Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Phụ

Phiên bản Dịch · 1793 chữ

- Phúc Hải, đây chính là Phúc Hải!

Tiếng nói nhàn nhạt cứ lượn vòng trong đầu tôi, thật lâu sau vẫn chưa tan đi, mặt nước biển bị tách đôi đúng khoảng chừng hơn mười giây, mới khôi phục lại trạng thái bình thường.

Đừng chỉ nghĩ là mười giây, cảnh tượng đó, không phải hùng vĩ bình thường, không tận mắt nhìn thấy, tôi quả thực khó có thể tưởng tượng.

Cái gọi là “Phiên Sơn Phúc Hải” chính là cảnh tượng trước mắt, quá đỗi khủng khiếp, mà lúc này, đợi khi tôi phản ứng lại, lại phát hiện, cảnh tượng kia đã hoàn toàn biến mất.

(Phiên Sơn Phúc Hải: nhằm ám chỉ năng lượng vô cùng khủng bố, có thể lập đổ đồi núi, xoay chuyển đại dương)

Đợi đến khi tôi muốn nhìn lại, cũng đã không còn cách nào!

- ấn Phúc Hải, xem ra lại là một đạo thuật mạnh, chỉ là hiện tại tôi đến Long Du Bát Hoang Quyền còn chưa nắm trong tay, có điều ấn Phúc Hải hình như không cần điều kiện đặc thù gì cả, như vậy, tôi cũng có thể nắm được ấn Phúc Hải vào trong tay trước.

Cứ thế, tôi bắt tay vào tu luyện ấn Phú Hải, trong lúc đó, lại có thêm hai gã cảnh giới Ngưng Anh gia nhập Đạo Minh, Trịnh Thu đã tới thông báo qua với tôi, có điều bởi vì tôi bận tu luyện ấn Phúc Hải, cho nên vẫn chưa gặp hai vị cảnh giới Ngưng Anh kia.

Tính như vậy, thì Đạo Minh đã có sáu vị cảnh giới Ngưng Anh rồi!

Liên tục tu luyện vài ngày, tôi cảm thấy có chút chán nản, liền đứng dậy đi dạo quanh sơn trang, khi tôi đến một sân bóng cũ ở trước sơn trang, nói chính xác hơn lúc trước nơi đó là sân bóng, về sau thiết lập thêm trận pháp đã trở thành nơi người của Đạo Minh chiến đấu giao hữu.

Thậm chí tôi còn phân phó cho Trịnh Thu, lập ra một quy định, những người mỗi ngày đến đây so tài, chỉ cần thắng lợi, đều sẽ được nhận thưởng, còn về Trịnh Thu thực thi chuyện này thế nào, tôi không biết.

- này, ông hơi quá đáng rồi đó, một cảnh giới Ngưng Anh lại đi bắt nạt cảnh giới Nguyên Đan, đây là bản lĩnh gì chứ?

- đúng vậy, có bản lĩnh thì ông đấu với bốn vị hộ pháp của chúng tôi đi!

Còn chưa tới nơi, tôi đã nghe thấy tiếng huyên náo truyền tới từ bên đó, tôi khẽ cau mày, lập tức đi đến nơi phát ra âm thanh.

Khi tới nơi, tôi nhìn thấy có một người đàn ông đang nắm bò dưới đất, khóe miệng dính máu tươi, rất rõ ràng hắn đã bị thương, phần ngực còn hơi lõm vào.

Bị thương không nhẹ? Tôi bước nhanh tới, rất nhiều người của Đạo Minh đã từng gặp qua tôi, khi tôi vừa tới, đã có nhiều người hành lễ.

- minh chủ!

- tham kiến minh chủ!

Người đang nằm dưới đất thấy tôi đến, cũng vội vàng muốn bò dậy, hành lễ với tôi, nhưng trên người hắn đang bị trọng thương, ngay cả đứng lên cũng có chút khó khăn!

Thấy một màn như vậy tôi khẽ cau mày, sau đó nhìn một lão già đang đứng trên võ đài, trên mặt người này treo một nụ cười hào hứng, thấy tôi tới, không ngờ còn không có ý hành lễ với tôi.

