Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cậu quen hắn?

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

Có điều khiến tôi cực kỳ bực bội chính là cái tên Vương Diệu kia, ông nội nó, đã phong độ rồi thì phong độ cho trót đi, thế quái nào lại chỉ cứu Hoàng Tiểu Tiên với Hạ Mạch?

Có điều lúc này, tôi cũng thấy Hoàng Tiểu Tiên thò đầu ra bên ngoài, cười nhàn nhạt với lão đại đội cướp giật.

- Hai vị này là bạn của tôi, ông có tin tôi gọi vị công tử kia quay lại tận diệt nhóm người các ông không?

Hoàng Tiểu Tiên nói xong, lão đại hơi sửng sốt, hiển nhiên, y đã bị lời nói của Hoàng Tiểu Tiên hù dọa.

Thực lực của nhóm người này, đặt ở trong rất nhiều tông môn, đều tuyệt đối là quân chủ lực, nhưng không ngờ lại làm kẻ cướp ở chỗ nào? Có điều như vậy, cũng chứng mình đám người này hiểu nhiều biết rộng.

Rất rõ ràng, Vương Diệu vừa xuất hiện, đã bị nhận ra, chứng minh đám cướp này cũng biết phân loại đối tượng, những người có số có má, bọn họ đều quen biết, cho nên không dám làm xằng bậy.

Mà điểm này, cũng đủ để chứng minh, đám người này, là một đám người hành sự rất thận trọng.

nhìn trúng cơ hội, tôi cũng nghiêng đầu sang một bên, nói:

- Tôi nói đám người các ông không có mắt sao? Cái vị ở phía trước đã nhìn trúng chị tôi, ông cảm thấy ông đụng vào chúng tôi rồi, khiến chị tôi không vui, thì vị kia sẽ tha cho các ông à?

Khi tôi nói xong, mặt lão đại xám xịt, nhìn có vẻ đang bối rối, rất rõ ràng, tôi nói vậy, khiến ông ta lập tức nghĩ thông.

- Các vị, thật có lỗi quá!

Cân nhắc nửa ngày, lão đại ôm quyền với chúng tôi, lên tiếng nói, nói xong, còn xua xua tay với đám người còn lại.

- Mau lui ra!

Đám người vây quanh xe chúng tôi vội vàng tản ra, tôi cười cười với Hoàng Tiểu Tiên, còn Hoàng Tiểu Tiên lại lườm tôi một cái.

Sau đó chúng tôi lái xe rời đi, dù cho Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang ra tay, đều có thể giải quyết được phiền toái này, nhưng cũng không phải là kết quả tốt nhất, có thể không động thủ mà tránh khỏi phiền phức, là điều tốt nhất.

Hoàng Tiểu Tiên lái xe tốc độ cao, chúng tôi rất nhanh đã nhìn thấy xe của đám người nhà họ Vương ở trước mặt, thấy chúng tôi nhanh như vậy đã theo sau, Vương Diệu đang lái xe khẽ cau mày.

- Không đúng, sao lại không cảm thấy dao dộng của trận đấu? mấy người đó mồm mép vậy sao?

Trong lúc Vương Diệu đang nghi hoặc, thì người con gái ngồi bên ghế phụ liền nhìn Vương Diệu nói:

- anh Tiểu Diệu, em đoán anh bị lợi dụng rồi!

Nghe vậy, khóe miệng Vương Diệu co giật:

- Con ranh này, anh nói lại với em một lần nữa, còn thêm chữ “Tiểu” vào tên anh, quay về sẽ bảo cha gả em đi!

Vương Diệu nói xong, người con gái như bị giẫm phải đuôi, ôm lấy hai má, im thin thít, thấy con bé này cuối cùng cũng ngậm miệng, Vương Diệu đắc ý, lên tiếng:

- Không đúng, bổn thiếu gia không phải đã dặn rõ rồi sao?

