Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo

Phiên bản Dịch · 2422 chữ

Tiếng nói của Thanh Huyền truyền khắp môn phái Thanh Thành, rất nhiều đệ tử đều kinh ngạc nhìn vào bên trong đại điện môn phái Thanh Thành, bọn họ đương nhiên hiểu rõ, đây là mệnh lệnh của tông chủ Thanh Huyền.

Nhưng bọn họ càng hiểu rõ hơn chính là, từ hai tháng trước, Kháng Thiên giả bao vây tấn công cả môn phái Thanh Thành, lúc mới bắt đầu tông chủ cũng chủ động phát động tiến công vài lần, nhưng lần nào, cũng bị Kháng Thiên giả đánh bại!

Nếu không phải vì có đại trận tông môn che chở, cộng với lão tổ môn phái Thanh Thành cũng ra tay, chỉ sợ môn phái Thanh Thành đã sớm không còn tồn tại.

Nhưng ngay cả đã kiên trì hai tháng, rất nhiều đệ tử cũng vẫn cảm nhận được khí thế của tông môn càng ngày càng suy yếu đi.

Ngược lại, Kháng Thiên giả ở bên ngoài lại càng có thêm tinh thần, điều này khiến cho rất nhiều đệ tử môn phái Thanh Thành có dự cảm bất an.

Cái cảm giác này, cứ giống như thời gian tồn tại của môn phái Thanh Thành càng ngày càng ít đi, chỉ sợ không bao lâu nữa, môn phái Thanh Thành sẽ hoàn toàn bị đánh tan!

Nhưng, dưới tình hình này, Thanh Huyền lại phát ra mệnh lệnh tiến công, mà sau đó, ai cũng hiểu rõ, lúc này, dù có tiến công, thì liệu có thay đổi được kết cục hay không?

Đối mặt với Kháng Thiên giả, không có khả năng đầu hàng, bởi vì thứ bọn họ cần, chính là tinh huyết tu sĩ, trừ phi là thực lực siêu mạnh phản chiến, bọn họ có lẽ còn tiếp nhận nổi, nhưng các tu sĩ bình thường dưới cảnh giới Ngưng Anh mà đầu hàng, thì chỉ có một con đường, chính là chết!

Cũng chính là vì như vậy, khiến rất nhiều người có ý niệm từ bỏ đều bị nén chặt xuống, bởi vì dù sao đều phải chết, chi bằng liều mạng một trận, ngươi chết ta sống, giết một huề vốn, giết hai có lãi!

Tiếng nói của Thanh Huyền truyền ra khắp môn phái Thanh Thành, những luồng khí mùi khủng bố cũng lập tức lan ra khắp tông môn, mà lúc này, ở trong một gian phòng.

Trên giường có một thân ảnh đang nằm dài, lúc này khắp người Mễ Trần băng vải bó kín, trước ngực có vài vết máu, sắc mặt hơi nhợt nhạt, thương tích này, là trong lúc chiến đấu với Kháng Thiên giả hai hôm trước, bị một gã cảnh giới Ngưng Anh gây ra.

Thực lực hiện tại của Mễ Trần đương nhiên đã là cảnh giới Nguyên Đan điên phong, nhưng vẫn có chênh lệch không nhỏ với cảnh giới Ngưng Anh chân chính, đối với điều này, Mễ Trần cũng không biết phải làm sao.

- Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phát động tín hiệu tiến công?

Lúc này, tiếng nói của Thanh Huyền cũng đã khiến Mễ Trần trở mình ngồi dậy từ trên giường,có lẽ bởi vì động tác này đã kinh động đến vết thương, Mễ Trần lập tức cắn chặt răng, thở hắt ra một hơi, nhíu mày.

Có thể thấy được, thương thế trên người Mễ Trần, e rằng không nhẹ!

Lúc này, một đội viên của cục số chín đi theo Mễ Trần cũng vội vàng tiến tới đỡ anh ta.

