Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cậu quen sư tôn tôi?

Phiên bản Dịch · 2268 chữ

Thấy vậy, mắt tôi khẽ sáng ngời, hai tên này rút lui, con rết tinh cảnh giác nhìn phương hướng rời đi của bọn họ, hừ lạnh một tiếng.

- Hừ! hai thứ này mà cũng đòi đối phó bản tôn? Dám đến nữa, trực tiếp độc chết mi!

Sau khi nói xong, con rết xoay mình, đi vào trong động phủ, có điều khi nó sắp chui vào trong, tôi lại mang theo báo đốm và Tiểu Hắc chui ra ngoài.

- Côn trùng dài ngoẵng! đừng đi vào trong ,lát nữa lại phải ra ngoài, phiền phức lắm!

Báo đốm bên cạnh đã lên tiếng trước, gọi giật con rết tinh lại.

Nghe tiếng, con rết tinh khẽ xoay mình, nhìn báo đốm chằm chằm, tiếng nói lạnh như băng vang ra.

- Báo đốm? ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, người đến chỗ ta làm gì? Lẽ nào định mượn gió bẻ măng?

Giọng nói lạnh như băng của rết tinh truyền ra, hắn liếc mắt nhìn tôi, sau đó rết tinh phẫn nộ nhìn báo đốm.

- Báo đốm, đừng nói với ta ngươi đã đi theo làm đầy tớ cho con người, một trăm năm đã trôi qua, hiện tại tới lúc con người tiến vào, nhất định sẽ có một cuộc huyết chiến với chúng ta! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Trong giọng nói của rết tinh, đong đầy sự phẫn nộ, hình như rất bất mãn với cách làm của báo đốm, có điều, nhìn thấy rết tinh tức giận, báo đốm lại cười khinh thường.

- Ngươi biết cái gì, cái nơi quỷ quái này ta sớm đã chán ngấy rồi, mẹ nó, rõ ràng ta có thể biến hình, nhưng lại có luồng năng lượng áp chế ta, chủ nhân đồng ý với ta, đến lúc đó sẽ mang theo chúng ta rời khỏi nơi này, thế giới ở bên ngoài! Ngươi có biết thế giới ở bên ngoài có hình dáng ra sao không?

Nghe báo đốm nói vậy, rết tinh càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm tôi, thật lâu sâu, gầm lên một tiếng:

- Cái gì? Người thế mà lại nhận chủ rồi? quá đỗi nực cười!

Thấy thế, tôi xua tay, nhảy xuống từ trên người Tiểu Hắc:

- Được rồi, côn trùng dài đườn, bớt sàm ngôn đi, đánh một trận đã rồi kiêu ngạo sau cũng không muộn!

Dứt lời, chân tôi đạp nhẹ xuống đất, thân người đã lao tới chỗ rết tinh, nhìn thấy tôi đột nhiên động thủ, rết tinh giận tím mặt, xúc tu vung thẳng tới chỗ tôi.

Nếu là những kẻ đồng đẳng cấp bị thứ này xuyên thủng, chỉ sợ chết chính là kết cục, nhưng thứ này lại không gây trở ngại gì cho tôi.

Lực Thiên Uy ngưng tụ trên nắm đấm, tôi không chút sợ hãi, đấm thẳng vào một xúc tu sắc nhọn.

Hai đòn công kích va chạm, tóe ra tia lửa, xúc tu của rết tinh, không ngờ lại cứng như vậy?

Thân người rết tinh bay lên, phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, ngay sau đó, trong miệng con rết, xuất hiện một viên trân châu bảy màu.

Đó là trân châu thất độc mà báo đốm nói, thứ này thực ra đối với tôi mà nói không có tác dụng gì, mục đích quan trọng nhất, vẫn là thu phục rết tinh!

Mắt thấy khí độc bảy màu đã bay tới chỗ mình, thân người tôi rung lên, minh hỏa trong cơ thể lập tức phóng ra, bao trùm lấy khí độc, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cả người rết tinh đều đã bị vây vào trong.

Thực lực hiện giờ của tôi, Minh Hỏa có thể điều động, đã đủ để uy hiếp một kẻ mạnh cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, chứ đừng nói cái con bò sát này.

Két két két……

Minh Hỏa va chạm vào với khí độc, phát ra những âm thanh ‘két két’, hai tên lúc trước đã không dễ dàng thoát khỏi khí độc, nhưng lúc này, khí độc bảy màu, lại bị Minh Hỏa thiêu đốt, mà khí độc cũng đang không ngừng tiêu tán.

- Đây? Sao lại có thể? Ngươi sử dụng yêu thuật gì?

Nhìn thấy vậy, rết tinh trước mặt đã bị dọa không nhẹ, khí độc bảy màu là vũ khí lợi hại nhất của hắn, nhưng hiện tại, lại lập tức bị đánh tan, hắn phải chấp nhận sự thật này thế nào?