- minh chủ? Đúng là cái chức danh đáng tôn kính, đến Đạo Minh khá nhiều ngày rồi, lần đầu nhìn thấy mặt minh chủ!

Giọng điệu của người này có cảm giác khá quái lạ, nghe vậy tôi hơi ngây ra, lập tức hiểu, người này nghĩ rằng ông ta gia nhập Đạo Minh, nhưng tôi lại không tiếp đãi, cho nên trong lòng rất bất mãn!

Có điều tôi không để ý tới ông ta, mà chỉ nhìn người đàn ông bị thương trước mặt, lên tiếng hỏi:

- anh tên là gì?

Người đàn ông trung niên ôm quyền với tôi, vội vàng lên tiếng:

- hồi bẩm minh chủ, thuộc hạ tên là Phùng Thiên Trung.

Nghe vậy tôi gật gật đầu, sau đó nói:

- ừ, tôi đã nghe Trịnh Thu đề cập qua về anh, cảnh giới Nguyên Đan điên phong, khoảng cách với cảnh giới Ngưng Anh cũng chỉ còn một bước!

Đúng là tôi đã nghe Trịnh Thu nhắc đến Phùng Thiên Trung, bởi vì những người cảnh giới Nguyên Đan trong Đạo Minh cũng không nhiều lắm, cho nên vì số lượng không nhiều, nên tôi nhớ rất kỹ tên của mọi người.

- Phiền minh chủ phải lo lắng rồi!

Phùng Thiên Trung xấu hổ cười, cất tiếng nói với tôi.

- Không sao, anh dưỡng thương trước đi, ông ta là cảnh giới Ngưng Anh, anh vẫn có chênh lệch, không sao cả!

Tôi đưa cho Phùng Thiên Trung một viên đan dược trị thương. Sau đó an ủi.

Vẻ á ngại trên mặt Phùng Thiên Trung tan đi nhiều, sau đó lên tiếng:

- Đa tạ minh chủ!

Tôi gật đầu, bảo anh ta đi sang một bên nghỉ ngơi, sau đó đi lên phía võ đài, nhìn lão già trước mặt.

- Ông hẳn là vị đạo hữu Đàm Phụ mà Trịnh Thu hộ pháp đã nói với tôi!

Lúc trước Trịnh Thu đã báo cáo với tôi, hai gã cảnh giới Ngưng Anh gia nhập Đạo Minh, một là Đàm Phụ tuổi khoảng bảy mươi, người khác tên là Cao Nhân Hữu, tuổi hơn năm mươi, người này nhìn già hơn chút, hiển nhiên là Đàm Phụ.

- ồ, không ngờ minh chủ còn biết tên của tôi!

Đàm Phụ hơi bất ngờ, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.

- lúc Trịnh Thu hộ pháp nói cho tôi biết, vừa vặn tôi đang tu luyện, cho nên không kịp ra nghênh đón hai vị, còn mong Đàm đạo hữu lượng thứ!

Tôi ôm quyền với Đàm Phụ, lên tiếng nói.

Nụ cười trên mặt Đàm Phụ càng sâu, nhưng tôi nhìn được ra, người này vẫn có chút khó chịu:

- minh chủ nói vậy là có ý gì, có thể tới Đạo Minh, chính là vinh hạnh của tôi!

Nghe giọng nói khó nghe của ông ta, nhưng mặt tôi vẫn nở nụ cười thản nhiên.

- đúng rồi, lúc trước Đàm đạo hữu ỷ cảnh giới Ngưng Anh đối chiến với Phùng Thiên Trung, một đạo hữu cảnh giới Nguyên Đan, xuống tay có chút nặng thì phải? tôi đã xem qua một chút, xương sườn của Phùng Thiên Trung đều đã gãy mất hai cái, chỉ sợ nếu không tu dưỡng vài ngày, e là khó bình phục!

Nhìn Đàm Phụ trước mắt, tôi trực tiếp lên tiếng.

