Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tứ hộ pháp xuất quan

Phiên bản Dịch · 2456 chữ

Thân người tôi chợt lóe qua, nắm đấm của Đàm Phụ cũng đã trực tiếp xuyên thủng cơ thể tôi.

Giờ phúc này, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt nhìn một màn trước mặt, khóe miệng Đàm Phụ xuất hiện một độ cong, giây tiếp theo, nụ cười đó hoàn toàn cứng ngắc.

Bởi vì thân hình của tôi lúc này lại từ từ nhạt màu, thậm chí, cuối cùng còn tiêu tan vào khoảng không.

- Sao lại có thể? Tàn ảnh?

Đàm Phụ kinh hô một tiếng, không thể tin nổi nhìn thân ảnh đang tiêu tan trước mắt, nhưng lúc này, ông ta đã không còn thời gian để phản ứng, không do dự xoay người, một quyền đánh ra sau lưng.

Nhưng, tôi làm sao có thể để cho chuyện như vậy xảy ra, khi ông ta quay mình, bàn tay của tôi cũng trực tiếp đập vào sau lưng ông ta.

Thình……

Một âm thanh trầm đục vang ra, cả người Đàm Phụ nháy mắt cái đã bay ngược ra ngoài, thân hình trực tiếp rơi xuống dưới võ đài!

Hơi thở của Đàm Phụ có chút khó khăn, đòn tấn công vừa nãy không làm Đàm Phụ trọng thương, nhưng lúc này, khí mùi của ông ta đã trở nên hỗn loạn.

Mặt đỏ tía tai! Sắc mặt của Đàm Phụ nhìn cực kì khó coi.

Khi thân người của Đàm Phụ rơi xuống đất, xung quanh vang lên những tiếng hô:

- Minh chủ, minh chủ….

Tôi vẫn đứng trên võ đài, nhìn Đàm Phụ phía dưới, thản nhiên lên tiếng:

- Đối với mỗi một người muốn gia nhập Đạo Minh, tôi đều rất hoan nghênh, nhưng muốn ỷ vào thực lực của mình, mà thể hiện uy phong, thì Đạo Minh tôi chỉ sợ không hài lòng lắm!

Tôi nhìn Đàm Phụ, tiếng nói nhàn nhạt truyền ra, cũng không nói khó nghe, nhưng rất rõ ràng, đã phân rõ chuyện giữa Đàm Phụ và Phùng Thiên Trung.

Sau khi nói xong, tôi thấy Đàm Phụ sắc mặt khó coi cúi gằm mặt, tôi trực tiếp đi xuống võ đài, Phùng Thiên Trung đi tới trước mặt tôi, cúi đầu nói:

- Minh chủ, tôi đã khiến minh chủ mất mặt!

Nhìn ánh mắt của Phùng Thiên Trung, lòng tôi cũng yên vui, thật ra lúc trước Đàm Phụ có hành vi dùng lời nói để kích bác, bằng không Phùng Thiên Trung chắc cũng không đồng ý so tài, dựa vào điểm này, tôi có thể khẳng định, Phùng Thiên Trung có lòng tuyệt đối trung thành với Đạo Minh.

- Anh không khiến Đạo Minh của chúng ta mất mặt, ngược lại, Đạo Minh của chúng ta không hề kiêng sợ bất kì thách thức nào!

Tôi vỗ vỗ lên bả vai của Phùng Thiên Trung, kế đó nói:

- Lát nữa đến phòng nghị sự tìm tôi!

Sau khi nói xong, tôi quay người rời đi, về phần Đàm Phụ phía sau, ông ta ở lại hay rời đi, tôi cũng không ngăn cản, về tới đại sảnh phòng nghị sự, không lâu sau, Phùng Thiên Trung đã tiến vào.

- Không biết minh chủ tìm thuộc hạ có gì phân phó?

Phùng Thiên Trung tiến vào, ôm quyền hỏi tôi.

Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt Phùng Thiên Trung:

- Tôi thấy anh dừng chân lại ở cảnh giới Nguyên Đan cũng được một thời gian rồi?

Đối với câu hỏi của tôi, Phùng Thiên Trung tỏ ra hơi bất ngờ, sau đó trả lời:

- Hồi bẩm minh chủ, ba năm trước thuộc hạ đã lên tới cảnh giới Nguyên Đan điên phong, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội đột phá!