- Hì hì, mặc kệ là yêu thuật gì, chỉ cần có thể phá được khí độc của ngươi, không phải được rồi sao?

Nhìn con rết tinh trước mặt, tôi cười lạnh nói với hắn.

Sau khi hoàn toàn thiêu đốt khí độc của rết tinh xong, động tác trong tay tôi đột nhiên trở nên ác liệt, một lá bùa Lôi Đình ném về phía rết tinh.

Lực Lôi Đình bên trong bùa Lôi Đình rất có lợi cho báo phong lôi, nhưng đối với con rết tinh âm tà mà nói, cũng là năng lượng khó giải quyết.

Đoàng đoàng!

Một tiếng nổ lớn truyền ra trên không trung, một tia sáng màu bạc đánh xuống từ trên không, mục tiêu, chính là con rết tinh khổng lồ.

Lúc này, con rết đang bị Minh Hỏa bao vây, tự thân khó bảo, lại càng không có cơ hội chống cực lại lực lôi điện.

Lôi điện đánh thẳng xuống người con rết tinh, cơ thể to lớn của nó lập tức vặn vẹo, phát ra những tiếng kêu rên đau đớn, thân người lắc lư, lực lôi điện vẫn không ngừng quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

Thấy một màn như vậy, tôi không tiếp tục ra tay, mà nói với báo đốm ở một bên:

- Báo đốm, nói cho hắn biết làm thế nào để được sống!

Nói xong, tôi lùi sang một bên, sau đó hỏi kiếm linh, có nhận thấy bảo bối nào ở gần đây không? Ông nội nó, đều đã ba ngày rồi, ngoài ngũ hành thần thổ lấy được ở ngoài ra, thì chưa đạt được đồ gì khác nữa.

Thấy tôi bực tức, kiếm linh bỗng cạn lời, một lúc sau nói với tôi, ngũ hành thần thổ đã là bảo vật hiếm có rồi, hơn nữa ở đây mới là bên ngoài núi Cổ Tiền, đối với cảnh giới Nguyên Đan điên phong bình thường mà nói, báo phong lôi đã là bảo bối.

Còn trân châu bảy màu của con rết tinh này cũng là bảo vật, rõ ràng hắn đang muốn cho tôi thấy như vậy đã là đủ!

- Muốn ta nhận chủ? Báo đốm, tự ngươi hèn hạ là được rồi, đừng kéo thêm ta! Ông đây mới không làm nô tài cho con người!

Lúc này, những tiếng cãi vã rơi vào trong tai tôi, nghe vậy tôi quay sang nhìn, thấy con rết tinh đang vô cùng phẫn nộ gầm thét với báo đốm.

Mà báo đốm vẫn cảnh cáo rết tinh:

- Bách Túc, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, lát nữa chủ nhân tự động thủ, không có dễ chịu đâu! Ngươi tốt nhất vẫn nên đồng ý với chủ nhân, hơn nữa, sau khi ra ngoài còn có thể hóa thành hình người, có gì không tốt chứ?

Nhưng, dù báo đốm đã hết lời khuyên can, Bách Túc vẫn động thủ với báo đốm, thấy một màn như vậy tôi bất đắc dĩ lắc đầu, những tên này, nói chuyện đàng hoàng lại không tin, cứ thích dùng chút thủ đoạn thì mới chịu đồng ý, quá phiền phức đi?

Tôi nhấc chân lên, chậm rãi đi tới chỗ rết tinh.

…………

Mười phút sau, Bách Túc thành công nhận chủ, nhìn ba con yêu thú sau lưng, lòng tôi dâng lên cảm xúc bùi ngùi, hiện tại đã thu phục ba con, nhưng càng vào sâu bên trong, thực lực của yêu thú nhất định càng thêm mạnh.

Dưới cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh, tôi đương nhiên hoàn toàn không e sợ, cũng không có vấn đề gì, dù sao đám yêu thú này cũng đã sinh tồn ở trong bí cảnh núi Cổ Tiền cả trăm năm, thậm chí còn lâu hơn, bởi vậy, rất coi trọng tính mạnh của mình.

Hơn nữa dựa theo phán đoán của báo đốm, thì nhất định không chỉ có một mình hắn muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, uy hiếp cộng thêm chút “dụ dỗ”, vấn đề hẳn là không còn lớn.

……….

- Sư huynh, chính là ở đây, con rết tinh này rất lợi hại, cẩn thận độc khí của thứ trên người nó!

Ngay lúc tôi chuẩn bị mang ba con yêu thú đi, thì một tiếng nói bỗng vang lên, tiếng nói còn sắp tiếp cận, chúng tôi căn bản không kịp trốn đi, bốn thân ảnh đã xuất hiện trước mắt.

