanh niên cầm đầu nhìn tôi, lạnh giọng nói, ánh mắt hiện ra một tia sát khí.

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, quả nhiên, mấy tên này đến để gây rắc rối, lúc trước Diệp Vũ Hoa chịu thiệt dưới tay tôi, hiện tại bọn chúng đứng đây chờ tôi, là vì muốn báo thù.

Nghĩ đến đây, tôi biết hôm nay mình không thể dễ dàng rời đi, tôi trực tiếp đặt Hoàng Tiểu Tiên trên lưng đứng dựa vào thân cạnh bên cạnh, sau đó quay lại vị trí lúc nãy.

- Tôi đang có việc vội, mau tránh ra, chuyện cũ tôi có thể bỏ qua!

Đưa mắt nhìn mấy người trước mặt, lòng tôi đã không còn chút kiên nhẫn nào, lạnh giọng nói với bọn chúng, nhưng khi tôi vừa nói xong, mấy người trước mặt hơi bất ngờ, bắt đầu không kiêng nể gì cười lăn cười bò, tiếng cười của bọn chúng đầy vẻ khinh thường và miệt thị.

- Cái gì? Tao không nghe nhầm đấy chứ? Thằng nhãi đó vừa nói cái gì?

Khương Điền Phong cầm đầu đám thanh niên giả vờ không nghe thấy, lên tiếng hỏi người bên cạnh.

- Khương sư huynh, thằng ranh đó nói chúng ta tránh ra, nó sẽ bỏ qua chuyện cũ!

Người ở bên cạnh vừa cười vừa nói, Khương Điền Phong sau khi cười xong, đưa mắt nhìn tôi chằm chằm.

- Thằng ranh, tao thấy mày đúng là chê mệnh mình quá dài, có biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày cho rằng tao là Diệp sư đệ à? Diệp sư đệ có thiên phú trời cho, do tuổi còn nhỏ, nên thực lực vẫn kém một chút, nhưng mày nghĩ mày là cái thá gì, mà dám nói chuyện với tao?

Sắc mặt Khương Điền Phong đột nhiên trở nên giá lạnh, sát khí cũng phủ khắp mặt.

- Khương sư huynh, huynh mau nhìn người con gái kia, thật xinh đẹp quá đi, còn đẹp hơn cả Bạch Ngọc Thanh!

Lập tức, có một tiếng nói truyền ra, ngay sau đó, ánh mắt của đám người Khương Điền Phong đều rơi lên trên người Hoàng Tiểu Tiên.

- Mẹ nó, em gái này đúng là cực phẩm, xem ra lần này tới đây cũng xứng đáng!

Trên mặt Khương Điền Phong, lập tức lộ ra nét mặt vô cùng ghê tởm, ánh mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên cũng làm cho người ta có chút buồn nôn.

Lòng tôi lạnh giá, mắt khẽ khép hờ:

- Đường là do chúng mày tự chọn, lúc trước tao đã không muốn xảy ra tranh chấp, nhưng hiện tại…. vậy thì, không bỏ sót một ai!

Tiếng nói thản nhiên truyền ra, nhưng Khương Điền Phong trước mặt lại hoàn toàn không để ý tới tôi, ánh mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên như muốn ăn tươi nuốt sống, sau đó nhàn nhạt nói:

- Giết thằng nhãi kia, giữ lại em gái này, giải quyết mau lên, chúng ta còn phải quay về tông môn!

- Yên tâm đi Khương sư huynh, mấy người đó không thể ngờ tới thất trưởng lão sẽ dùng chiêu này!

Khi Khương Điền Phong nói xong, mấy người bên cạnh lập tức lao thẳng tới chỗ tôi, khí mùi lạnh giá toát ra từ trên người bọn chúng, mắt tôi lập tức mở lớn, khí thế trên người tăng vọt.

- Giết!

Một tiếng thét truyền ra khỏi miệng tôi, cả người tôi hóa thành một tàn ảnh biến mất khỏi chỗ cũ, mà giây phút tôi và hai người kia tiếp cận nhau, Thị trong tay tôi vung lên, kiếm khí sắc bén kích phát.

- Không hay, Khương sư huynh, cứu đệ…

Không đợi người này nói xong, trường kiếm trong tay tôi đã chém xuống, đầu của một tu sĩ cảnh giới Nguyên Đan cấp bốn bay ra, rơi ‘bình bịch’ xuống đất, một bàn tay khác, điều động Minh Hỏa ra ngoài, bao trùm cả người tên khác vào trong.

Ngay sau đó, biểu cảm trên gương mặt Khương Điền Phong cứng đờ.

- Khốn nạn, mày dám đùa giỡn tao?

Khương Điền Phong nổi giận đùng đùng, còn Diệp Vũ Hoa thì mặt mày sợ hãi, rõ ràng, bọn chúng không ngờ rằng, tôi có thể liên tiếp giết chết hai người trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế.