- Đội trưởng, anh đang bị trọng thương, đừng tùy ý cử động!

Nhưng dù nghe thấy người thanh niên kia nói vậy, Mễ Trần vẫn không nghe lời cậu ta, trực tiếp đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

- Đúng rồi Tiểu Lâm, mấy ngày hôm nay sao lại không thấy cái cô Thanh Linh kia đâu?

Mễ Trần nhướng mày, hình như nghĩ tới gì đó, liền lên tiếng hỏi Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm có chút bối rối gãi gãi đầu, ấp a ấp úng:

- Đội trưởng, em cũng không biết, em nhớ hôm trước chị Thanh Linh còn tới thăm anh, sao thế, anh nhớ chị ấy rồi à?

Đối với lời nói của Tiểu Lâm, Mễ Trần á khẩu, cái thằng nhóc này mặt nào cũng tốt, nhưng lại là một người lúc nói chuyện hoàn toàn không suy xét trước sau, cũng không để ý xem lời mình nói ra có khiến người ta xấu hổ hay không!

- Cái thằng nhóc này hôm nay đã tu luyện chưa? Có biết trong cuộc chiến sinh tử này, thực lực mới là thứ bảo toàn được tính mạng hay không?

Mễ Trần nhìn Tiểu Lâm bên cạnh, nghiêm giọng quở mắng!

- Đội trưởng, oan uổng quá! Hai ngày hôm nay em luôn phải chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho anh, chị Thanh Linh đến vài lần anh đều từ chối không cho chị ấy chăm sóc, hay là giờ em đi tu luyện, để chị ấy chăm sóc anh?

Nghe thấy Mễ Trần quở mắng mình, Tiểu Lâm lộ ra vẻ mặt bị oan, lần này Mễ Trần coi như không phản bác lại được câu nào.

Trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng, thấy thế Tiểu Lâm vội vàng theo sau, ra khỏi cửa, Mễ Trần thấy sắc mặt đám đệ tử môn phái Thanh Thành ai ai cũng khẩn cấp, tư thái chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng lúc này, bản thân anh ta đã trọng thương, muốn gia nhập chiến đấu, cũng lực bất tòng tâm!

- Tiểu Lâm, đừng để ý tới anh, mau đi gia nhập vào trận chiến!

Sắc mặt Mễ Trần u ám, tuy rằng anh ta không thể gia nhập trận đấu, nhưng cũng không thể bởi vậy mà liên lụy đến một nhân lực của cuộc chiến, dù gì thực lực của Tiểu Lâm cũng là cảnh giới Nguyên Đan cấp hai.

- Vâng, đội trưởng!

Đối với mệnh lệnh gia nhập chiến đấu của Mễ Trần, Tiểu Lâm gần như không do dự, kính lễ Mễ Trần một cái, sau đó phóng vụt đi.

Nhìn bóng dáng của Tiểu Lâm, Mễ Trần thốt ra một tiếng:

- Nhớ kỹ, còn sống trở về cho anh!

Tiếng Mễ Trần vang lên, thân người Tiểu Lâm khẽ khựng lại, nhưng không quay đầu, trong lòng Mễ Trần bỗng đau nhói, tiểu đội của anh ta tổng cộng đi tới đây hai mươi người, nhưng cuối cùng, lại chỉ còn lại anh ta và Tiểu Lâm, những thành viên khác của cục số chín, đều đã hy sinh!

…….

Môn phái Thanh Thành, tất cả những đệ tử còn năng lực chiến đấu lúc này đều tập trung tại quảng trường của môn phái Thanh Thành, thân hình Thanh Huyền bay lơ lửng trên không, trên người tỏa ra luồng áp lực mãnh liệt, nhưng nếu cẩn thận cảm thụ, lại cảm thấy có chút tán loạn.

