Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bảo vật khắp nơi

Phiên bản Dịch · 2404 chữ

Dù sao cũng có kiềm hãm của thế lực một phương, mọi người không còn kiêng dè như trước nữa, ngay khi người của Phương Thốn Sơn nhúc nhích, tất cả mọi người gần như cùng lúc động đậy, đoàn người ùn ùn như vỡ chợ, nhảy bổ vào bên trong miệng núi lửa.

- Lý huynh, lão Lục, khởi hành đây!

Đột nhiên, Vương Diệu bên cạnh lên tiếng, khi nói xong, thân người Vương Diệu lao lên, người nhà họ Vương cũng đi theo sau Vương Diệu, đi về phía miệng núi lửa.

Thấy thế, tôi và Lục Thanh Sơn nhìn nhau một cái, Lục Thanh Sơn gật đầu, người của nhà họ Lục đi theo sau lưng người nhà họ Vương, lao vào trong miệng núi lửa.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn Hạ Mạch và Đoàn Lang bên cạnh, thấp giọng nói:

- Chúng ta cũng qua đó xem đi!

Không đến hai phút sau, quanh chân núi lửa đã không còn một bóng người, khi chúng tôi đứng ở bên trên miệng núi, lập tức, một luồng nhiệt lượng đáng sợ ập thẳng vào người.

ở phía dưới, đã có rất nhiều người đi vào bên trong miệng núi lửa, đứng ở chỗ này, tôi có thể nhìn thấy rõ nham thạch nóng chảy bên trong miệng núi vẫn còn đang ‘sục sôi’, cuối cùng, chúng tôi vẫn nhảy vào trong.

Thân người vừa rơi xuống, liền cảm nhận được sức nóng như lửa đốt bao vây quanh mình, chân nguyên trong người tôi tự động truyền ra quanh người, chống đỡ luồng năng lượng kinh khủng.

Tôi nhìn xuống phía dưới, rất nhiều tu sĩ đều đã há miệng thở hổn hển, rất rõ ràng, bọn họ cũng đang phải chịu đựng luồng nhiệt lượng khủng khiếp này.

- Kiếm linh, có phát hiện gì không?

Tôi lập tức thầm hỏi kiếm linh về tình hình trong này, bởi vì hắn rất mẫn cảm với bảo vật, dưới tình huống này, hắn nhất định sẽ dẫn trước người khác.

Nhưng, ngay vào lúc lòng tôi đang kỳ vọng vào kiếm linh, thì hắn lại lên tiếng:

- Chủ nhân, ta không cảm nhận được gì cả!

Câu nói của kiếm linh không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn khiến tôi sững sờ, ngay cả kiếm linh đều không thể cảm nhận được khí mùi của bảo vật dưới chỗ này? Điều này đã nằm ngoài dự liệu, phải biết rằng tôi vẫn luôn tương đối tin tưởng năng lực của kiếm linh, nhưng hiện tại kiếm linh lại nói có tôi biết, ngay cả hẳn cũng không cảm nhận được tình hình trong này.

Sau đó, tiếng của kiếm linh lại vang lên:

- Chủ nhân, trong này đặc biệt, năng lượng trong núi lửa quá đỗi mạnh, hơn nữa còn khắc chế lực huyết sát của ta, cho nên ta không kéo dài năng lượng của mình ra được, căn bản không thể điều tra tình hình phía dưới, có điều có một điểm có thể khẳng định, trong này nhất định có bảo bối!

Kiếm linh nói xong, lòng tôi cũng hiểu ra, thì ra là thế, lúc trước tôi đã không suy tính đến tình huống này, ngọn lửa trong đây chí dương, thậm chí đã lên tới trình độ khủng bố nhất định, mà lực huyết sát của kiếm linh, vẫn có chút âm tà bên trong.

Hiện tại trùng hợp là đã bị luồng năng lượng này khắc chế, cho nên kiếm linh mới nói hắn không cảm thụ được gì, một khi đã như vậy, tôi cũng không tiếp tục kêu kiếm linh đi cảm thụ nữa.

