Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nghiệt chủng

Phiên bản Dịch · 2342 chữ

Cho nên, có nghĩa là nói trong người tôi tiềm ẩn lực huyết mạch? Tôi thực sự không biết phải giải thích thế nào, bởi vì tôi không hiểu, lực huyết mạch trong người tôi rốt cuộc đến từ nơi đâu.

- Chuyện này, chẳng lẽ không còn cách giải thích khác rồi sao?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, cuối cùng cũng có chút bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên rơi vào trầm tư, nửa ngày sau, mới nhìn tôi nói:

- Căn cứ theo tình trạng mà em nói, thì luồng năng lượng trong người em cũng không làm em thấy không thoải mái, hơn nữa bởi vì nằm sâu bên trong huyết dịch của em, cho nên chị chỉ có thể nghĩ tới cách giải thích, là lực huyết mạch!

Phù!

Thở dài một tiếng, tôi rơi vào trầm lặng, chẳng lẽ trong cơ thể tôi đúng là có lực huyết mạch gì đó?

- Em không hiểu gì về gia tộc của chính mình sao? Ít nhiều thì cũng phải nghe nói một chút mới đúng chứ!

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi, lên tiếng gặng hỏi.

Nghe vậy tôi cười khổ lắc đầu, đừng nói nghe qua, đến đề cập cũng chưa đề cập qua ấy chứ, đối với lực huyết mạch gì đó trong gia tộc chúng tôi, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Có điều lại nói, liệu có phải ông nội và bố đã lừa tôi hay không, không hề nhắc tới chuyện lực huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể người nhà chúng tôi?

Nhưng không có lý nào! Chuyện này cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm, hơn nữa dựa theo những gì Hoàng Tiểu Tiên nói, thì lực huyết mạch này, có lẽ là một thứ rất tốt, cũng không có gì đáng để giấu diếm mới đúng.

Nghĩ ngợi mãi, tinh thần tôi bắt đầu thấy nao nao, nghĩ tới một khả năng nào đó, mà Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh hình như cũng đoán ra tôi đã nghĩ tới điều gì, liền nhìn tôi hỏi:

- Không phải em đã nghĩ ra chuyện gì rồi chứ?

Tôi gật đầu, ngây ra một lúc, mới nói với Hoàng Tiểu Tiên:

- Cái đó, nếu như gia tộc của mẹ em có lực huyết mạch, thì có phải em cũng có khả năng kế thừa thứ đó không?

Tôi vừa dứt lời, Hoàng Tiểu Tiên đã khẳng định nói:

- đương nhiên là có thể! Thứ này giống với gen di truyền, em cảm thấy em sẽ không có gen của mẹ mình sao?

Nghe ví dụ của hoàng Tiểu Tiên, đầu tôi chằng chịt hắc tuyến, người con gái này, không biết lấy ví dụ thì đừng có lấy ví dụ, có điều nếu đã như vậy, thì lực huyết mạch trong người tôi, liệu có phải là di truyền từ mẹ tôi sang không?

Nghĩ một lúc, tôi gần như đã xác nhận, khả năng này là rất lớn, nếu thật sự như vậy, thì mọi chuyện cũng đã thông suốt.

Lực huyết mạch trên người tôi, là do di truyền từ mẹ, nếu nói vậy, chủng tộc của mẹ tôi, có lực huyết mạch?

Lại cùng Hoàng Tiểu Tiên hàn huyên đôi ba câu, chị ta mới rời đi, để lại một mình tôi trong phòng, trong đầu chỉ toàn là chuyện về mẹ tôi.

Tôi từng nghe bố tôi nói, muốn biết chuyện về mẹ tôi, thì phải mạnh hơn ông ấy, hiện tại tôi có thể khẳng định tôi không mạnh bằng bố, trong lòng tôi đang nghĩ, chuyện của mẹ tôi, rốt cuộc là như thế nào?

Thậm chí hiện tại ngay cả bố tôi đang ở đâu tôi cũng không biết, đối với chuyện về mẹ, tôi càng không biết một chút nào.

Nghĩ không hiểu, tôi dứt khoát cũng không muốn tiếp tục nghĩ, sau đó, lại đi vào trạng thái tu luyện.

…….

ở trong một khách sạn khác, ba tên thanh niên ngồi ngăn ngắn giữa phòng, chính là ba vị thiên tài của nhà họ Cơ.

Giờ phút này, Cơ Thánh Thiên đang bưng một chén trà nóng bốc khói nghi ngút, mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, trong chén trà, bốc ra linh khí nồng nặc, mức độ nồng nặc của linh khí, thậm chí còn bỏ xa những linh thạch hạ phẩm bình thường.

Mà hiện tại, luồng linh khí này lại đang ở trong một chén trà, ánh mắt Cơ Thánh Thiên lạnh nhạt, cứ như chén trà trước mặt chỉ là một chén trà bình thường.

Nếu như có người biết phân biệt hàng hóa ở đây, sẽ biết ngay, chén trà này, không phải là trà bình thường, mà là trà linh khí chính cống, còn là trà linh khí cao cấp, có điều thứ này, không phải là thứ người bình thường có thể hưởng thụ, chỉ riêng luồng khí bốc ra, đều đã hơn linh thạch hạ phẩm rất nhiều.