Nhìn thấy bốn người này, tôi khẽ cau mày, hai trong bốn người bọn họ chính là hai huynh đệ lúc trước,

Giờ phút này, xem ra hai người đã gọi cứu binh tới, bởi vì tôi nhìn thấy tên cầm đầu có thực lực cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, sau đó, ánh mắt của bốn người đều dừng lại trên người tôi.

- Cậu là ai? Vì sao lại ở nơi này?

Sắt mặt tên đàn ông bị thương lúc trước tái nhợt, nhìn tôi, lên tiếng hỏi.

Tôi khẽ cau mày, không phải tôi tự đại, nhưng thanh danh của tôi chắc hẳn khá vang dội trong thị trấn Cổ Tiền mới đúng, dù sao cũng đã chiến một trận với Cơ Thánh Thiên, nhưng người này lại không biết tôi?

Chẳng lẽ là bởi vì thời điểm tôi và Cơ Thánh Thiên chiến đấu với nhau, hắn còn chưa đến núi Cổ Tiền? suy nghĩ một chút, chắc hẳn là như vậy.

- Tôi ở đây, liên quan gì đến các người?

Đối mặt với ngữ điệu chất vấn của người đàn ông, lòng tôi khó chịu, lạnh giọng nói.

- Đương nhiên có liên quan đến tôi, con rết tinh lúc trước đã bị tôi và sư đệ đánh cho kiệt sức rồi, nhưng cậu lại nhân dịp chúng tôi đi tìm viện binh mà hớt tay trên, cậu cho rằng chúng tôi dễ nói chuyện vậy sao?

Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt toát ra hàn khí, khi hắn nói xong, tôi nhìn thấy khí mùi quanh người những người khác đều tăng lên.

Nhất là tên thanh niên cầm đầu, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, nhìn tôi nói:

- Thằng kia, nếu những gì sư đệ tôi nói là thật, thì mau giao nộp những đồ vật trên người cậu ra đây, tôi tha cho cậu không phải chết!

Lúc này, đồng tử tôi hơi co lại, lúc trước không chú ý, hiện tại tôi nhìn thấy trên quần áo của bốn người, có một thanh kiếm vô cùng nhỏ bé, nhìn có chút quen mắt, cẩn thận nhớ lại, tôi nhìn tên thanh niên trước mặt, hỏi bọn họ:

- Các người là người của Thần Kiếm Môn, Tô Nam Giang Tân?

Khi tôi nói xong, những người trước mắt đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tên cầm đầu có phản ứng nhanh nhất, lạnh giọng nói:

- Nếu đã biết tông môn của bọn tôi, còn không mau ngoan ngoãn chịu trói!

Đối mặt với giọng nói giá lạnh của hắn, tôi cũng chẳng hề để ý.

- ồ, cái đó, Thần Kiếm Môn không thể nào chỉ phái vài tên như các người đến đây đúng không? Kiếm Ma có đến không? Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thần Kiếm Môn đấy?

Lúc nào tôi cũng ghi nhớ rõ thời điểm ở trong hố trời Âm Tang, tên khốn Kiếm Ma đã đối xử với tôi như thế nào, lúc ấy nếu không có Phương Trình Chu lao ra cứu tôi, chỉ sợ tôi đã chết trong tay Kiếm Ma.

- Cậu biết sư tôn tôi?

Nghe thấy tôi nhắc tới ‘danh hào’ của Kiếm Ma, tên thanh niên bỗng giật mình.

- Ha ha, từng gặp mặt một lần! nói đi rốt cuộc ông ta có đến không?

Tôi vội vàng cười hỏi, nếu ông ta tới đây, như vậy tôi phải mượn cơ hội lần này để báo thù.

Hình như nghe thấy tôi nói chỉ có duyên gặp một lần, tên thanh niên thở phào nhẹ nhõm, tiếng nói lạnh lùng truyền ra:

- Sư tôn tôn thân là trưởng lão thiên tài của tông môn, đương nhiên sẽ tới, có điều cậu làm sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy? mau giao nộp đồ ra đây, không thì chết!

Đạt được đáp án trong lòng, tôi lập tức gật gật đầu, thấp giọng thì thào:

- Đến là tốt rồi, nếu đã vậy, thì dùng tính mạng của các người tặng cho ông ta một phần quà nho nhỏ đi!

Dứt lời, thân người tôi đã lao đến trước mặt tên thanh niên nọ, khí thế trên người trở nên ác liệt hơn.

- Ngạo mạn, hôm nay tôi muốn xem xem, thằng ranh con này có cái gì…..

Xoẹt!

Tên thanh niên còn chưa nói hết câu, đồng tử đã giãn ra, sắc mặt khiếp sợ, nhưng, sức sống của hắn cũng dần dần cạn kiệt.

ở cổ hắn, xuất hiện một vệt máu.

Xì! Máu tươi phun ra, tên thanh niên ngã xuống đất!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.