Ít nhất thì kiếm linh cũng nói không sai, bên dưới, chắc chắn có thứ mà chúng tôi không biết, hiện tại, lòng tôi cảm thấy hơi nặng nề.

Nguyên nhân là bởi vì ở trong này, lát nữa năng lượng của Thị nhất định sẽ bị khắc chế một ít, như vậy nếu như Cơ Thánh Thiên ra tay với tôi dưới tình hình này, chỉ sợ có chút bất lợi cho tôi.

- Mặc kệ, đi xuống dưới xem trước đã rồi nói sau!

Suy nghĩ dừng lại tại đây, tôi nói thầm trong lòng, nhìn thấy không ai chú ý tới bên này, tôi gọi Tiểu Hắc trong cổ tay ra.

Tên này là một trong những yêu thú tôi thu phục, thực lực yếu nhất, nhưng tôi vẫn luôn không cho hắn tham gia vào các cuộc chiến, bởi vì tôi biết, thiên phú của hắn không phải là chiến đấu, hắn giống kiếm linh, rất tinh thông, nhưng bởi vì đã có kiếm linh, cho nên tôi không để hắn lộ ra trước mặt người khác.

Hiện tại vừa hay đúng lúc kiếm linh bị khắc chế, vậy thì cũng đã tới lượt hắn lên sân khấu, sở dĩ không cho hắn tham gia các trận đấu, chính là vì tôi nghĩ sau khi đưa Tiểu Hắc cùng tôi ra ngoài, để hắn giúp tôi quản lý Ngũ Hành Thần Thổ.

Cho dù thế nào, thì hắn cũng đã sở hữu Ngũ Hành Thần Thổ cả trăm năm, mà cũng chính là bởi vì như vậy, mà nhất định hắn hiểu về Ngũ Hành Thần Thổ nhiều hơn tôi, vì thế, để hắn quản lý là tốt nhất.

- Tiểu Hắc, hiện tại phải dựa vào ngươi rồi!

Sau khi Tiểu Hắc xuất hiện, lông đen trên người dựng đứng cả lên, bởi hắn cũng lập tức cảm nhận được nhiệt lượng đáng sợ ở xung quanh.

- Chủ nhân, nơi quỷ quái gì thế này, ta cảm giác mình sắp biến thành chuột nướng cả con!

Thấy thế, tôi vội vàng truyền chân nguyên vào trong người hắn, sau đó lên tiếng:

- Được rồi, đừng quản những cái khác, ngươi an tâm cảm ứng cho ta trong này có bảo bối gì không!

Sau khi nói xong, tôi không để ý tới hắn nữa, mà cưỡi lên lưng hắn, đi xuống phía dưới miệng núi lửa.

- Ý, tên kia là ai?

- Anh xem kìa, hắn còn có vật để cưỡi?

- Con mẹ nó, một con chuột khổng lồ, tởm lợm quá!

- Chất chơi ghê, anh tôi ơi! Khẩu vị của anh đặc biệt thế!

- Đừng nói lung tung, các người nhìn kỹ xem hắn là ai?

- ……..

Một tiếng nhắc nhở truyền ra, mọi người đều im thin thít, một lúc sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại.

- Tôi đ**, chẳng phải chính là cái tên ngồng cuồng chiến đấu với thiên kiêu Cơ Thánh Thiên ngày hôm đó đây sao?

- Đúng là như vậy, tình hình ngày hôm đó, rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Cơ Thánh Thiên!

- Lần này Cơ Thánh Thiên cũng ở đây, nói không chừng hai người lại giao thủ lần nữa, đến lúc đó còn chưa dám chắc chắn!

Sau lưng tôi có Hạ Mạch và Đoàn Lang đi theo, mặc dù những tiếng bàn tán này không lớn, cố ý đè thấp giọng nói, nhưng vẫn lọt vào tai tôi không sót chữ nào, nhưng tôi cũng không để ý quá nhiều.