- Thiếu gia tuy có thiên phú tuyệt hảo, nhưng vẫn chưa trải sự đời!

Hai lão già ngồi phía sau cũng cùng lúc lên tiếng, Vương Diệu vốn còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hắn biết, lúc ra ngoài, người trong gia tộc đã dặn dò hai lão già phía sau,phải giám sát hắn chặt chẽ, cho nên thân phận thiếu gia của hắn, không có tác dụng quái gì, chỉ cần làm bậy, sẽ lập tức bị khống chế, cho nên hai người ở phía sau, không đắc tội được.

………

Đi theo xe của nhà họ Vương, lại nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng thì trước lúc trời tối, chúng tôi đã tới một thị trấn khác, lúc đến nơi này, lòng thôi khẽ ngưng lại.

Bởi vì ở trong này, không nơi nào mà không tản ra những luồng khí mùi khủng bố, thậm chí, có nhiều luồng khí đã giấu đi, càng thâm sâu khó lường.

Sau khi xuống xe, tôi nhìn thấy đám người nhà họ Vương đi vào trong một khách sạn, còn chúng tôi lại chọn một khách sạn khác.

- Không biết nơi này có bao nhiêu kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo?

Nhìn dòng người tấp nập trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, thấp giọng nói.

Mà giờ phút này, Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh khẽ cau mày, thản nhiên nói:

- Chị cảm ứng một chút, hình như không có cảnh giới Ngộ Đạo!

Nghe vậy, tôi hơi sửng sốt, không có cảnh giới Ngộ Đạo? hay là nói cảnh giới Ngộ Đạo vẫn chưa tới? long mạch đấy! là một thứ tốt chân chính, cho dù môn phái lớn, cũng đều sẽ nhòm ngó, long mạch, lớn dần lên, có thể chống đỡ cho cả môn tông môn lớn.

Trong lòng tôi thấy nghi hoặc, lẽ nào, trong này còn có gì đó mờ ám?

- Đúng rồi, sư tôn có nói qua với tôi, nơi này, kẻ mạnh vượt qua cảnh giới Ngưng Anh, thì không có cách nào tiến vào trong!

Lúc này, Hạ Mạch bên cạnh như nhớ ra điều gì, nhàn nhạt nói.

Tôi hơi sửng sốt, không phải chứ, tin tức quan trọng thế này, bây giờ mới nhớ ra? Thì ra là vậy, tôi nói thảo nào gia tộc nhà họ Vương cổ xưa như thế, lại chỉ phái hai kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh đến.

Nói như vậy, nghi hoặc lúc trước cũng đã được giải quyết, không phải nhân vật đáng gờm của nhà họ Vương không đến, mà là bởi vì cảnh giới Ngộ Đạo cũng vô dụng, không vào được nơi chúng tôi muốn vào!

- Hạ Mạch, cô biết bao nhiêu về núi Cổ Tiền?

Tôi nhìn Hạ Mạch hỏi, Hạ Mạch nhướng mày, nói cô ấy cũng không biết quá nhiều, núi Cổ Tiền hình như nằm trong một bí cảnh, nhưng thời gian mở ra cách nhau có chút dài, nghe nói phải mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm mới mở ra một lần.

Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói, là một lần cơ duyên, bởi vì bên trong núi Cổ Tiền, có rất nhiều cơ duyên lớn, còn về cụ thể, Hạ Mạch nói sư tôn cũng không nói chi tiết, chỉ nói với bọn họ, hết thảy phải cẩn thận, tranh giành cơ duyên, không chiến được cũng không cần cưỡng cầu.

Nghe Hạ Mạch giải thích vậy, tôi khẽ nhíu mày, xem ra núi Cổ Tiền còn có rất nhiều thứ không ai biết.

Sau khi thu xếp xong, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng, thuận tiện nghe ngóng xem có đạt được tin tức gì không, mà vừa ra khỏi khách sạn, tôi đã thấy Vương Diệu đang đứng ở bên ngoài.

