Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lời Phật nói đều là chuyện vớ vẩn

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Mấy người xung quanh đều trợn mắt há mồm nhìn thi thể của tên thanh niên dưới đất, bị dọa tới mức không ngừng lùi ra sau.

Tên thanh niên lúc trước chỉ tôi, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ:

- Cậu, cậu giết sư huynh tôi? To gan, Mạc trưởng lão sẽ không bỏ qua cho cậu, sư huynh chính là đệ tử Mạc trưởng lão hài lòng nhất!

Đối mặt với uy hiếp của hắn, tôi không hề để tâm, thân hình lại lần nữa lao ra, xuất hiện ngay trước mặt tên thanh niên vừa nói chuyện.

Cuối cùng, mấy người còn lại cũng phản ứng lại, hoảng loạn bỏ chạy về tứ phía, nhưng tôi lại không quan tâm, sau khi giết xong hai người, đã thấy hai người còn lại bị Bách Túc và báo đốm giết chết.

Nhìn mấy cỗ thi thể trước mặt, lòng tôi không hề gợn sóng, hai mắt khẽ nheo lại, nhớ lại những gì bọn chúng nói.

Kiếm ma của thần kiếm môn cũng đến đây sao?

- Thần Kiếm Môn? Ha ha, món nợ vây giết tôi lúc trước, chưa đụng thì còn chưa tính sổ, nhưng đã đụng rồi, vậy phải bắt đầu từ ông đi!

Lúc nói xong, tôi không tiếp tục để ý, mà bước thẳng vào sâu trong rừng, rất nhanh, nửa tháng đã trôi qua.

Phía sau lưng tôi, đã đi theo hơi mười yêu thú, trong đó cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh có năm tên, không thể không nói đây là trợ lực lớn.

Dưới tình hình này, thấy sau lưng tôi có một bầy yêu thú, những yêu thú bị tôi gặp phải thường thì đều tự đưa tay chịu trói, thậm chí còn giao ra bảo bối trong động phủ của mình, nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ.

Cũng may dọc đường, không có yêu thú nào chống cự! cho nên suốt dọc đường tôi đều khá thuận lợi, trên đường, tôi gặp phải hai đoàn người, nhưng khi bọn họ nhìn thấy tôi, đã lập tức bỏ chạy, hình như cũng không hề có ý muốn lưu lại.

Điều này lại khiến tôi có chút buồn bực, tiến sâu vào trong được nửa tháng, tôi phát hiện càng lúc càng nhìn thấy nhiều bóng dáng của con người, chẳng qua là rất ít người xảy ra xung đột với nhau.

Dù sao, hiện tại quan trọng nhất vẫn là bảo vật, long mạch kia căn bản vẫn chưa hiện thế, dưới tình hình này, ai cũng không muốn gây thù chuốc oán.

Dọc đường đi, những ai thấy đám yêu thú phía sau lưng tôi, đều không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, kỳ thật tôi đối với những yêu thú sau lưng, cũng không biết phải nói gì, nếu có biện pháp có thể thu hồi, thì quá tốt.

Có điều có thể cất được vật sống, nhất định phải có thế giới nhỏ, mà tự tạo ra thế giới nhỏ, căn bản không dễ, cho nên tôi chẳng còn cách nào cả.

Nhưng chính lúc này, kiếm linh lại nhắc nhở tôi:

- Chủ nhân, thật ra dấu vết trên cổ tay ngài chính là một thế giới nhỏ, có thể cất giấu vật sống!

Khi kiếm linh nói xong, trong lòng tôi hơi sửng sốt, đúng vậy! lúc trước tôi chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, hiện tại kiếm linh đột nhiên nhắc nhở, tôi mới nhớ ra, lúc trước Phương Trình Chu có khế ước với tôi, hắn cũng chui vào trong dấu vết để tu luyện.

Dấu vết đó không ngờ lại là một thế giới nhỏ? Thế giới này hoàn toàn không giống với túi Càn Khôn.

Nếu đã nghĩ tới, vậy trước tiên phải điều tra một chút, tôi trực tiếp không chế Tiểu Hắc chui vào trong dấu vết trên cổ tay mình, Tiểu Hắc lập tức biến mất.

