Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cung điện băng dưới đất

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Tên nào cũng lộ ra bộ dạng hưng phấn.

- Yên tâm đi chủ nhân, chắc chắn sẽ ổn thỏa!

Báo đốm nhìn tôi, lên tiếng nói, thấy vậy tôi cũng gật gật đầu.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn lũ yêu thú trước mặt, trầm giọng lên tiếng:

- Xuất phát!

Khi tôi nói xong, hơn mười tên yêu thú nhảy vọt lên, chạy ra bên ngoài hẻm núi.

……….

- Lang huynh, bọn ta đến trợ giúp huynh đây!

Một tiếng hô lớn đột nhiên truyền ra từ trong hẻm núi, ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút, còn thân người tôi thì chật vật thảm hại chạy bán sống bán chết ra bên ngoài.

Đồng thời hét lớn:

- Không hay, các vị, bên trong hẻm núi này vẫn còn yêu thú khác!

Tiếng nói của tôi đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, mà phía sau lưng tôi, lại là hơn mười tên yêu thú, phần lớn đều có thực lực Nhất Khí Ngưng Anh.

- Tôi đ**, hơn mười con yêu thú cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh?

- Tình hình gì thế này? Không phải nói trong này chỉ có một đàn yêu lang sao?

- Mẹ nó chứ, xem ra chúng ta bị hãm hại rồi!

- Chạy mau, không thì chết cả lũ bây giờ!

- Chạy? bảo vật thì phải làm sao?

- Còn bảo với vật cái gì, mạng cũng sắp mất rồi!

Một tràng tiếng bàn luận ồn ào vang lên, tôi nhìn thấy rất nhiều các tu sĩ vốn dĩ đang chiến đấu, đều đột nhiên co giò chạy như bay ra khỏi hẻm núi.

Mà giờ phút này, bên trong hẻm núi, đám yêu lang đều vô cùng nghi hoặc nhìn một màn trước mắt, đây không phải cuộc đại chiến sinh tử sao? Đang chiến đấu hăng máu, sao tự nhiên lại trở thành bộ dạng này?

- Không hay, đàn yêu lang có trợ thủ!

Giờ phút này, sắc mặt Hạ Mạch đột nhiên đại biến, sau đó lên tiếng nói, khi Hạ Mạch nói xong, thân người đã lùi ra sau, Trang Vu ở một bên cũng lập tức phản ứng lại.

Nhưng, Lang Vương kia, ngược lại thì mặt mày ngơ ngơ ngác ngác, nhìn một đàn yêu thú không biết chui ra từ đâu, không ngờ lại nói là đến trợ giúp mình?

Hơn nữa, mình quen cái đám này lúc nào, Lang vương cũng không biết, có điều, xem ra đàn yêu thú nói tới trợ giúp mình không phải là nói giỡn.

Bởi vì hiện tại những tu sĩ kia đã hoàn toàn thối lui, mà thân hình của tôi lại bị đám yêu thú vây vào giữa.

- Không hay, Lý huynh vẫn còn ở bên trong!

Lúc này, Trang Vu cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó, hô lớn một tiếng, nhưng vào lúc sinh tử một khắc, ai cũng không quan tâm được đến người khác, tất cả đều bỏ ngoài tai, tiếp tục phi ra ngoài.

- Tôi đi cứu hắn!

Giờ phút này, chi có Hạ Mạch không chút do dự quay người lại, thấy vậy, Trang Vu đưa tay ra, hình như muốn khuyên can Hạ Mạch, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó tự mình rời đi.

Mà lúc này, thân người tôi đã biến mất trong đàn sói hỗn loạn, tiếp theo đây, mới là lúc quan trọng.

ở nơi chúng tôi đã hẹn trước, tôi nhìn thấy thân hình Hạ Mạch đang trốn bên trong, nhìn thấy tôi đến, lông mày Hạ Mạch khẽ nhíu lại, hỏi:

- Anh chắc chắn đám yêu thú có thể giữ được chân đàn yêu lang?

- Hì hì, mặc kệ đi, đều đã có ơn cứu mạng rồi, kéo dài một chút thời gian cũng hoàn toàn không thành vấn đề, có điều tốc độ của chúng ta phải nhanh lên, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ này xong, mới có tiến triển được!

Tôi nhìn Hạ Mạch bên cạnh, lên tiếng nói, lúc này Hạ Mạch cũng gật gật đầu với tôi.

Sau đó, trong tay tôi lập tức xuất hiện trường kiếm đỏ như máu, trong lòng liên lạc với kiếm linh:

- Tiếp theo đây, xem người thể hiện thế nào rồi!

Kiếm linh vô cùng tự tin lên tiếng:

- Chủ nhân yêu tâm đi, cam đoan không thành vấn đề!

Cầm trường kiếm trong tay, Thị lập tức chui xuống phía dưới, Thị vô cùng sắc bén, hơn nữa hiện tại lại chuyên tâm đào hố, từng khối đá vụn được chuyển vào túi Càn Khôn sau lưng tôi, rất nhanh ở trước mặt tôi và Hạ Mạch đã xuất hiện một thông đạo cực lớn.

Mà thông đạo này, lại không ngừng kéo dài xuống phía dưới, nhưng, lưỡi kiếm Thị vô cùng sắc bén cùng với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc, mà chúng tôi vẫn phải mất nửa ngày, cuối cùng, một luồng khí lạnh thấu xương, lập tức ập vào người chúng tôi.