Lúc này, Vương Diệu mặc bộ áo dài màu trắng, trong tay cầm một chiếc quạt gấp, giống hệt một vị công tử nhẹ nhàng.

Khi chúng tôi xuất hiện, Vương Diệu cũng đã nhìn thấy, mặt đong đầy nụ cười tươi rói, đi tới chỗ chúng tôi.

- Hai vị cô nương, tại hạ chờ ở bên ngoài đã lâu, không biết có được hân hạnh thưởng cho tôi được mời hai vị cô nương một bữa cơm đạm bạc hay không?

Đi tới trước mặt chúng tôi, Vương Diệu chắp tay lên tiếng.

Nghe vậy lòng tôi sửng sốt, người này vẫn luôn ở dưới chờ chúng tôi? Mà mục tiêu cũng đã quá rõ ràng, chính là vì Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch.

Thấy như vậy, tôi bất đắc dĩ sờ sờ mũi, đứng ra nói:

- Vương huynh, thế này thì không hay lắm, hai vị này đều là hoa đã có chủ!

Tôi tiến gần tới cạnh Vương Diệu, thấp giọng nói, có điều đương nhiên vẫn không thể giấu được Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch phía sau, tôi vừa nói xong, đã thấy Vương Diệu nhíu mày lại, cố gắng nén thấp âm thanh nói nhỏ với tôi:

- Người anh em, thế này thật không phúc hậu, cậu xem, em gái tôi cũng không tồi, hay là tôi giới thiệu cho cậu, cậu để cho tôi tán gẫu với hai vị cô nương này đôi ba câu?

Nghe Vương Diệu nói vậy, tôi thật sự đã cạn lời, tên này không ngờ đã trực tiếp bán rẻ em gái mình? Lúc này, mắt tôi giật một cái, hít một hơi lạnh, lùi ra sau một bước.

- Vương huynh, tự mình đi tìm kiếm hạnh phúc!

Lúc tôi nói xong, một bàn tay trắng như ngọc đã xuất hiện ở một bên tai Vương Diệu, nhéo lấy nhéo để,

- Em tức giận rồi, em nhất định sẽ nói hết những chuyện này cho chị Tuyết Nhi biết! anh xong đời rồi Vương Diệu!

Người ra tay chính là em gái của Vương Diệu, mà giờ phút này, Vương Diệu trước mặt nhe răng trợn mắt.

- Đừng đừng đừng, con ranh này anh sai rồi, em bỏ tay ra trước đã, để ý hình tượng của anh trai em một chút được không?

Rất rõ ràng, Vương Diệu hình như không làm được gì người con gái này.

Lúc này, người con gái hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra, đi tới trước mặt chúng tôi, lộ ra nụ cười vô hại, nói:

- Em tên là Vương Kiêm Hà, anh trai và hai chị gái, đừng chấp nhặt với anh trai em, thật ra trong lòng anh ấy đã có người khác rồi, anh ấy trêu ghẹo chút thôi!

Sau đó chúng tôi cũng tự giới thiệu về bản thân, một tên thanh niên khác của nhà họ Vương tên là Vương Vũ, nhưng không phải anh em ruột của Vương Diệu và Vương Kiêm Hà, còn về hai lão già kia, cũng không giới thiệu cụ thể.

Sau khi làm quen, Vương Kiêm Hà chủ động mời chúng tôi cùng ăn cơm, lần này chúng tôi không cự tuyệt, mà Vương Diệu sau khi bị Vương Kiêm Hà vạch trần, cũng không còn ý định trên ghẹo Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch nữa.

Nhìn dáng vẻ có lẽ hắn rất kiêng kị “chị Tuyết Nhi” trong miệng Vương Kiêm Hà, hoặc là nói rất để ý!

Lúc này tôi mới nhớ đến, trong lòng dâng lên nỗi nghi hoặc, chị Tuyết Nhi? Chị Tuyết Nhi trong miệng Vương Kiêm Hà không phải là Lý Tuyết Nhi đó chứ?