- thật ngại quá, lúc nãy không chú ý, ai mà biết thằng đó lại yếu ớt vậy, chẳng qua là do thực lực hắn không bằng người ta, minh chủ cũng không thể trách tôi chứ? Tôi cũng chẳng cưỡng ép hắn lôi đài, đúng không?

Đàm Phụ buông tay, mặt cười ảm đạm lên tiếng, còn tôi thì trong lòng giá lạnh!

Tôi có cảm giác con người này bởi vì chuyện tôi không ra tiếp đón, cho nên cảm thấy mất mặt, mới định gây rắc rối.

- này ông kia, ông không biết xấu hổ là gì à, lúc trước rõ ràng còn nói, chỉ muốn giao hữu với Phùng đạo hữu một chút, mà hai bên cũng đã nói phải có điểm dừng, bằng không, Phùng đạo hữu làm sao có thể đồng ý đọ sức với ông?

- đúng thế, hiện tại ông lại còn nói những lời như thế mà mặt không hề đỏ!

Sau khi Đàm Phụ nói xong, lập tức đã có người bất mãn lên tiếng, nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Đàm Phụ vẫn không có bất kì thay đổi nào, rõ ràng là không quan tâm đến lời nói của những người kia.

- ồ, hóa ra sự tình không giống như những gì Đàm đạo hữu nói?

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngúm, đưa mắt nhìn Đàm Phụ, lên tiếng.

- Đó là vì bản đạo lỡ tay, minh chủ không tin, tôi cũng không còn cách nào khác!

Đàm Phụ rõ ràng cảm thấy với thực lực của mình, thì Đạo Minh cũng không dám làm gì ông ta.

Hạng người này, quá đỗi tự cao tự đại, nói thật, nếu không phải bây giờ Đạo Minh đang thiếu người, tôi cũng không muốn phí lời với ông ta, nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn phải suy xét một chút, tâm tính của người này rốt cuộc như thế nào!

- Hà hà, nếu Đàm đạo hữu đã tự tin về thủ đoạn của mình như vậy, chi bằng tôi hầu ngài hai chiêu?

Nhìn Đàm Phụ, tôi khẽ cười nhạt.

Đàm Phụ hơi ngây ra, hình như ông ta không ngờ tôi lại chủ động lên tiếng, yêu cầu chiến đấu với ông ta, mà đối với lời khiêu chiến của tôi, Đàm Phụ không những không sợ hãi, ngược lại còn vô cùng tò mò.

- Đều nghe nói minh chủ có thể giết chết cảnh giới Ngưng Anh, trăm nghe không bằng một thấy, tại hạ tự nguyện lĩnh giáo!

Khi Đàm Phụ nói xong, tôi cũng không biết phải làm sao, những người đã tu luyện mấy chục năm, không ai là không kiêu ngạo, mà muốn khiến bọn họ hết kiêu ngạo, vậy nhất định phải mạnh hơn bọn họ.

- Ra tay đi!

Tôi nhìn Đàm Phụ, lên tiếng nói.

Đàm Phụ phía đối diện khóe mắt hơi nheo lại, không do dự lao tới chỗ tôi, thấy thân hình trước mặt đang tiếp cận, đồng tử tôi co lại, thân người vẫn đứng im tại chỗ, không di chuyển.

- Minh chủ chắc không bại chứ?

- Anh bị thần kinh à? Minh chủ có thể giết chết cả cảnh giới Ngưng Anh, ngài ấy bại được sao?

- Tôi cứ có cảm giác hành vi của lão già kia đã chọc giận minh chủ, minh chủ đang muốn xả giận cho Phùng đại ca!

- đúng thế, cứ cho rằng thực lực bản thân là cảnh giới Ngưng Anh, thì không có ai giải quyết được ông ta chắc!

- Nhưng, mọi người nhìn kìa, sao minh chủ lại không nhúc nhích thế?

- Nguy rồi, công kích đã gần ngay trước mắt rồi!

Nhìn nắm đấm đang tiếp cận, đôi mắt đang khép hờ của tôi lập tức mở to, chân nguyên trong người bạo phát!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.