Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thiên tài tập hợp

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Lúc này, tôi cũng nhìn thấy Vương Diệu đứng cạnh mình đưa mắt nhìn Lục Thanh Sơn đang đi tới, tôi có thể cảm giác được, ánh mắt của hai người này đều có ý khiêu khích đối phương.

Tôi khẽ cau mày, hai tên này chắc không xử lý nhau ngay tại đây chứ? Nhìn tư thế của hai người, tôi thực sự sợ hai người họ sẽ đánh nhau, có điều lại nghĩ, phải lấy thế cục làm trọng, hẳn là không đến mức đó.

Giờ phút này, Lục Thanh Sơn đã tới trước mặt tôi, nhìn tôi, lộ ra nụ cười nhạt, sau đó lên tiếng:

- Lý huynh, tôi biết, cậu sẽ không xảy ra chuyện!

Thấy như vậy, tôi lộ ra một nụ cười, nhìn Lục Thanh Sơn nói:

- Lục huynh, chuyện lần trước còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng nữa!

- Có gì đâu, nhưng tôi không ngờ lại có thể gặp Lý huynh ở đây!

Lục Thanh Sơn nói xong, ánh mắt hướng sang bên đám người Vương Diệu, tôi cũng chú ý thấy nụ cười của Lục Thanh Sơn đã thu lại.

Lục Thanh Sơn không nói gì nữa, Vương Diệu cũng không nói chuyện, nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của hai người, tôi không biết phải nói gì, im lặng nửa ngày, tôi vẫn lên tiếng.

- Lục huynh, hay là ngồi xuống cùng ăn chút?

Cho dù nói thế nào Lục Thanh Sơn cũng đã từng giúp đỡ tôi, mà hiện tại dưới tình huống này, nếu tôi không mời, thì cũng không đúng lắm.

Lục Thanh Sơn xua tay:

- Không được, vừa mới tới thị trấn Cổ Tiền, phải tìm một nơi dừng chân đã, xong xuôi, tôi sẽ đi tìm Lý huynh!

Nghe vậy tôi không tiếp tục giữ hắn lại, dù sao tình hình này ai cũng nhìn được rõ, hai người có hiềm khích với nhau, cho nên Lục Thanh Sơn sẽ không ở lại.

Sau khi nhìn thấy Lục Thanh Sơn rời đi, chúng tôi lại ngồi xuống, lúc này, Vương Diệu cũng lên tiếng hỏi tôi:

- Lý huynh, quan hệ của cậu với tên kia hình như không tồi?

Đối với câu hỏi của Vương Diệu, tôi cũng không lảng tránh, trực tiếp nói với Vương Diệu, lúc trước Lục Thanh Sơn từng giúp tôi, chính xác được coi là bạn bè, hơn nữa Lục Thanh Sơn cũng xứng đáng là một người bạn thâm giao.

- ồ, cậu quen Lục Thanh Sơn, lại quen cả Lý Tuyết Nhi, chắc cậu không phải đến người của nhà họ Cơ cũng quen đó chứ?

Đối với câu hỏi đột ngột của Vương Diệu, tôi cũng hơi sửng sốt.

- nhà họ Cơ? Một nhà khác trong tứ đại cổ tộc à? Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy, thực ra lúc tôi quen Lý Tuyết Nhi và Lục huynh, cũng không biết thân phận của bọn họ, cũng là sau này mới biết!

Tôi cười cười nói với Vương Diệu trước mặt.

Vương Diệu vừa uống trà vừa gật đầu, tôi nhìn bộ dáng của Vương Diệu, cuối cùng vẫn nhịn không nổi lên tiếng, gặng hỏi Vương Diệu:

- đúng rồi Vương huynh, anh có mâu thuẫn với Lục huynh sao? Không biết có tiện nói ra hay không?

Đối với vấn đề này, tôi chẳng qua chỉ muốn hỏi thử, đầu tiên là tôi cảm nhận được Vương Diệu và Lục Thanh Sơn đều là người có thể kết bạn, Lục Thanh Sơn là một người trượng nghĩa, còn Vương Diệu, tuy rằng là người của tứ đại cổ tộc, nhưng lại có tính cách thân thiện dễ gần, không có cảm giác cao cao tại thượng!