Mà nước trà, có lẽ còn càng khiến người ta kinh hãi hơn.

Sau khi uống xong một ngụm trà, Cơ Thánh Thiên nhìn Cơ Hoằng Văn, thản nhiên nói:

- Hoằng Văn, tình hình trước mắt có lẽ bí cảnh núi Cổ Tiền còn cần một khoảng thời gian nữa mới mở ra, mấy ngày này em đặt tâm tư của mình vào lực huyết mạch, cố gắng khống chế lực huyết mạch của mình đến trình độ có thể tự do thu vào thả ra.

Tuy rằng giọng nói rất bình thản vô cảm, nhưng thấy vẻ trịnh trọng trên mặt Cơ Thánh Thiên, Cơ Hoằng Văn vội vàng gật đầu.

- Anh Thiên, em biết rồi, em nhất định hoàn thành nhiệm vụ!

Cơ Hoằng Văn không dám có chút chậm trễ, cậu ta hiểu rất rõ tên thanh niên trước mặt này có địa vị thế nào trong cả gia tộc nhà họ Cơ.

- Hiện tại bắt đầu đi! Nhân dịp anh không có việc gì làm, nhìn xem biểu hiện của em thế nào!

Sau khi nói xong, Cơ Thánh Thiên đặt chén trà xuống mặt bàn, thản nhiên nhìn Cơ Hoằng Văn nói, Cơ Hoằng Văn vội vàng gật đầu, cũng không dám chần chừ, trực tiếp tìm một chỗ ngồi khoanh chân xuống.

Cơ Hoằng Văn sau khi ngồi khoanh chân xuống đất, hít sâu một hơi, ấn kết trong tay nhanh chóng biến hóa, huyết quản khắp thân thể và trên da mặt của Cơ Hoằng Văn đều hiện lên rõ rệt.

Gần như có thể nhìn thấy rõ sự lưu động của huyết dịch trong mạch máu, nhìn có chút đáng sợ, động tác của Cơ Hoằng Văn vẫn không dừng lại, trên thân người cậu ta, lập tức toát ra một luồng khí thế dị thường.

Ánh mắt lạnh nhạt của Cơ Thánh Thiên nhìn Cơ Hoằng Văn chằm chằm, ánh mắt ấy căn bản không ai nhìn được ra, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

………..

Lúc này, tôi đang ngồi khoanh chân trên giường bỗng nhíu chặt mày lại, bởi vì không ngờ tôi lại cảm giác được, trong cơ thể mình, cái cảm giác cổ quái kia lại lần nữa kéo tới trong cả cơ thể tôi, dường như có một luồng năng lượng đang rục rịch.

Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên dồn đập, thậm chí, huyết dịch trong người tôi, hình như đang lưu động rất nhanh.

Điều này khiến tôi hoảng hốt lo sợ, không ngờ, lúc này, luồng năng lượng tiềm tàng trong cơ thể lại lần nữa phát tác.

Mới chưa tới một ngày, đã hai lần xuất hiện trạng thái này?

Có điều tôi không kịp nghĩ nhiều, bắt đầu mau chóng đi cảm thụ luồng năng lượng này, tôi cảm nhận được bên trong luồng năng lượng, có một loại cuồng dã, một loại táo bạo.

Thậm chí, còn là cảm giác hùng mạnh, nếu như luồng năng lượng hoàn toàn bộc phát, thì không biết sẽ có lực công phá khủng khiếp thể nào, chỉ e có thể nâng thẳng lên cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh.

Lực huyết mạch, đây chính là lực huyết mạch sao? Quả nhiên không phải khủng bố bình thường!

Hiện tại, tôi bỏ tất cả những thứ khác ra sau đầu, chuyên tâm cảm thụ luồng năng lượng này, muốn tìm ra biện pháp kích phát, nhưng, giây tiếp theo, tôi đột nhiên phát hiện năng lượng trong người bắt đầu từ từ chậm rãi bình ổn trở lại.

Cảm nhận được tình hình này, lòng tôi bỗng thấy buồn rầu….

……….

Trong phòng, Cơ Hoằng Văn thu lại lực huyết mạch, sau đó nhìn Cơ Thánh thiên đang ngồi trên ghế, bởi vì vừa nãy cậu ta đã kích phát lực huyết mạch trong khoảng thời gian ngắn, mà lúc này, cậu ta muốn nghe xem Cơ Thánh Thiên có cái nhìn thế nào.

Cơ Thánh Thiên khẽ nhíu mày lại, ánh mắt khiến người ta nhìn không ra, mà lúc này, lòng Cơ Hoằng Văn hơi trùng xuống, lẽ nào biểu hiện của cậu ta có chỗ nào chưa tốt sao? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cơ Hoằng Văn.

Trong lúc Cơ Hoằng Văn đang lo lắng, Cơ Thánh Thiên lập tức quay sang nhìn Cơ Hoành Võ, thản nhiên lên tiếng:

- Hoành Võ, cậu có cảm nhận được gì không?

