Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

long mạch xuất hiện

Phiên bản Dịch · 2403 chữ

Dứt lời, lông mày Lục Thanh Sơn và Vương Diệu đều nhíu chặt, sau đó Vương Diệu nhìn nhà họ Lý cách chỗ chúng tôi không xa, nói;

- Không được, tôi phải đi nhắc nhở Tuyết Nhi cẩn thận một chút!

Người này da mặt rõ dày, rõ ràng là vẫn luôn không tìm thấy lý do để bắt chuyện, hiện tại cuối cùng cũng đã có cớ, cho nên mới vội vàng phi sang bên đó.

………

Sau khi người con gái rời đi, nhưng nhiệt huyết của rất nhiều người ở đây, đều không hề tiêu tan, gần ba tháng ở bên trong núi Cổ Tiền, rất rõ ràng, đợi thêm ba ngày nữa cũng chẳng đáng là bao.

Rất nhiều người đều tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi, tôi nhớ rõ, lúc vừa vào trong núi Cổ Tiền, nhân số chỉ sợ hơn hai nghìn, mà hiện tại, lại chỉ còn khoảng một nửa, trong đó rất nhiều người đã vĩnh viễn nằm xuống bên trong núi Cổ Tiền.

Đương nhiên, cũng có người lựa chọn lùi bước giữa đường, dù sao đường phía sau, cũng không còn dễ đi, hiện tại đại khái đếm qua, chỉ sợ đã không đủ một nghìn người, nhưng cũng là một số lượng tương đối khổng lồ.

Tám con long mạch, nghe thì nhiều, nhưng nhiều người thế này, đến lúc tranh đoạt, chắc hẳn lại là một cuộc tranh giành đẫm máu khó mà tưởng tượng, long mạch chính là bảo vật cuối cùng khi tiến vào trong núi Cổ Tiền, ai cũng muốn đạt được, chỉ là đến lúc đó, long mạch sẽ rơi vào trong tay ai, còn chưa nói trước được.

Lúc này, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, hỏi:

- Thực lực của người con gái vừa nãy là gì? Chị có cảm nhận được không?

Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì tôi đã thử cảm thụ thực lực của cô ấy, nhưng cuối cùng, kết quả là vẫn nhìn không thấu.

Thực lực của Hoàng Tiểu Tiên cao nhất trong đám chúng tôi, cho nên chị ta có thể nhìn ra cũng không thành vấn đề.

Nhưng khi lòng tôi đang đầy kì vọng, thì Hoàng Tiểu Tiên lại khẽ lắc đầu:

- Nhìn không ra, có điều ít nhất cũng không yếu hơn chúng ta! Cô ấy không phải là yêu thú, mà là loài người!

Hít!

Hoàng Tiểu Tiên nói xong, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, ông nội nó, câu nói của Hoàng Tiểu Tiên đã quá rõ ràng, cường điệu người con gái ấy là loài người, hơn nữa, ngay cả Hoàng Tiểu Tiên cũng nhìn không thấu!

Ít nhất cũng là cảnh giới Ngưng Anh điên phong sao? Đây là đệ tử của người trông núi Côn Lôn? Quả thực không phải khủng bố bình thường.

Cuối cùng, tôi cười khổ tìm một chỗ ngồi khoanh chân xuống, người hơn người thật là tức chết đi mất! ông nội nó, thiên phú thế này, quả thực quá yêu nghiệt!

Dưới chân ngọn núi, không hiểu sao lại trở nên yên ắng, gần như có rất ít âm thanh, mọi người cứ lẳng lặng chờ đợi, chờ ngày thứ ba đến.

Thời gian trôi qua chầm chậm mà dồn dập, ba ngày qua đi, ngày hôm nay, đột nhiên trên không trung có cuồng phong gào thét, mây mù cuồn cuộn, khoảng trời cao vốn dĩ đang sáng sủa yên ả, đột nhiên biến thành một màu đen khịt.