Liên tiếp hai tháng tranh đấu với Kháng Thiên giả, ông ta chưa hôm nào có giấc ngủ ngon, môn phái Thanh Thành, thành lập đã được mấy trăm năm, bao nhiêu năm nay chưa từng gặp phải trận chiến nào như thế này, thậm chí, còn liên quan đến tồn vong của môn phái Thanh Thành!

- Các đệ tử môn phái Thanh Thành, chúng ta đã kiên trì hơn hai tháng, đám Kháng Thiên giả ở bên ngoài, cũng không ghê gớm như trong tưởng tượng, chẳng phải vẫn chưa thể làm được gì môn phái Thanh Thành chúng ta hay sao?

- Đừng thấy chúng ta có thương vong, khà khà, đám cháu chắt ở bên ngoài, cũng không tốt hơn là bao!

Nhìn đệ tử môn phái Thanh Thành phía dưới, tiếng nói của Thanh Huyền truyền ra, chui vào trong tai tất cả mọi người.

Mà lúc này, lời nói của Thanh Huyền đã khiến cho sắc mặt của các đệ tử có sĩ khí không cao bỗng trở nên kích động.

Thấy một màn như vậy, Thanh Huyền mãn nguyện gật đầu, sau đó nói:

- Trong khoảng thời gian này, chúng ta vẫn đang phòng thủ, ông đây chịu không nổi rồi, cũng ta cũng có thể tiến công, hiện tại, nam nhi của môn phái Thanh Thành, cùng tôi ra ngoài chém giết một trận sảng khoái nhất!

Lời nói của Thanh Huyền rất thông tục, nhưng lại có hiệu quả rất tốt, khi tiếng nói vang ra, đệ tử môn phái Thanh Thành lập tức giơ cao binh khí.

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Tiếng hét hò đinh tai nhức óc đột nhiên vang vọng, ai cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.

- Giết………….

Sắc mặt Thanh Huyền u ám, đột nhiên hét lớn, khi ông ta hét xong, cả người đột nhiên bay thẳng ra bên ngoài.

Khi Thanh Huyền lao ra, tất cả đệ tử môn phái Thanh Thành phía dưới cũng đều chen chúc nhau xông ra bên ngoài.

Bên cạnh Thanh Huyền, là những vị trưởng lão tông môn, lúc này, đại trận hộ tông của môn phái Thanh Thành cũng lộ ra một lỗ hổng.

Đối với việc tiến công của môn phái Thanh Thành, Kháng Thiên giả bên ngoài đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, lập tức nghênh chiến môn phái Thanh Thành.

………

- Hình như bắt đầu rồi!

Lúc này, tôi đang trốn ở bên ngoài bỗng nghe thấy những tiếng hét hò đinh tai, còn cả trong nơi cứ ngụ của Kháng Thiên giả, cũng có rất nhiều thân ảnh lao ra, thấy vậy, tôi thấp tiếng nói.

Giờ phút này, tất cả đều đã quá rõ ràng, bởi vì ở trên không trung, không gian có chút vặn vẹo, lại là bởi vì chấn động của chân nguyên, vô số trận đấu trong nháy mắt nổ ra, cho nên đã làm cho cả không gian đều có chút rung chuyển.

Lúc này, tôi nhìn Thanh Linh bên cạnh, sắc mặt của cô ta vô cùng khẩn trương, ánh mắt còn toát ra luồng sát khí vô tận, thấy vậy, một bàn tay tôi đặt lên người Thanh Linh, ép luồng khí của cô ta xuống.

- Đừng xúc động, lúc này nếu xúc động, hành tung của chúng ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất!

Tôi nhàn nhạt lên tiếng, hiện tại trên người chúng tôi đều sử dụng bùa giấu khí, tuy rằng đã sử dụng, nhưng vẫn còn cần chúng tôi phối hợp, thu lại khí mùi tự thân thì mới được.

Thanh Linh không khống chế được cảm xúc như vậy, thậm chí còn lộ ra sát khí, như vậy rất dễ kinh động đến người của Kháng Thiên giả, đến lúc đó nếu hành tung của chúng tôi bị bại lộ, vậy công hiệu đánh lén, đương nhiên sẽ yếu đi rất nhiều.