Lúc này, sắc mặt Cơ Hoành Võ cũng có chút nặng nề, sau một lát, Cơ Hoành Võ gật đầu, nói với Cơ Thánh Thiên:

- Anh Thiên, em cảm nhận được, nhưng có gì đó không đúng lắm!

Nhìn thấy vậy, Cơ Hoằng Văn ngơ ngơ ngác ngác, không biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cơ Hoằng Văn đứng dậy, lên tiếng hỏi.

- Anh Thiên, Anh Võ, hai người đang nói gì vậy?

Khi Cơ Hoằng Văn nói xong, Cơ Hoành Võ đanh mặt lại, lên tiếng giải thích:

- Hoằng Văn, lúc em kích phát lực huyết mạch, có lẽ không cảm nhận được, nhưng cả anh và anh Thiên đều cảm nhận thấy, trong thị trấn Cổ Tiền, vẫn còn một lực huyết mạch khác của tộc chúng ta!

- Cái gì? Lực huyết mạch của tộc chúng ta? Chuyện này sao lại có thể? Lần này đến đây chỉ có ba chúng ta thôi mà, lẽ nào còn có ai lén lút tới?

Cơ Hoằng Văn có chút khó tin, lập tức kinh hô thành tiếng.

Nhưng, lúc này, Cơ Thánh Thiên lại lắc đầu, thản nhiên nói:

- Không, lớp trẻ tuổi có thể thức tỉnh được lực huyết mạch trong tộc chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, không đến mười người, nhưng vừa hay anh có ấn tượng với những người đó, nhưng lần này lại không phải, luồng lực huyết mạch này, hình như chưa thức tỉnh, chẳng qua là vì cảm nhận được huyết mạch của em, cho nên mới xuất hiện luồng năng lượng như thế!

- Anh Thiên, anh muốn nói là, lực huyết mạch ẩn tính?

Cơ Hoành Võ ở một bên mặt biến sắc, lên tiếng hỏi.

Cơ Thánh Thiên gật đầu, sắc mặt trở nên lạnh như băng:

- Không sai! Xem ra, trong thị trấn Cổ Tiền, có một nghiệt chủng!

Hai chữ cuối cùng, Cơ Thánh Thiên dùng ngữ điệu giá lạnh cực độ để thốt ra, cảm giác này, khiến người nghe như bị rơi vào hố băng.

- Nhưng mà, vài năm nay, không nghe thấy có người nào trong tộc ra ngoài làm trò bậy bạ? cho dù là có, cũng không thể để lại hậu họa mới đúng?

Sắc mặt Cơ Hoành Võ giăng đầy vẻ nghi hoặc, sau đó lên tiếng nói, khi nói xong, khuôn mặt Cơ Thánh Thiên lạnh tới cực hạn, trong ánh mắt, như đã bốc ra một luồng sát khí nghi ngút.

- Có, chẳng qua là các cậu không có ấn tượng mà thôi!

Trầm ngâm một hồi lâu, Cơ Thánh Thiên mới thốt ra một tiếng, nhưng ai cũng có thể nghe ra, trong giọng nói có sát khí, cảm giác này, cứ như nếu cái người có lực huyết mạch kia đang ở trước mặt Cơ Thánh Thiên, chỉ sợ sẽ bị hắn trực tiếp xé thành trăm mảnh.

Cơ Hoằng Văn và Cơ Hoành Võ nhìn nhau một cái, nhìn thấy ý tứ kinh ngạc trong mắt đối phương, xem ra, bọn họ đều đã nhớ ra chuyện gì đó.

Nói chính xác là, đây là cấm kỵ của cả gia tộc nhà họ Cơ, hai mươi năm trước, nhà họ Cơ cùng lúc xuất hiện hai thiên tài, mà còn là thiên tài có một không hai.

Một nam một nữ, vì muốn cho hậu thế có lực huyết mạch càng thêm tinh thuần, người trong gia tộc chuẩn bị tác thành cho hai thiên tài thành một đôi, nhưng, không ai ngờ tới là, cuối cùng, nhà gái đã bỏ về, thậm chí còn một mình chạy trốn ra khỏi nhà họ Cơ.

Nhà trai sau khi bị hủy bỏ hôn ước, mặt mũi mất sạch, mà càng thêm trùng hợp, là nhà trai, hiện tại đã ngồi lên trên ghế chủ vị nhà họ Cơ, chính là bố của Cơ Thánh Thiên.

Bởi vì cô dâu đã đào tẩu, người trong tộc đành phải an bài cho chú rể kết hôn với người khác, về sau sinh ra Cơ Thánh Thiên, nhưng cả nhà họ Cơ đều biết rõ, bố Cơ Thánh Thiên không hề có chút tình cảm nào với mẹ hắn, cũng chỉ vì muốn nối dõi tông đường, thì mới có Cơ Thánh Thiên trên đời.

Chuyện này nghe thì có vẻ hoang đường, nhưng đúng là một câu chuyện có thật.

( kinh chưa minh chủ có xuất thân ghê gớm thật =)) người ta sinh ra từ vạch đích nó vẫn khác :V)

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.