- Thời cơ chuyển tiếp đúng thật là khó nắm bắt, hiện tại có một thứ này! Không biết anh muốn hay không?

Nhìn Phùng Thiên Trung, tôi cười cười nói.

Phùng Thiên Trung sửng sốt, hiển nhiên là không biết tôi đang nói gì.

Tôi không nói lời thừa với Phùng Thiên Trung, tay lật một cái, một cây Ngưng Hồn Thảo đã xuất hiện trong tay tôi, đưa cho Phùng Thiên Trung:

- Đây là Ngưng Hồn Thảo, có thể giúp anh tiến vào cảnh giới Ngưng Anh!

Khi cây Ngưng Hồn Thảo xuất hiện, hai mắt Phùng Thiên Trung trợn lớn;

- minh chủ, đây…..

Khi Phùng Thiên Trung nhìn thấy Ngưng Hồn Thảo, mặc dù có thoáng vui mừng, nhưng sau đó, Phùng Thiên Trung lập tức bình tĩnh lại, nhìn Ngưng Hồn Thảo, không lên tiếng.

- Làm sao vậy? không cần?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn Phùng Thiên Trung hỏi.

Phùng Thiên Trung do dự một lát, kế đó ôm quyền nói:

- Hồi bẩm minh chủ, thuộc hạ rất muốn, nhưng…. Không có công không thể hưởng lộc, thuộc hạ vừa mới vào Đạo Minh, cũng không lập được chiến công gì, cho nên Ngưng Hồn Thảo này, tôi không thể nhận!

Nghe giải thích của Phùng Thiên Trung, tôi hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười, Phùng Thiên Trung, đúng là một người có nguyên tắc.

Sau khi Đạo Minh trải qua chuyện quỷ hộ pháp, anh ta mới gia nhập vào Đạo Minh, đúng là không có công lao gì cho Đạo Minh, nhưng không có nghĩa là anh ta không có chiến công,thì không thể nhận được Ngưng Hồn Thảo.

- Ai nói anh không có chiến công? Hôm nay anh lôi đài, đối chiến với Đàm Phụ cảnh giới Ngưng Anh, chính là chiến công, hơn nữa hiện tại Kháng Thiên giả bên kia cũng đang ngấm ngầm hành động, thực lực của Đạo Minh vẫn quá yếu, cần có nhiều chiến lực hơn, sau khi anh tiến vào cảnh giới Ngưng Anh, sức chiến đấu sẽ tăng lên không ít, chắc anh cũng biết?

- Đến lúc đó nếu Kháng Thiên giả tìm tới cửa, như vậy anh sẽ là một trong những kẻ mạnh của Đạo Minh, giết nhiều thêm mấy tên Kháng Thiên giả, đó không phải là chiến công sao?

Nói xong, tôi nhìn Phùng Thiên Trung, phát hiện nét mặt anh ta vẫn có chút đo dự:

- Đây?

Hiển nhiên, Phùng Thiên Trung chưa biết phải nói gì, mà tôi cũng xua tay, ném Ngưng Hồn Thảo qua:

- Được rồi, sao còn lề mề ra thế, tranh thủ thời gian ngưng tụ Nguyên Anh, tăng thêm một kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh cho Đạo Minh chúng ta!

Lúc này, cuối cùng thì Phùng Thiên Trung cũng không tiếp tục từ chối, nhận lấy Ngưng hồn Thảo, quỳ một gối xuống đất:

- Vâng, minh chủ, thuộc hạ chắc chắn trong cuộc chiến lần sau, sẽ giết nhiều thêm mấy tên Kháng Thiên giả!

- ừ, chuyện này mình anh biết được rồi, không được khoe ra ngoài, nếu người khác có hỏi, thì anh tìm bừa một lý do nào đó!

Tôi gật đầu, cất tiếng, Phùng Thiên Trung cũng không phải tên ngốc, lập tức hiểu ra ý tôi, đáp lại môt câu, sau đó tôi cũng cho Phùng Thiên Trung lui xuống, dùng thời gian nhanh nhất để đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh.

