Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người kỳ lạ

Phiên bản Dịch · 2018 chữ

Tới phòng nghị sự, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lúc này, Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong lúc tôi đang nghi hoặc, thì Hoàng Tiểu Tiên lại cười cười, nói:

- trong khoảng thời gian em hôn mê, chị làm gì có tâm tư đi quản lý mọi chuyện trong Đạo Minh, toàn quyền giao hết lại cho đám người Trịnh Thu, chị nói với ông ấy, chỉ cần không phải là chuyện sinh tử tồn vong của Đạo Minh, thì không cần tới tìm chị!

Nói xong, Hoàng Tiểu Tiên xua tay, nói chị ta đã truyền âm cho Trịnh Thu, lát nữa, tôi muốn biết chuyện gì, có thể trực tiếp hỏi Trịnh Thu!

Tôi gật đầu, xem ra Hoàng Tiểu Tiên sắm vai “địa chủ” vẫn chuyên nghiệp hơn tôi, ngồi trong đại sảnh nghị sự chờ một lúc, Trịnh Thu đã tới.

- Tham kiến minh chủ, nhị vị cô nương!

Trịnh Thu vừa vào đại sảnh đã thi lễ với tôi và hai người Hoàng Tiểu Tiên, Trịnh Thu là một người biết điều, mặc dù cả ba người trước mặt đều rất trẻ, nhưng thực lực của ai cũng đủ để nghiền nát ông ta.

Cho nên, đối mặt với ba vị này, Trịnh Thu tối thiểu cũng biết tôn trọng, đó là tôn trọng về thực lực!

- Trịnh Thu hộ pháp, nghe nói trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, đều là ông hỗ trợ quản lý mọi chuyện trong Đạo Minh?

Nhìn thấy Trịnh Thu, tôi gật đầu, lên tiếng hỏi, khi tôi nói xong, Trịnh Thu vội vàng ôm quyền, nói với tôi:

- Hồi bẩm minh chủ, lúc trước Hoàng cô nương nói minh chủ đang trong giai đoạn trị thương, cô ấy cần phải bảo vệ, cho nên giao công chuyện trong Đạo Minh lại cho tôi quản lý!

Nghe vậy, thôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút vui mừng, năng lực quản lý của Trịnh Thu không tầm thường, hơn nữa lòng trung thành đối với Đạo Mình hoặc là nói là đối với tôi, đều có thể nhìn thấy rõ.

- Khoảng thời gian này, vất vả cho Trịnh hộ pháp rồi!

Nhìn Trịnh Thu, tôi lên tiếng thăm hỏi.

- Đây là chuyện thuộc hạ nên làm!

Trịnh Thu lại ôm quyền nói.

Sau đó tôi kêu Trịnh Thu tìm một chỗ ngồi xuống, đừng đứng nữa, đợi sau khi Trịnh Thu ngồi xuống, tôi mới lên tiếng hỏi Trịnh Thu:

- Trịnh hộ pháp, không biết tình hình Đạo Minh trong khoảng thời gian này như thế nào rồi? có tin tức về Kháng Thiên giả không?

Nói thắc mắc trong lòng mình ra, nghe xong sắc mặt Trịnh Thu hơi nghiêm túc, sau đó báo cáo.

Trải qua trận chiến này, Đạo Minh cũng coi như “nhất chiến thành danh”, tin tức truyền ra ngoài, vì vậy cũng dẫn tới rất nhiều người gia nhập vào Đạo Minh.

(nhất chiến thành danh: nổi tiếng chỉ sau một trận đấu.)

Ngay sau đó, Trịnh Thu báo cáo với tôi số lượng những người đã tử trận, không ngờ chết hơn năm mươi người, nghe thấy con số này, lòng tôi không khỏi đau nhói, cho dù nói thế nào, những người này đều là vì bảo vệ Đạo Minh mà chiến đấu đến chết.

Hơn nữa, con số này, đã chiếm mấy một phân ba nhân số của Đạo Minh, vốn dĩ những đệ tử đã trải qua phát triển, cũng chỉ mới hơn một trăm, lần này lại chết những hơn năm mươi người.

Sau khi tôi gặng hỏi, Trịnh Thu nói cho tôi biết, nói người bị thương vong, những ai còn có người nhà, đã tới tặng “tiền trợ cấp”, sau đó trong khoảng thời gian này, Đạo Minh đã tăng thêm gần một trăm thành viên mới, hơn nữa trong đó có mười người đều là thực lực cảnh giới Ngưng Anh, thậm chí, có ba người cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh.