Sắc mặt tôi không thay đổi, nhìn Khương Điền Phong, cất tiếng:

- Tao không có hứng đùa giỡn với người chết!

- Chết cho tao!

Sắc mặt Khương Điền Phong hung ác, cả người lao thẳng tới chỗ tôi, trong nháy mắt, mặt Khương Điền Phong đằng đằng sát khí, mà lúc này, mặt tôi lạnh tanh, bởi vì Khương Điền Phong không thể so sánh với hai tu sĩ kia.

- Nhị vị sư đệ, cùng huynh giết chết thằng khốn tự cao này!

Khương Điền Phong vừa rồi cũng đã cảm nhận được gì đó từ trong thủ đoạn của tôi, lập tức lên tiếng nói với hai người phía sau, khi tiếng hắn vang lên, Diệp Vũ Hoa và tên còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, tức khắc bổ nhào tới chỗ tôi.

Cảm nhận được ba luồng công kích quanh mình, sắc mắt tôi không chút biến hóa, trường kiếm vung ra những luồng kiếm hoa, ngay sau đó, thân người tôi lắc một cái.

- Minh Hỏa, ra cho ta!

Tiếng hô của tôi vừa dứt, Minh Hỏa trong người cũng lập tức bạo phát ra ngoài, bao vây khoảng cách trong vòng năm thước ở chung quanh.

- A! đây là thứ gì?

- A, cứu đệ, sư huynh cứu đệ….

Tiếng thét của Diệp Vũ Hoa vô cùng thảm thương, hắn hối hận rồi, hắn còn trẻ, hắn vẫn còn tương lai sáng lạn, hắn là thiên tài của môn phái Thiên Hoa, nhưng hắn đã đắc tội với người không nên đắc tội, hiện tại, hắn đã cảm nhận được bản thân mình sắp phải chết.

Nếu như cho hắn thêm một cơ hội, hắn tuyệt đối không kiêu ngạo ngang ngược đi đắc tội với một người khủng bố như thế.

Nhưng, hiện tại tất cả đều đã muộn, suy nghĩ này cũng nảy ra ở trong đầu Khương Điền Phong, mà tôi biết, Minh hỏa không thể giết ngay được Khương Điền Phong, thân người tôi phóng vụt lên, lao tới vị trí của Khương Điền Phong.

Khi tôi tới trước mặt hắn, hắn hoảng sợ nhìn tôi, lắc đầu nguầy nguậy.

- Không được giết tao, không được giết tao, mày muốn cái gì tao đều đưa hết cho mày!

Đối với lời van xin của Khương Điền Phong, tôi không bỏ vào tai, sau đó thản nhiên nói:

- Thật ngại quá, tao chỉ muốn mạng của mày!

Khi tôi nói xong, trường kiếm đã đâm vào người Khương Điền Phong, cho đến lúc tôi thu hồi lại Minh Hỏa quay về trong cơ thể, thì đã không còn nhìn thấy bất kì một cỗ thi thể nào nữa.

Bởi vì trên mặt đất, chỉ còn lại một ít ‘tro’, và mấy túi Càn Khôn, tôi trực tiếp thu túi Càn Khôn lại, sau đó mang theo Hoàng Tiểu Tiên rời khỏi nơi này.

Tôi không dám cam đoan trận chiến vừa rồi sẽ không gây sự chú ý với người khác, cho nên phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Khi tôi đưa Hoàng Tiểu Tiên tới một khách sạn, lòng mới thả lỏng được chút, Hoàng Tiểu Tiên cũng lập tức tiến hành trị thương.

Chỉ đúng hai giờ đồng hồ sau, sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên hồng hào trở lại, sau đó chị ta đứng dậy.

- Đi, mau đi khỏi đây!

Suy nghĩ của Hoàng Tiểu Tiên cũng giống với tôi, nếu như hiện tại Hoàng Tiểu Tiên đang trong trạng thái khỏe mạnh, vậy thì chúng tôi cũng bớt lo lắng hơn, nhưng bây giờ Hoàng Tiểu Tiên vẫn đang trọng thương, dưới tình hình này, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác.

Ai cũng không dám đảm bảo Bạch Giao có tìm đến cửa hay không, ngoại trừ Bạch Giao ra, vậy còn những người khác thì sao?

Tôi và Hoàng Tiểu Tiên lập tức đặt vé máy bay về ngay buổi chiều ngày hôm đó, bay về tỉnh Quý Châu, mà lúc trên máy bay, tiếng của kiếm linh cũng truyền ra.

- Nhóc con, ta cảm nhận được khí mùi của một thứ đồ trên người ngươi.

Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt, vội vàng hỏi kiếm linh là thứ gì? Tôi đương nhiên cho rằng kiếm linh muốn trêu chọc mình.

- Bảo vật quý báu, thứ xếp hạng nhất ở phiên đấu giá!

Ngay sau đó, tôi kinh hãi đến mức đứng hình, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.