Kế đó, tôi gọi Trịnh Thu tới, kêu ông ta gọi hai gã cảnh giới Ngưng Anh vừa gia nhập Đạo Minh đến.

Không lâu sau, tôi nhìn thấy sau lưng Trịnh Thu, chỉ có một người, người này dáng người hơi mập mạp, tuổi tác trung niên! Có lẽ chính là Cao Nhân Hữu mà Trịnh Thu đã nói!

- Minh chủ, tôi đã đi tìm Đàm Phụ đạo hữu, nhưng có đệ tử Đạo Minh nói, nhìn thấy Đàm Phụ đã rời khỏi Đạo Minh!

Trịnh Thu dẫn Cao Nhân Hữu đến trước mặt tôi, lập tức ôm quyền nói.

- Không sao cả, tham gia vào Đạo Minh là tự nguyện, chắc hẳn vị này là Cao Nhân Hữu đạo hữu?

Tôi xua xua tay, sau đó nhìn người đàn ông trung niên, cười hỏi, Cao Nhân Hữu ôm quyền với tôi, lên tiếng;

- Chào Minh chủ! Lão Trịnh nói với tôi minh chủ tuổi chưa quá 20, lúc trước còn cho rằng lão Trịnh chém gió, hiện tại đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, minh chủ quả nhiên tuổi trẻ đầy hứu hẹn!

Tiếng nói của Cao Nhân Hữu rất cởi mở, không giống với Đàm Phụ, trong câu nói còn có hàm ý khác.

- Cao Đạo hữu quá khen rồi, Cao đạo hữu có thể gia nhập Đạo Minh, chính là vinh hạnh của Đạo Minh tôi, lúc trước tôi đang bế quan tu luyện, vẫn chưa ra nghênh đón, mong Cao đạo hữu thứ lỗi!

Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt Cao Nhân Hữu.

- ấy, minh chủ khách khí rồi, huống hồ hiện tại tôi cũng coi như đã là người của Đạo Minh, minh chủ còn xưng hô tôi là đạo hữu, chỉ sợ trong lòng lão Trịnh đều có chút bất bình!

Cao Nhân Hữu ôm quyền với tôi, sau đó nhìn Trịnh Thu trêu ghẹo một câu, xem ra Cao Nhân Hữu và Trịnh Thu cũng đã quen biết từ lâu.

Lại hàn huyên vài câu, Trịnh Thu dẫn Cao Nhân Hữu lui xuống, tôi hít sâu một hơi, Đàm Phụ rời đi, tôi cảm thấy chẳng sao cả, mà chờ đến khi Phùng Thiên Trung tiến vào cảnh giới Ngưng Anh, Đạo Minh của tôi vẫn có sáu kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh!

Thời gian tiếp theo, tôi gần như đều đặt tâm tư vào trong ấn Phúc Hải, thời gian trôi qua khoảng một tuần, cuối cùng cũng nhận được tin tức từ Mã Đại.

- nghe nói tứ hộ pháp của Kháng Thiên giả đã xuất quan, gần đây cẩn thận chút!

Chỉ vài chữ đơn giản, nhưng lòng tôi cũng trở nên nặng nề.

Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, cũng hơn mười ngày rồi, có lẽ Hoàng Tiểu Tiên đang dung hợp giọt tinh huyết mãnh thú, nếu dưới tình hình này mà KHáng Thiên giả kéo đến, chỉ sợ chúng tôi bên này sẽ gặp bất trắc.

Có điều cho dù như vậy, tôi cũng không cho phép mình bất lực, trực tiếp truyền lệnh xuống, cả Đạo Minh ở bất cứ ngóc ngách nào cũng phải trong trạng thái đề cao cảnh giác, trong khoảng thời gian này, nếu không có đại sự, thì khi trời tối đệ tử Đạo Minh cố gắng không ra ngoài!

Khi mệnh lệnh truyền xuống, người trong Đạo Minh đại khái cũng đã biết là chuyện gì, thậm chí đến cả đám người Trịnh Thu cũng đến tìm tôi.

Trong phòng hội nghị, ngoài bốn người Trịnh Thu, thì còn có hai bóng người khác, chính là Cao Nhân Hữu, và Phùng Thiên Trung hai ngày trước vừa mới đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh.

- minh chủ, không biết có phải đã có tin tức về Kháng Thiên giả hay không?