- Vẫn còn có một kẻ mạnh cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh!

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Trịnh Thu hơi dừng lại sau đó mới nói tiếp.

Nghe vậy, tôi hơi bất ngờ, bởi vì tôi không ngờ rằng, còn có một kẻ mạnh cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh gia nhập Đạo Minh? Mà lúc này, Trịnh Thu lại lên tiếng:

- Đúng rồi minh chủ, Đoàn tiên sinh nói, nếu ngài xuất quan, hy vọng có thể một mình gặp mặt hắn một lần!

Nghe những lời này của Trịnh Thu, lông mày tôi hơi nhíu lại, sau đó nhìn Trịnh Thu, hỏi ông ta đánh giá thế nào về vị Đoàn Lang này?

Khi tôi nói xong, Trịnh Thu khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc, Trịnh Thu lên tiếng:

- Nếu minh chủ đã hỏi, vậy thuộc hạ cũng nói thật!

Dừng một chút, Trịnh Thu lập tức nói:

- Khi thuộc hạ nhìn thấy Đoàn tiên sinh, ấn tượng đầu tiên về người này là, có một luồng oán khí rất sâu đậm, lúc đó thuộc hạ đã bị dọa hú hồn!

- Hơn nữa, sau khi Đoàn tiên sinh đến, đã chỉ đích danh muốn gặp minh chủ, tôi chỉ có thể nói với hắn, minh chủ đang bế quan, sau đó sắp xếp nơi ở cho hắn, về sau tôi cũng không hay gặp Đoàn tiên sinh, bởi vì đều có người đưa cơm tới tận nơi cho hắn, hắn căn bản không ra ngoài!

Nghe Trịnh Thu nói xong, lòng tôi hơi sửng sốt, chỉ cần nghe Trịnh Thu nói vậy, tôi đã cảm thấy Đoàn Lang hình như có gì đó quái dị, nhưng Trịnh Thu còn nói, ông ta không cảm nhận thấy người này có địch ý với Đạo Minh.

Nếu Trịnh Thu nói như vậy, chứng minh người này gia nhập Đạo Minh, có lẽ là có mục đích, nhưng lại không có địch ý với Đạo Minh, lúc này, tôi hơi tò mò, Đoàn Lang rốt cuộc gia nhập Đạo Minh để làm gì?

Một kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh cấp ba, đến Đạo Minh, vì mục đích gì cơ chứ?

Lúc này, tôi nhìn Trịnh Thu, lên tiếng;

- Trịnh hộ pháp, ông hãy đi thông báo với Đoàn tiên sinh, đến gặp tôi!

Không cần biết là thế nào, một người cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, đều đáng để tôi mượn sức, tôi cũng nhất định phải hiểu rõ, từng chi tiết nhỏ của hắn, tùy ý tin tưởng một gã cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, không phải là chuyện tốt.

- Đúng rồi, đợi sau khi tôi gặp Đoàn tiên sinh xong, những cảnh giới Ngưng Anh mới gia nhập Đạo Minh, tôi đều muốn gặp!

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với Trịnh Thu, nói xong, Trịnh Thu mới lui xuống.

- Chúng tôi có cần tránh mặt đi không?

Thấy Trịnh Thu rời khỏi, Hạ Mạch ở một bên liền lên tiếng nói với tôi, nghe vậy tôi cười cười, lắc đầu.

- Không cần đâu, vừa hay hai người có thể giúp tôi quan sát vị cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh này, ba người cùng đánh giá, cũng hơn là một mình tôi!

Sau khi nói xong, tôi ngồi chờ trong đại sảnh nghị sự.

Không lâu sau, Trịnh Thu dẫn theo một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, tiến vào trong đại sảnh, khi nhìn thấy người đàn ông, lông mày tôi nhíu lại, cảm giác người này đem đến cho tôi là “tang thương” , vô cùng “tang thương”.

Mà đúng như lời Trịnh Thu nói, trên người hắn có một luồng oán khí rất mãnh liệt, chuẩn xác mà nói, dùng sát khí để hình dung thì có lẽ sẽ rõ ràng hơn.

Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì, khiến cho vị cảnh giới Tam Khí Ngưng anh này lại oán hận đến mức này, hơn nữa tuổi tác của người này cũng không lớn, cũng chỉ khoảng bốn năm mươi tuổi, ở độ tuổi này đã lên tới cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, thiên phú cũng không phải tầm thường.