Khi tôi lại lần nữa kiểm tra, thì Tiểu Hắc đã ở bên trong không gian thần bí kia, sau đó tôi vội hỏi Tiểu Hắc có cảm giác thế nào?

Tiểu Hắc nói, chỗ hắn đang ở rất lạnh, còn thiếu hụt rất nhiều năng lượng giữa trời và đất, nhưng chỉ cần không ở trong này quá lâu, vậy khẳng định cũng không có vấn đề gì.

Sau đó, tôi di chuyển toàn bộ hơn mười tên yêu thú vào bên trong dấu vết tên cổ tay.

Phản ứng của bọn chúng đề giống nhau, nguyên nhân khiến bên trong lạnh lẽo, có lẽ là bởi vì khí thuần âm bên trong dấu vết, nhưng hình như không gây ảnh hưởng cho bọn chúng, cho nên tôi cũng không để ý.

Tôi chỉ để lại báo đốm làm “xe ngựa”, tốc độ của báo đốm vẫn khá nhanh, ít nhất cũng tiết kiệm được kha khá thời gian cho tôi.

Lại nửa ngày nữa trôi qua, tôi đang nghỉ ngơi trong rừng, đột nhiên cảm giác được ngọc bội trong lòng có phản ứng, bên trên đang lóe ra luồng ánh sáng nhạt.

- Ý, cuối cùng cũng gặp được người quen!

Lòng tôi ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó đứng dậy, đi theo phương hướng truyền tới cảm ứng, đuổi theo được nửa tiếng, tôi nghe thấy phía trước có tiếng cãi cọ.

- Nữ thí chủ, tôi thấy sát khí trên người cô quá nặng, tốt nhất vẫn nên buông bỏ đao kiếm, quay đầu là bờ!

Đây là một giọng nói cực kì tao nhã, khiến người nghe có cảm giác không thể phản kháng, nhưng khi tiếng nói này vang lên, thì một tiếng quát lạnh như băng cũng truyền ra:

- Tôi nói rồi, anh phiền phức quá vậy! có thể đừng đi theo tôi nữa được không?

Nghe thấy giọng nói này, cả người tôi run lên, là Hạ Mạch? Sau khi tôi tới gần, cũng nhìn thấy rõ, đứng cạnh Hạ Mạch, là một tên thanh niên đầu trọc, trên mặt người này lúc nào cũng treo một nụ cười ôn hòa, cứ như là một người cực kì lương thiện.

Quan trọng nhất là, khí mùi của hắn khiến kẻ khác cảm thấy hoảng sợ, thậm chí, còn có thể áp chế Hạ Mạch.

Phải biết, thực lực của Hạ Mạch là cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh, ngay cả Cơ Hoằng Văn của nhà họ Cơ cũng không phải là đối thủ, nhưng cái tên đầu trọc này?

Phổ Đà Tự?

Trong đầu tôi lập tức hiện ra thế lực này, lúc trước tôi còn nghe thấy Lục Thanh Sơn thỉnh thoảng vẫn nhắc tới, Phổ Đà Tự là một tông môn lớn đã ở ẩn không xuất thế, thuộc về phật môn!

Thực lực của Phổ Đà Tự, có thế nói là khủng bố, thậm chí Lục Thanh Sơn đã nhấn mạnh với tôi, cái đám đầu trọc này, có gì nguy hiểm sẽ trốn đi trước tiên, nhưng nếu nơi nào có đồ tốt, bọn họ liền nhảy ra đầu tiên.

Có câu tục ngữ nói rất hay, đạo gia, loạn thế xuống núi cứu thế, thịnh thế bế quan tu hành, Phật giáo, loạn thế phong sơn ở ẩn, thịnh thế khai sơn nghênh hương đón khói. ( tất cả chỉ là hư cấu, xin đừng áp dụng vào tín ngưỡng thực tế.)

Điểm này, đã được chứng minh từ xưa đến nay, hiện tại, nhìn thấy Hạ Mạch lại muốn rời đi, tên đầu trọc Phổ Đà Tự lại thò tay ra, chuẩn bị nắm lấy Hạ Mạch.

Tôi nhìn thấy vậy, không hiểu sao tự nhiên nổi trận lôi đình, lửa giận dâng lên ngùn ngụt, Thị lập tức xuất hiện trong tay, bay thẳng đến trước mặt tên hòa thượng kia.