- Đúng rồi, mọi người mặc bộ y phục này lên người đi!

Lúc này, tôi lấy đồ vật mình đã chuẩn bị từ trước ra, đây là một bộ áo choàng đen, những bộ áo choàng này là tôi làm trước lúc đi, bắt chước theo kiểu áo choàng đen của Kháng Thiên giả.

Tổng cộng hơn mười bộ, vừa hay đủ cho tất cả chúng tôi!

Khi nhìn thấy bộ áo choàng đen, trên mặt Hạ Mạch và Hoàng Tiểu Tiên lộ ra ý cười thâm sâu, nhìn tôi nói:

- Nội tâm của mi cũng thật xấu xa!

Nghe vậy tôi không biết nói gì, sờ sờ mũi:

- Đừng nói vậy, phải xem đối phương là ai không phải sao! Có thể nói gì đó dễ nghe được không?

Đối với lời giải thích của tôi, hai người con gái lườm tôi một cái, tôi cũng bất đắc dĩ, tục ngữ đã nói rồi, tôi còn có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng rất tuyệt vọng mà!

Lúc này, cuộc đại chiến đã chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều chém giết đỏ cả mắt, chung quanh là những tiếng gào thét kinh thiên động địa, những đòn tấn công sắc bén không ngừng bay lên không trung.

Thậm chí, tôi còn nhìn thấy trên mặt đất, hình như đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, đồng tử tôi co lại, quát khẽ:

- Động thủ!

Khi tôi tiếng tôi vang lên, thì cũng có nghĩa là chúng tôi bên này bắt đầu hành động, nhưng chúng tôi vẫn không tiết lộ ra khí mùi của mình, thong dong từ tốn đi lên trước, nhưng khi tôi tiến lên chưa được bao lâu, tiếng nói của kiếm linh cũng truyền đến,

- Không thể đi tiếp, sẽ bị phát hiện!

Tiếng kiếm linh truyền ra, thân người tôi đột nhiên dừng lại, đưa tay ngăn những người phía sau, lúc trước tôi đã ra lệnh cho kiếm linh lúc nào cũng phải chú ý, có tình hình gì phải báo cáo ngay!

- Chị cảm nhận được luồng khí mùi rất mạnh!

Hoàng Tiểu Tiên phía sau khẽ lên tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ, tràn đầy vẻ nặng nề.

Thấy vậy, lòng tôi hơi ngưng lại, kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo, cũng chỉ có kẻ mạnh như thế, mới khiến Hoàng Tiểu Tiên cảm nhận được luồng áp lực nặng nề đến vậy.

Tôi biết, lão tổ của môn phái Thanh Thành cũng là cảnh giới Ngộ Đạo, nhưng hai vị đều chưa ra tay, thì hiển nhiên, chưa có người ngăn chặn cảnh giới Ngộ Đạo kia, chúng tôi cứ tiếp tục đi tiếp, rất có khả năng sẽ bị phát hiện.

- Làm thế nào bây giờ?

Thanh Linh sắc mặt lạnh như băng nhìn chiến trường trước mắt, trầm giọng hỏi.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Không còn cách nào khác, chờ! Chờ lão tổ của môn phái Thanh Thành ra tay, ngăn chặn tên cảnh giới Ngộ Đạo!

Khi tôi nói xong, xung quanh chìm vào trong im lặng, đúng vậy, tình hình hiện tại, chỉ có thể đợi, bằng không khi chúng tôi xông ra, nếu gã cảnh giới Ngộ Đạo kia ra tay, thì đến ngay cả lão tổ cũng chưa chắc đã kịp ngăn cản.

Cứ như vậy, chúng tôi đứng chờ tại chỗ năm phút đồng hồ, hai luồng khí mùi chấn động đất trời đột nhiên bốc lên, ngay sau đó, đồng tử tôi hơi co lại.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.