Lực của luồng khí giá lạnh này, đem so với cái giá lạnh bên ngoài hẻm núi thì không tài nào so sánh nổi, nhận thấy tình hình này, chân nguyên trong người tôi và Hạ Mạch rất nhanh đã bắt đầu khởi động, bởi vì hiện tại, đứng dưới luồng hàn khí, nếu không dùng chân nguyên, thì căn bản không thể chống cự.

Tôi nhìn Hạ Mạch, cất tiếng nói:

- Xem ra phải nhanh lên, bên dưới chính là nguyên nhân chính khiến hẻm núi đóng băng này tồn tại!

Hạ Mạch có vẻ cũng có chút kích động, sau đó cô ấy hỏi tôi tại sao biết nhiều như vậy? sao lại không có chút sai lệch nào tìm thấy đúng nơi cất giấu bảo vật.

- Việc này là bí mật, về sau có cơ hội sẽ nói với cô!

Tôi nhìn Hạ Mạch cười nói, Hạ Mạch bất đắc dĩ lườm tôi một cái.

Xẹt xẹt!

Đột nhiên, một âm thanh lanh lảnh vang lên, sau đó, trước mặt tôi xuất hiện một luồng ánh sáng lóng lánh.

Chỉ một tia sáng lại có thể làm người ta chói mắt đến vậy, mà giờ phút này, luồng hàn khí giá lạnh kia, không ngờ lại ngấm thẳng vào trong huyết mạch của chúng tôi.

- Không hay, hàn khí ở nơi này quá mạnh! Đến ngay cả chúng ta cũng không chịu được!

Sắc mặt Hạ Mạch đại biến, lập tức hô lên, thấy vậy, khóe miệng tôi hơi nhếch lên, sau đó Minh Hỏa trong người điều động ra ngoài, bao trùm lấy tôi và Hạ Mạch vào trong.

Khí âm hàn khủng khiếp kia cũng hoàn toàn tiêu tán, chuẩn xác mà nói, là bị lực Minh Hỏa cản trở, hiện tại mặc dù tôi vẫn chưa nắm được hết toàn bộ Minh Hỏa, nhưng chống cự lại chút lực hàn băng, vẫn không có vấn đề gì.

Quan trọng nhất là, Băng Hỏa vốn tương khắc, cho nên hiện tại tác dụng của Minh Hỏa cũng không tồi.

sắc mặt của Hạ Mạch cuối cùng cũng dịu đi vài phần, Hạ Mạch không biết nói gì lườm tôi.

- Sao anh không sớm dùng thứ này? Còn lãng phí bao nhiêu thời gian như thế!

Nghe vậy tôi cười cười, nói với Hạ mạch, tôi cũng muốn, nhưng chẳng phải đang chuẩn bị ít dư lực để đối phó với bảo vật bên dưới hay sao, thứ này liệu có dễ dàng đạt được không ,đến tôi còn không dám chắc.

Lúc này, tôi kề sát lại gần Hạ Mạch hơn, bởi vì như vậy tôi có thể gia tăng độ mạnh của Minh Hỏa, nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cái hang, kiếm linh liền nói với tôi, bên dưới cái hang, chính là thứ chúng tôi muốn tìm, bảo bối nằm bên dưới hẻm núi.

Hít sâu một hơi, tôi và Hạ Mạch không do dự nhảy xuống, lập tức, tôi và Hạ Mạch đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi nói không thành lời, bởi vì phía bên dưới, lại giống hệt như một tòa cung điện bằng băng.

Còn có cả phòng ở, bàn, hình như nơi này đã từng có người ở qua, nhìn thấy vậy, lòng tôi không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

- Nơi này từng có người ở?

Hạ Mạch bên cạnh cất tiếng hỏi tôi.

Tôi cau mày lắc đầu, một lúc lâu sau, mới nói:

- Chưa chắc, tôi cảm giác cung điện băng này rất tự nhiên, giống với tự hình thành hơn, không giống là có người từng ở qua!

Không sai, cung điện băng nhìn qua thì giống như một căn phòng trên nhân thế, nhưng lại có rất nhiều khuyết điểm nhỏ nhặt, căn cứ theo đối chiếu trên nhiều phương diện, đây chẳng qua là thiên nhiên tự hình thành mà thôi.

- Được rồi, mặc kệ mấy chuyện này đi, tìm được Hàn Bằng Ngọc Tủy mới là chuyện quan trọng !

Tôi đưa mắt nhìn bốn phía, kiếm linh chỉ có thể xác định nơi này có Hàn Băng Ngọc Tủy, nhưng bảo vật đẳng cấp thế này, không phải chỉ có linh trí, mà có thể tìm được nơi cất giấu Hàn Băng Ngọc Tủy, muốn tìm, chỉ e vẫn còn cần một khoảng thời gian.

Hơn nữa, đàn yêu lang bên trên, không biết có phát hiện ra sơ hở gì chưa, cho nên tất cả đều phải nhanh chóng hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Giờ phút này, kiếm linh cũng đang đục khoét tán loạn dưới lớp băng của cung điện, tôi thì không ngừng cảm ứng tứ phía, Hạ Mạch cũng không nhàn rỗi.

Nhưng thật lâu sau, chúng tôi vẫn không tìm thấy Hàn Băng Ngọc Tủy rốt cuộc ở nơi nào.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.