Viu!

Một âm thanh xé gió lập tức truyền ra khắp không trung, khiến tai người nghe đau nhức, nụ cười trên mặt tên hòa thượng cứng đờ, thân hình đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ, khi thân hình tên hòa thượng biến mất, một trường kiếm đỏ như máu đã đâm tới nơi hắn đứng lúc trước.

Thân người tôi lập tức rơi xuống bên cạnh Hạ Mạch!

- Cô không sao chứ?

Nhìn Hạ Mạch, tôi nôn nóng hỏi, Hạ Mạch lộ ra một nụ cười yên tâm với tôi, gật gật đầu.

Khi tôi lại lần nữa quay đầu lại, lại nhìn thấy tên kia đang đứng cách mình không xa!

- Tên đầu trọc kia, anh chơi trò gì thế?

Tiếng nói lạnh như băng của tôi vang ra, nói thật, đối với tên hòa thượng đầu trọc này, có thể nói trong lòng tôi không có chút thiện cảm nào, mặc dù mặt hắn luôn tươi cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy trong ánh mắt hắn, lúc nào cũng toát ra cảm giác như tâm kế của hắn rất sâu.

Hạng người này, tuyệt đối không tốt lành như vẻ bề ngoài, mà hiện tại, tên hòa thượng lại gần như chẳng quan tâm đến việc tôi đột nhiên xuất hiện, mà lại lộ ra biểu cảm “thân thiết”.

- Hóa ra là Lý thí chủ, bần tăng pháp danh là Phổ Thế, chắc hẳn Lý thí chủ đã hiểu nhầm bần tăng rồi, hai ngày trước ngẫu nhiên gặp được vị nữ thí chủ này, phát hiện trên người cô ấy có luồng sát khí rất nặng, nếu hóa giải chậm trễ, chỉ sợ sẽ gây ra thương tổn cho nữ thí chủ!

Vẻ mặt của Phổ Thế vô cùng thân thiện, giọng nói lại không chút tức giận, nhìn thấy vậy, đến tôi cũng có cảm giác những gì hắn nói liệu có phải là thật.

- Thân là người tu luyện, trên người sẽ không có sát khí? Tôi còn cảm giác được trên người anh cũng có sát khí kìa, nói vậy, anh cũng đã giết không ít người?

Lúc này, Hạ Mạch ở một bên cũng nhìn chằm chằm Phổ Thế, cất tiếng nói.

Hạ Mạch nói xong, Phổ Thế mỉm cười, lên tiếng:

- Thí chủ không biết, những người bần tăng giết, đều là người đáng phải giết!

Nghe thấy câu này, tôi lại không nhịn được mà phì cười, nói Phổ Thế hỏi:

- Ô? Trong mắt anh, người như thế nào mới là người đáng giết? người như thế nào không đánh giết? không phải các người rất coi trọng bình đẳng giữa chúng sinh sao? Vì sao lại còn phân chia đáng chết với không đáng chết?

- Hòa thượng, anh không cần vòng vo trước mặt chúng tôi, các người thường hay nói Phật không tranh giành với thế gian, nhưng con mẹ nó người của Phổ Đà Tự chui vào trong đây để làm gì? Chẳng lẽ không phải là vì tranh đoạt long mạch? Mà đến để hóng chuyện?

Đối với mấy lời nói đạo đức giả này tôi đã không còn có hứng thú nghe, nhìn tên trước mặt, lạnh giọng hỏi.

Lúc này, sắc mặt Phổ Thế hơi ngây ra, hắn không ngờ tôi lại đáp trả sắc bén đến như vậy, hoàn toàn không giống những gì hắn đã tính, phải biết rằng, đưa tay ra không đánh người mặt cười, đối diện là người lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn, ai có thể không nhường nhịn cơ chứ?

Thật ngại quá, tôi không phải là người như vậy, chỉ cần tôi thấy anh ngứa mắt, tôi quan tâm làm gì gương mặt tươi cười của anh, với lại tôi còn tận mắt nhìn thấy hắn đã muốn đụng vào Hạ Mạch.

- Làm sao? Sao lại không nói gì nữa thế hả đầu trọc? chẳng phải anh rất biết ăn nói hay sao?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.