Cùng lúc đó, trong đầu tôi không ngừng trò chuyện với Tiểu Hắc, dù sao Tiểu Hắc cũng đã nhận tôi làm chủ, không cần lên tiếng cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

- Chủ nhân, khí mùi ở trong này quá mạnh, cảm nhận của ta không có cách nào kéo ra xa!

Ngay sau đó, trong đầu tôi vang lên tiếng nói của Tiểu Hắc, giọng nói đầy vẻ hờn tủi than vãn, hình như sợ tôi trách tội.

Nghe Tiểu Hắc nói vậy, lông mày tôi khẽ nhíu lại, trong lòng có chút buồn bực, ông nội nó, vốn tôi tưởng cảm giác của kiếm linh đã bị khắc chế, như vậy Tiểu Hắc sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng không ngờ, hiện tại ngay cả cảm giác của Tiểu Hắc cũng đã bị khắc chế.

- Chủ nhân, hiện tại ta cố gắng hết sức, nhiều nhất cũng chỉ có thể trong khoảng chu vi 20 mét.

Chu vi 20 mét? Lòng tôi thầm tính toán, đúng là đã kém hơn rất nhiều, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, có thế nào xài thế đấy, miệng núi lửa này ít nhất cũng phải có đường kích cả trăm mét, hơn nữa càng xuống dưới, diện tích càng rộng ra.

Cho nên trong khoảng 20 mét, không được coi là nhiều, nhưng cũng tốt hơn là không có, sau đó tôi dặn Tiểu Hắc chú ý cẩn thận, đừng bỏ lỡ bảo bối nào.

Tiểu Hắc cam đoan, hắn tuyệt đối cẩn thận cảm thụ từng nơi một, bảo đảm không bỏ qua bất kì bảo bối nào.

Nơi xa, Vương Diệu nhìn ba thân hình đứng bên rìa đang không ngừng đi xuống, lông mày nhíu chặt.

- Lý huynh muốn làm gì? Đi xa còn mang theo chuột? lẽ nào còn sợ đói bụng?

Sau khi hắn lẩm bẩm một câu, thì Vương Kiêm Hà bên cạnh vội vàng nhắc nhở.

- Anh Tiểu Diệu, anh có thể nhanh lên chút được không, đừng đến lúc đó chúng ta đến canh cũng không có mà húp!

Nghe tiếng thúc dục phía sau, Vương Diệu lập tức hậm hực, bản thân lần này ra khỏi cửa nhà nhìn thì như là thủ lĩnh, nhưng lại phát hiện mỗi một người ở đây đều như đang chỉ huy hắn, lần sau không bao giờ hắn làm cái chuyện vừa tốn sức vừa chẳng ra làm sao này nữa!

Vương Diệu nghĩ thầm trong lòng, cuối cùng lại tiếp tục đi xuống phía bên dưới.

- Hỏa Linh Chi, đây là Hỏa Linh Chi nghìn năm!

Một trận huyên náo lập tức vang ra, kế đó, chân nguyên cuồn cuộn tức khắc bùng nổ, cuộc chiến đấu lập tức nổ ra, hoàn toàn không để cho người ta có thời gian phản ứng.

Cướp đoạt bảo bối, đây là vì bảo vật, chỉ cần có bảo vật, tất cả đều là chuyện bình thường.

- Đồ khốn, con mẹ nó là tôi nhìn thấy trước!

- Má nó, đùa à, anh nói là anh nhìn thấy trước, thì sẽ là anh nhìn thấy trước thật sao?

- A, cái thằng ông nội nhà mày, chết cho tao!

Những tiếng chửi bởi trù ẻo nhau truyền ra, tôi nhìn thấy hai gã thanh niên lập tức chiến đấu kịch liệt, hai người đều có thực lực cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh.

Thật ra trước lúc tiến vào núi Cổ Tiền, tôi không phát hiện ra có nhiều thanh niên là kẻ mạnh cảnh giới Ngưng Anh như vậy, chắc là có nhiều người sau khi vào trong, chiếm được ít cơ duyên, nên đã lập tức đột phá, không thể không nói, cơ duyên trong núi Cổ Tiền thật đúng là khiến người người hướng về.