Nhưng, một kẻ mạnh thế này, lại có bộ dạng sa sút chán nản, chắc hẳn là có nguyên nhân.

- Minh chủ, đây chính là Đoàn đạo hữu!

- Đoàn đạo hữu, đó là minh chủ mà anh luôn muốn gặp!

Trịnh Thu dẫn Đoàn Lang vào trong đại sảnh, cũng lên tiếng giới thiệu, mà lúc này, Đoàn Lang mặt không đổi sắc nhìn tôi, nói:

- Cậu là minh chủ của Đạo Minh, tôi thấy hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt?

Biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng tôi nghe được ra, ngữ điệu của Đoàn Lang có chút thất vọng, người này hình như kỳ vọng rất nhiều vào tôi.

Khi Đoàn Lang nói xong, Trịnh Thu bên cạnh nhướng mày:

- Đoàn đạo hữu, xin anh nói chuyện tự trọng chút, minh chủ đại diện cho cả Đạo Minh chúng tôi!

Rất rõ ràng, đối với giọng điệu của Đoàn Lang, ngay cả Trịnh Thu cũng cảm giác được hắn đang khó chịu, sau đó có chút tức giận lên tiếng, đối với điều này, tôi chỉ xua xua tay.

- Không sao, Đoàn đạo hữu tiếp tục nói!

Nghe tôi nói vậy, Trịnh Thu mới hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng sang một bên, Đoàn Lang nhìn tôi, lên tiếng:

- Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Chỉ là một tên cảnh giới Nguyên Đan điên phong mà thôi, tôi còn tưởng rằng bản lĩnh lớn lắm, bỏ đi, không ở lại Đạo Minh này nữa!

Lần này, Đoàn Lang hình như càng thêm không kiêng nể gì, trực tiếp lên tiếng ,lúc nói xong, phẩy tay xoay người rời đi, mà Trịnh Thu ở một bên lại vô cùng phẫn nộ, nhìn Đoàn Lang.

- Đoàn đạo hữu, anh quá đáng rồi đấy!

Nhưng, Đoàn Lang dường như chẳng hề để ý tới lời nói của Trịnh Thu, lập tức nhấc chân đi ra ngoài, tôi khẽ cau mày, kế đó nói:

- Anh có tin, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, thì hy vọng bước vào cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, có thể nói là bằng không, thần hồn của anh có chỗ thiếu hụt, có lẽ không còn cơ hội bù đắp lại được nữa rồi!

Khi tiếng nói của tôi truyền ra, bước chân của Đoàn Lang khựng lại, cả người dừng lại tại chỗ, quay người nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Nhìn thấy vậy, tôi vừa lòng gật gật đầu, những chuyện này đều là Hoàng Tiểu Tiên truyền âm cho tôi, chị ta nhìn thấy thần hồn của Đoàn Lang có chỗ thiếu hụt, mà trong thần hồn của hắn, hình như còn có dị tật rất nghiêm trọng.

Còn về đó là gì, chỉ e phải đợi Đoàn Lang từ từ nói ra!

- Tại sao cậu biết?

Đoàn Lang nhìn tôi chằm chằm, vô cùng nghi hoặc gặng hỏi tôi, lúc này tôi đứng dậy, sau đó nói:

- Anh muốn biết? cũng giống như anh, thực ra tôi cũng muốn biết, vì sao anh lại tới Đạo Minh?

Nói xong, tôi cười ảm đạm nhìn Đoàn Lang, Đoàn Lang thở dài một tiếng, sau đó nhìn Trịnh Thu, còn cả Hạ Mạch và Hoàng Tiểu Tiên.

Thấy vậy, tôi hình như cũng hiểu ra gì đó, sau đó kêu Trịnh Thu đi lo việc của mình, còn Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch, tạm thời rời khỏi đại sảnh nghị sự.

Tôi đương nhiên không sợ Đoàn Lang đột ngột ra tay với mình, bởi vì nếu hắn ra tay, Hoàng Tiểu Tiên cũng tới kịp ngăn hắn lại.

- Được rồi, bây giờ không còn ai, anh có thể nói vì sao lại tìm đến Đạo Minh rồi? thậm chí còn chỉ đích danh muốn gặp tôi!

Tôi nhìn Đoàn Lang, lập tức lên tiếng hỏi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.