Bên trong mây đen đậm đặc, hình như có thứ gì đó đang rục rịch, ngay sau đó, một tia sét to như cái thùng nước đột nhiên chui ra từ trong mây đen, giống như bầu trời u tối hắm ám bên trên đã bị xé rách tức thì.

Chiếu sáng khắp nơi, tia sáng màu bạc chiếu xuống, kinh người nhất phải là cái âm thanh đinh tai nhức óc kia, khiến tóc gáy người ta dựng đứng.

Tia sét to bằng thùng nước cứ như một con mãng xà khổng lồ, lượn vòng trên không trung, như đang xem xét kĩ ngọn núi bình thường phía dưới.

Cuối cùng, một tiếng nổ kịch liệt vang lên, cảm giác đáng sợ như phía chân trời đã sụp đổ, mãng xà màu bạc không kiêng nể gì, bay thẳng xuống ngọn núi phía dưới.

Mãng xà khổng lồ trực tiếp bắn xuống đỉnh ngọn núi dưới ánh mắt thất thần của mọi người, mà ngay chính lúc này, mọi người đều theo bản năng lùi nhanh ra, bởi vì luồng năng lượng khủng khiếp phía trên, còn mang theo khí thế có thể nghiền nát bất kì một vật thể gì,

Giống như là một gã cảnh giới Ngộ Đạo đang ra tay, khiến người ta không dám buông lỏng.

Đùng đoàng…….

Tiếng vang thật lớn truyền ra, trên đỉnh ngọn núi không đáng bỏ vào mắt kia, cũng không hề chậm chạp, bị lực lôi đình khủng bố đánh vỡ tan nát, một đống đá vụn to có nhỏ có bắn ra tứ phía, bay khắp bốn phương.

Sắc mặt tôi ngưng lại, bởi vì trước mặt tôi, có một hòn đá cực lớn đang bay tới, hòn đá mang theo khí thế khủng bố, bay đến chỗ tôi với tốc độ cực nhanh.

Tay nắm chặt, thấy hòn đá tới trước mặt, tôi hừ một tiếng, một nắm đấm vung ra đánh vào hòn đá.

Công kích của quyền canh đánh sâu vào trong hòn đá, hòn đá nổ tung, lòng tôi cũng kinh hãi, bởi vì chỉ là lực một hòn đá bị bắn ra thôi, lại mạnh tương đương với đòn tấn công của kẻ mạnh cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh.

Sau khi đánh bay hòn đá, tôi nhìn chằm chằm vào ngọn núi trước mặt, ngọn núi lúc này nhìn càng thêm gồ ghề, ngang eo nhiều thêm một mặt đất được san bằng phẳng.

Chính lúc này, một âm thanh ẩn ẩn hiện hiện đột nhiên truyền ra từ bên trong.

U u u!

Một âm thanh khiến lòng người sục sôi vang lên, đó là, long ngâm…….

Âm thanh vang lên, một luồng kim quang trực tiếp bắn ra từ trong mình núi, không ngừng lắc lư cơ thể, toàn thân một màu vàng kim, thân người mông lung trong suốt, vảy màu vàng tản ra mị lực mê người, bốn cái chân có lực uy hiếp đáng gờm.

Trên đầu long, một đôi mắt lóe ra ánh kim quang chói mắt, ngửa mặt lên huýt dài, núi sông chấn động!

Long mạch, cuối cùng cũng xuất thế!

U u u!

Long mạch đầu tiên bay vút ra từ trong núi, lại một tiếng rồng ngâm nữa vang lên, là con thứ hai.

Con thứ ba…..

- Long mạch xuất thế, là của tôi!

Lúc này, các thân ảnh không ngừng liều lĩnh lao ra, ánh mắt tràn ngập vẻ điên cuồng, vô số thân ảnh bay thẳng lên phía long mạch trên không trung.