Dưới tình hình bình thường, ở bên ngoài, muốn từ Nguyên Đan điên phong đột phá lên cảnh giới Ngưng Anh, nhanh hơn nửa năm, chậm thì vài năm, thậm chí rất nhiều người đã vĩnh viễn dừng chân lại.

Nhưng khi vào trong núi Cổ Tiền, tùy ý cũng có thể nhìn thấy cơ duyên khiến người ta lập tức ‘chín muồi’.

Lấy ví dụ gốc cây Hỏa Linh Chi nghìn năm này, cho dù bản thân không dùng đến, nhưng lấy ra đem bán, chỉ sợ cũng đủ để thành một phú ông.

Trăm vạn trung phẩm linh thạch, tuyệt đối là cái giá rất khủng khiếp.

Số lượng này, đã là thu nhập xa xỉ của rất nhiều tông môn lớn rồi, huống chi, thứ này đối với rất nhiều tu sĩ tu luyện chân nguyên hỏa thuộc tính, lại là chí bảo.

- Đúng rồi, Đoàn Lang, hình như anh tu luyện chân nguyên hỏa thuộc tính đúng không?

Tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nói với Đoàn Lang phía sau, Đoàn Lang không đáp lời, chỉ gật gật đầu, thấy vậy, lòng tôi hơi trầm xuống.

- Nơi này chính là thiên đường hỏa, bảo vật nhất định không chỉ có gốc cây Hỏa Linh Chi, tiếp tục tìm!

Mắt thấy trận đấu giữa hai người kia càng lúc càng ác liệt, nhưng rất nhiều người xung quanh đều nhìn chằm chằm như hổ đói, rõ ràng, hai người chiến đấu hết sức, là quyết định không sáng suốt.

Bởi vì nói không chừng lát nữa đạt lợi lại là một người khác, cho nên trận đấu thế này, chỉ khiến bọn họ chốc lát nữa không còn lực phản kháng.

- Chủ nhân, trên tường đá phía dưới, có đồ!

Chính lúc này, tiếng Tiểu Hắc đột nhiên vang lên, nghe vậy hai mắt tôi sáng ngời, quả nhiên về phương diện này hắn vẫn có tác dụng, khi Tiểu Hắc nói xong, thân người tôi lao thẳng tới nơi đó.

Cùng lúc đó, trường kiếm xuất hiện trong tay, đến trước bức tường đá, tôi cảm nhận được trước mặt có luồng năng lượng cực nóng, trường kiếm chém mạnh xuống.

Phốc……

Tường đá bị kiếm khí chém vỡ, giây tiếp theo, một luồng nhiệt lượng khiến người ta hoảng sợ truyền ra, đồng thời còn có ánh sáng đỏ chói mắt.

- Đây là Linh Tinh hỏa thuộc tính?

Nhìn thấy thứ này, lông mày tôi nhướng lên, trong lòng có chút vui mừng, linh thạch không phân thuộc tính, đương nhiên, cũng có linh thạch phân thuộc tính, ở trước mặt tôi vừa hay là Linh Tinh hỏa thuộc tính, thứ này tương đương với linh thạch cực phẩm.

- Thất thần ra đấy là gì? Mau thu lại?

Tôi vội vàng nhìn Đoàn Lang bên cạnh, thốt lên một tiếng.

Thứ này trong ba người chúng tôi chỉ có Đoàn Lang có thể dùng, chân nguyên của hắn là hỏa thuộc tính, Hỏa Linh Tinh là vật liệu tốt cho hắn tu luyện.

Nhưng, ngay sau đó, tôi lại cảm giác được phía sau truyền tới một cơn gió, cảm nhận được cơn gió đánh lén này, tôi đột nhiên quay đầu, nhìn thấy sau lưng xuất hiện ba người.

- Các bạn, nhiều thứ tốt thế này, các người cũng không thể độc chiếm đi?

Tiếng nói lạnh như băng truyền ra!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.