Theo lý mà nói, tính cách của hai người này, có lẽ sẽ không có mối thù thâm sâu với ai mới đúng, nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ bình thường,tôi cũng muốn thử hòa giải xem sao!

Có điều Vương Diệu có nói hay không, lại là chuyện của hắn, chỉ cần hắn cự tuyệt, tôi cũng tuyệt đối không hỏi lần thứ hai.

Nhưng, Vương Diệu lại mỉm cười, lên tiếng nói:

- cậu cũng biết, đều là người của tứ đại cổ tộc, thanh niên trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút tranh chấp, cũng chỉ muốn tranh giành mặt mũi cho gia tộc mình thôi, không có mối thù sâu đậm gì.

Bộ dạng của Vương Diệu không giống như đang kể qua loa, mà dựa theo thái độ lúc trước của hai người, có lẽ cũng là tình hình này, không đáng được gọi là mâu thuẫn, lớp trẻ tuổi đồng lứa trong các gia tộc có chút tranh chấp thật ra là chuyện bình thường, cũng giống như đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái thôi.

Tình trạng của Vương Diệu và Lục Thanh Sơn, hoàn toàn không lên tới trình độ “thù hận”.

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi tự quay về khách sạn của mình, đến tối, tôi đi tới khách sạn của Lục Thanh Sơn một chuyến.

Hẹn Lục Thanh Sơn tới một quán rượu, sau đó chính thức nói lời cảm tạ Lục Thanh Sơn về chuyện ở dưới hố trời Âm Tang, mà Lục Thanh Sơn cũng nói cho tôi biết, hắn vốn dĩ chuẩn bị canh chừng cho tôi, nhưng lúc ấy uy lực của Minh Hỏa đã vượt qua phạm vi bản thân hắn có thể chống cự, lúc trong hố trời Âm Tang, rất nhiều thủ đoạn của hắn đều không thể thi triển, chỉ đành tự mình rời đi.

Đối với việc ấy, tôi thật ra không hề có ý trách móc Lục Thanh Sơn, lúc này khí mùi truyền ra từ trên người hắn, đã không thể so sánh với lúc trước, tôi nhìn Lục Thanh Sơn, lên tiếng hỏi:

- Lục huynh, lần ở trong hố trời Âm Tang, chắc anh đã giấu đi không ít thực lực của mình?

Lục Thanh Sơn cười sảng khoái, không lảng tránh, mà nhìn tôi nói:

- Cũng không phải là che giấu, công pháp của gia tộc tôi có chút đặc thù, chú trọng “hậu tích bạc phát”, cho nên phải thông qua bí pháp giảm bớt thực lực lại.

(hậu tích bạc phát: tích lũy thật nhiều, từ từ phát ra, có thể hiểu là chỉ có chuẩn bị đầy đủ thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất)

Nghe giải thích của Lục Thanh Sơn, tôi cũng hiểu ra, lúc này, động tác đang uống rượu của Lục Thanh Sơn khựng lại, thấy vậy, tôi hơi bất ngờ.

- Ha ha, Vương Diệu kia phải lên sâu khấu rồi!

Nghe Lục Thanh Sơn nói vậy, tôi có chút nghi hoặc, lúc này, Lục Thanh Sơn nhìn về phía lối vào thị trấn Cổ Tiền, ở đó đang có một chiếc xe SUV đang tiến vào trong.

- Người nhà họ Lý đến rồi?

Tôi lập tức hiểu ta, lên tiếng nói, Lục Thanh Sơn gật đầu, nhìn tôi nói:

- Cậu có biết cái tên đó vì sao lại không hoan nghênh tôi vậy không? Lần trước tứ đại cổ tộc chúng tôi có một cuộc so tài nhỏ, tôi đã thắng Lý Tuyết Nhi nửa chiêu, tên đó chuẩn bị ra mặt giữ thể diện cho Lý Tuyết Nhi, kết quả lại tự làm xấu mặt mình, cậu không biết, lúc ấy tên kia nhìn vô cùng thảm hại!