Không khí tanh mùi máu bùng lên, những tiếng thét thê lương truyền khắp không gian, tám con long mạch, bay múa trên bầu trời, thứ này dễ thu phục vậy sao?

Nực cười, rất nhiều thân ảnh bị cái đuôi rồng màu vàng kim đập trúng bay ngược ra sau, chỉ cần bị đuôi rồng đánh trúng, lập tức bị trọng thương, thậm chí chết ngay tại chỗ.

- Mỗi một con long mạch đều có thực lực cảnh giới Ngưng Anh điên phong, thậm chí còn mạnh hơn!

Tiếng nói trầm thấp của Hoàng Tiểu Tiên truyền ra, tôi nói rồi, long mạch nếu như dễ hàng phục, thì mới lạ.

Cuối cùng, tôi nhìn thấy hai trưởng lão của Phương Thốn Sơn ra tay, trực tiếp lựa chọn một con long mạch,bao vây trước sau, những công kích khủng bố đánh trúng người long mạch.

Chiến đấu kịch liệt nổ ra, sau đó là người nhà họ Cơ ra tay, bình thường nếu long mạch đã bị những kẻ siêu mạnh nhắm trúng, thì những người khác sẽ không có cơ hội nhúng tay.

Giờ phút này, Lục Thanh Sơn và Vương Diệu cùng nhìn tôi, chúng tôi lần lượt gật đầu, thân hình đột nhiên bắn ra.

Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang lập tức ra tay, quấn lấy một con long mạch, mà khi long mạch đến bên người, trái tim tôi đột nhiên đập loạn nhịp, rất khó tả rõ đây là cảm giác gì.

Rồng, chính là đại diện cho thần thánh của Trung Quốc, tuy rằng tôi biết phía trước không phải là rồng chân thực, chỉ là do được tạo thành bởi long mạch khí dưới đất, nhưng long mạch, rõ ràng đã có đầy đủ linh trí, không thể không nói, đối mặt với long mạch to lớn, đáy lòng tôi bỗng thấy xúc động.

Không nói thực lực, dựa theo thể tích mà nói, tôi đã cảm giác được, đứng trước long mạch, tôi nhỏ bé đến cỡ nào.

Hoàng Tiểu Tiên hô lên một tiếng, sau lưng xuất hiện một hư ảnh hồ ly, mà sau lưng hư ảnh, còn có bảy cái đuôi đang ve vẩy, hư ảnh hồ ly khổng lồ trực tiếp giằng co với long mạch.

ấn kết trong tay Đoàn Lang biến hóa rất nhanh, rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy trong tay Đoàn Lang nhiều thêm một cái bát bằng thủ tinh trong suốt.

- Lồng Thiên Hỏa Ngọc Lưu Ly!

Đoàn Lang hô lên một tiếng, bát thủy tinh trong tay rất nhanh đã phóng to, bên trên toát ra ngọn lửa sắc màu rực rỡ, đón gió tăng vọt, bay thẳng tới bao phủ long mạch vào trong.

Thấy vậy, tôi không dám chập chạm, trên trường kiếm trong tay, hiện ra một luồng kiếm canh, nhắm trúng thân người long mạch, chém thẳng xuống phần eo.

U u u !

Ba đòn tấn công liên tiếp đánh xuống thân người long mạch, long mạch phát ra tiếng rên rỉ, sau đó, đồng tử tôi mở to, bởi vì tôi nhìn thấy một cái đuôi màu vàng trực tiếp quật tới chỗ mình.

Trong lòng khẩn trương, nếu bị đuôi rồng quật trúng, chỉ sợ tôi sẽ lập tức hấp hối, loại công kích này không phải người thường có thể chịu đựng.

Chân nguyên truyền xuống lòng bàn chân, tàn ảnh rất nhanh đã hiện ra, thân người tôi biến mất khỏi chỗ cũ, trên không trung phía trước mặt, đột nhiên phát ra một tiếng vang, không gian không ngừng vặn vẹo.