Có điều tôi cũng không muốn chứng thực, trên bàn ăn, ba người con gái nói chuyện vui vẻ không ngớt, lúc này tôi thấy Vương Diệu trộm nhìn Hoàng Tiểu Tiên và Hạ Mạch, lập tức lên tiếng nói với tôi:

- Lý Huynh, diễm phúc lớn quá! Đúng là khiến người ngoài ghen tị!

Nghe vậy tôi lập tức hiểu ra Vương Diệu có ý gì, bắt đắc dĩ lắc đầu, loại chuyện này càng giải thích càng mơ hồ, chi bằng cái gì cũng không nói là tốt nhất!

- Đúng rồi, Lý huynh thật sự không có quan hệ gì với nhà họ Lý?

Vương Diệu lại hỏi lại, vấn đề này lúc trước hắn đã hỏi qua, biết được tôi họ Lý, liền muốn hỏi thăm tin tức nhà họ Lý.

Nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết, tôi nhìn Vương Diệu, nghĩ ngợi, sau đó nói:

- Nếu thật muốn nói có, thì chỉ sợ chúng tôi đều mang họ Lý thôi!

- Vương huynh, anh nói thẳng đi, có phải muốn thăm do tin tức của ai hay không? Vị mà em gái anh nói, chắc không phải là Lý Tuyết Nhi của nhà họ Lý chứ?

Tôi thần thần bí bí nhìn Vương Diệu, lên tiếng gặng hỏi, khi tôi nói xong,Vương Diệu đập bàn cái bốp!

- Mẹ nó, cậu còn nói cậu không phải người của nhà họ Lý!

Nhìn bộ dạng kích động của Vương Diệu, tôi bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đừng kích động, tôi chỉ tùy tiện hỏi tôi, tôi thật sự không phải là người của nhà họ Lý, còn về Lý Tuyết Nhi, chẳng qua chỉ trùng hợp gặp mặt một lần, cho nên mới muốn hỏi một chút!

Lúc này, Vương Diệu ngồi xuống, nói với tôi:

- Cũng đúng, tiểu bối nhà họ Lý, hầu như tôi đều biết mặt, thằng nhóc cậu cũng không dịch dung!

(dịch dung: là thuật thay đổi gương mặt)

Nói xong, Vương Diệu lại bắt đầu dò hỏi tin tức về Lý Tuyết Nhi, tôi nào có biết, hàn huyên vài câu, Vương Diệu bỗng nhíu mày, thấp giọng thì thào:

- Người của nhà họ Lục tới!

Nói xong, Vương Diệu uống một ngụm trà, nhàn nhã nhìn về lối vào của thị trấn, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, nhà họ Lục? không biết Lục Thanh Sơn có xuất hiện không, lại nói, chuyện lần ở hố trời Âm Tang, tôi còn chưa kịp cảm tạ hắn!

Một chiếc ô tô dừng lại, có mấy người bước xuống, nhìn thấy một thân ảnh trong đó, tôi khẽ mỉm cười, hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, thân ảnh mặc áo xanh phía dưới đưa mắt liếc sang chỗ chúng tôi bên này.

Khi nhìn thấy tôi Lục Thanh Sơn lộ ra nụ cười kinh ngạc, nhưng lúc thấy Vương Diệu cạnh tôi, nụ cười trên mặt Lục Thanh Sơn cứng đờ.

Thấy một màn như vậy, tôi giật nảy mình, lẽ nào hai người này có chuyện gì đó?

- Lý huynh, cậu quen tên này?

Lúc này, Vương Diệu bên cạnh lên tiếng hỏi trước, nghe vậy tôi gật đầu, không cần biết giữa hai người có mối bất hòa gì, tôi đều có ấn tượng không tồi với bọn họ.

Mà lúc này, Lục Thanh Sơn không ngờ lại đi thẳng tới chỗ chúng tôi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.