Ơ… nghe vậy, tôi cười gượng, xem ra ngày hôm qua Vương Diệu không nói thật với tôi, ngọn nguồn mọi chuyện là như vậy, mà hiện tại, chúng tôi cũng chú ý thấy, Vương Diệu đã sớm đứng trước chiếc xe SUV, mặt nở nụ cười tươi rói.

Một người con gái mặc váy body bó sát bước xuống xe, Vương Diệu tức khắc tiến lên, không ngừng luôn mồm vâng vâng dạ dạ nói gì đó.

Còn người con gái lại chính là Lý Tuyết Nhi, dung mạo của Lý Tuyết Nhi vẫn diễm lệ như thế, có điều sắc mặt lại có chút lạnh lùng, lúc này, tiếng nói của Lục Thanh Sơn bên cạnh cũng truyền ra:

- Tôi nói cho cậu biết, tên đó đúng là mặt dày vô sỉ, mấy em gái tự nguyện lao vào lòng hắn hắn không muốn, lại thích người không quan tâm tới mình!

Nghe vậy tôi không biết nói gì, cũng không biết trả lời kiểu gì,

- Đúng rồi Lý huynh, tôi thấy tình trạng của cậu cũng có gì đó không đúng lắm, em gái Trúc lần trước đâu? Sao nhanh như vậy đã thay hai em khác rồi?

Sau khi Lục Thanh Sơn nói xong, tôi xấu hổ toát mồ hôi nhìn hắn, câu nói này tôi không biết đáp lại thế nào, mà sau khi người của nhà họ Lý tới, phía sau cũng không ngừng có các đoàn xe ô tô lũ lượt kéo đến.

- Người của Phương Thốn Sơn cũng đến rồi!

- Khà khà, cái đám đầu trọc của Phổ Đả Tự, cả ngày lèm bèm không tranh giành với thế gian, đây chẳng phải cũng mò tới rồi sao!

Nhìn đoàn xe nối đuôi nhau kéo vào trong thị trấn Cổ Tiền, miệng Lục Thanh Sơn nói không ngừng, trong lòng tôi hơi kinh hãi, bởi vì mỗi một đội ngũ tới đây, đều sẽ có một thiên tài chân chính đúng như ý nghĩa.

Tình cảnh này, mới đúng là thiên tài tập hợp, cả thị trấn Cổ Tiền chỉ sau một đêm nay đã trở nên náo nhiệt dị thường.

- Người nhà họ Cơ hình như chưa tới?

Tôi nhìn Lục Thanh Sơn, tôi đã thấy rất nhiều đội ngũ tiến vào trong thị trấn Cổ Tiền rồi, nhưng cho tới tận bây giờ đều chưa nghe thấy chữ “nhà họ Cơ” truyền ra từ trong miệng Lục Thanh Sơn, nói như vậy, người nhà họ Cơ hiện giờ vẫn chưa đến.

Nghe vậy, Lục Thanh Sơn lắc lắc đầu, cười khổ nói:

- Chậc, đám người đó, thích gây sự chú ý nhất, tôi dám đánh cược, lúc bọn họ lên sân khấu, tuyệt đối sẽ kinh động cả thị trấn Cổ Tiền, suốt ngày thích phô trương, thật không biết nghĩ thế nào nữa!

Lục Thanh Sơn nói vậy, tôi cũng không biết nên nói gì, dù sao đối với nhà họ Cơ, tôi cũng không hiểu gì cả.

Vừa uống vừa nói với Lục Thanh Sơn đến mười hai giờ, chúng tôi mới chia nhau quay về nơi dừng chân của mình, cả thị trấn vẫn cứ náo nhiệt, lại ba ngày nữa trôi qua.

Buổi trưa ngày hôm nay, đột nhiên bên ngoài truyền tới một trận huyên náo, nghe thấy động tĩnh, chúng tôi cũng ra xem, lập tức, nhìn thấy trên không gian đang gợn lên những làn sóng lăn tăn.

- Khí mùi của cảnh giới Ngộ Đạo!

Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh nhàn nhạt nói!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.