Trên trán tôi bỗng đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng may chuồn nhanh!

Trên khắp bầu trời, chân nguyên tung tóe khắp nơi, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Tám con cự long lắc lư thân người trên bầu trời, cảnh tượng này quả thực vô cùng bao la hùng vĩ.

………

Giờ phút này, bên trong một căn nhà mái tranh, có một thiếu nữ mặc áo xanh biếc đang cung kính đứng thẳng, trước người cô gái, là một bà lão đang ngồi khoanh chân trên đệm cói, trước mặt bà lão, có một bàn thờ, trên bàn thờ là một bức tranh.

Nhưng bức tranh lại trống rỗng, không có cái gì cả, hai mắt bà lão buông xuống, dấu vết của năm tháng giăng đầy trên gương mặt già nua, tang thương của bà lão, cả người giống hệt như một bà lão bình thường.

Ai mà biết được, người trông núi Côn Lôn, lại là một bà lão, lúc này, cô gái áo xanh đứng sau lưng bà lão, khom người nói:

- Sư tôn, long mạch xuất thế! Một lần tám con, giống hệt như suy đoán của sư tôn, toàn bộ đều có chút thành tựu!

Tiếng nói êm tai như tiếng đàn cổ cầm vang lên bên tai bà lão, sau khi cô gái nói xong, bà lão không nói gì, cô gái cũng không nhắc lại, chỉ là trong ánh mắt, lại lóe ra cảm xúc ngờ vực.

- Thanh Nhi, vi sư không hỏi, không có nghĩa là vi sư không biết, thằng nhóc từng khiến tâm trạng con bất ổn, có phải cũng đến đây không?

Một lúc lâu sau, bà lão cũng cất lên giọng nói khàn khàn, hỏi người con gái áo xanh.

Khi bà lão nói xong, thân người cô gái khẽ run lên, muốn nói cái gì, cuối cùng lại phát hiện, chính mình đã sớm để lộ ra sơ hở.

- Xin sư tôn trách tội!

Sắc mặt cô gái áo xanh căng thẳng, cuối cùng nhè nhẹ cúi đầu, có chút ấm ức lên tiếng.

- Nha đầu, con cũng biết, mệnh của con, không nên dính vào nhân quả thất tình lục dục, là hại người, cũng hại chính mình!

Bà lão than nhẹ, tiếng nói khàn khàn vang ra khắp nhà tranh, nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, mà cô gái áo xanh thì ánh mắt lóe lên tia chua sót, lúc này, có lẽ không có bất kì ai biết được rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.

Cảm giác chua sót không ai biết, rồi lại có ai có thể lý giải đây.

- Sư tôn, Thanh Nhi biết sai rồi, xong chuyện lần này, Thanh Nhi sẽ tiến vào núi Ngộ Đạo, không lên tới Nhập Đạo, không ra khỏi núi!

Tiếng nói của cô gái áo xanh lại vang lên, giọng nói ấm áp khiến người nghe u mê, cô cũng không biết tại vì sao, cái người không quen không biết kia, nhìn thấy hết thân người của cô, cho dù đến một câu nói cũng không nhiều lời.

Nhưng trong lòng cô lại không ngừng hiện lên tình cảnh khi ấy, cô tình cờ ra ngoài, những người đàn ông nhìn thấy cô, không ai mà không lộ ra ánh mắt ghê tởm, duy chỉ có chàng thiếu niên kia!

Ngay lập tức đã nghĩ tới chạy trốn!

Trong nhà tranh, một mảnh yên tĩnh, bà lão than khẽ, cứ như trong lòng đã chất chứa tâm sự từ ngàn vạn năm trước, sau đó, lại nhìn vào trong cuộn tranh trống rỗng.

- Vào núi Côn Lôn, vĩnh viễn trông cửa Côn Lôn!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 135

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.