Tiền Trần lên tiếng trước, tôi chau mày, trực tiếp gật đầu.

- theo như tin tức bên chỗ tôi đạt được, thì khoảng thời gian trước, kẻ cầm đầu Kháng Thiên giả tại tỉnh Qúy Châu, tứ hộ pháp bởi vì bế quan, cho nên tạm thời từ bỏ hành động ở bên ngoài, mà hiện tại, thì tứ hộ pháp kia hẳn là đã xuất quan, cho nên kế tiếp, cả Đạo Minh nhất định phải ở trong trạng thái cảnh giác cao độ!

Tôi nói thẳng vào trọng điểm, không khí trong phòng nghị sự vô cùng nặng nề, hiển nhiên, thực lực của tứ hộ pháp, tất cả mọi người đều có thể đoán được, vô cùng mạnh, nếu tứ hộ pháp không tự mình ra tay còn đỡ, nhưng nếu hắn ra tay, thì Đạo Minh rất nguy cấp!

- dù sao đều phải đánh. Đều là hai bả vai, một cái đầu, Phùng mỗ tôi không sợ!

Phùng Thiên Trung là một người thẳng tính, trực tiếp lên tiếng.

Mấy người nhìn nhau một cái, lần lượt gật đầu.

- Không sai, đại trượng phu sợ gì sống chết, nếu đã tới Đạo Minh, tôi cũng không phải là ôm theo tâm tư lánh nạn mà tới đây!

Cao Nhân Hữu ở một bên thản nhiên nói, mặc dù sắc mặt nặng nề, nhưng mọi người đều không mảy may sợ hãi.

- Chư vị, đừng nghĩ Đạo Minh chúng ta quá yếu, cho dù tứ hộ pháp đích thân tới, tôi đây lại muốn xem bản lĩnh của hắn đến đâu!

Tôi nhìn mọi người, nhàn nhạt lên tiếng.

Sau khi nhắn nhủ vài nhiệm vụ, mấy người lần lượt rời đi, mà khoảng thời gian này tôi cũng không tu luyện, bởi vì lúc nào cũng phải chú ý đám người Kháng Thiên giả đột kích.

……….

Trong một đại điện u tối, mấy tên mặc áo choàng đen đang quỳ lạy ở dưới đất, mà ngồi trên chủ vị, là một gã có khuôn mặt gầy yếu, thoạt nhìn giống như chỉ có da bọc xương, khiến người nhìn có cảm giác rùng mình.

- ồ, phế vật quỷ hộ pháp đó không ngờ lại chết rồi? thú vị đây! Vốn cho rằng lúc ta bế quan xong, thì cái lũ dòi bọ Đạo Minh đã biến mất, nhưng thật không ngờ, quỷ hộ pháp lại vô dụng như vậy!

Trên chủ vị, một giọng nói u ám truyền ra, mấy tên áo choàng đen đang quỳ dưới đất bỗng run lên lẩy bẩy.

- tứ hộ pháp, bởi vì lúc trước ngài đã hạ lệnh, trước lúc ngài xuất quan, không được làm bừa, bằng không thì chúng tôi đã trực tiếp đi giết cãi lũ Đạo Minh, rồi chờ ngài xuất quan rồi!

Một người trong đó run rẩy nói với tứ hộ pháp đang ngồi trên chủ vị, quanh thân tứ hộ pháp, có những luồng âm khí màu đen, nhìn rất đáng sợ.

- khà khà khà, có chút thú vị!xem ra Đạo Minh cũng rất vui, vừa hay bản tôn đã xuất quan, cùng đến chơi cũng không tồi, hy vọng Đạo Minh gì đó, đừng để ta thất vọng quá, đợi sau khi ta mau chóng giải quyết được chúng, sẽ nói với sư tôn đổi một nơi khác cho ta chơi!

Trong miệng tứ hộ pháp, truyền ra tiếng cười quái gở, nghe thôi cũng thấy lạnh toát sống lưng, mấy người đang quỳ phía dưới hình như cũng rất kiêng dè tứ hộ pháp.

Bởi vì những người nào hiểu rõ thì đều biết, một khi phát ra tiếng cười này, thì là lúc có người gặp phải tai ương!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.