Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người con gái thần bí

Phiên bản Dịch · 1823 chữ

- Chư vị, đợi lâu rồi!

Một giọng nói trong veo như chim sơn ca rơi vào trong màng nhĩ của mọi người, âm thanh này giống như tiếng chuông, căn bản tìm không ra phương hướng bắt nguồn.

- ở bên trên!

Không biết là ai gầm lên một tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng lên không trung, tôi cũng ngẩng đầu nhìn, lập tức, nhìn thấy trong không trung, có một người con gái mặc một thân áo quần xanh biếc đang chậm rãi bay xuống dưới.

Khí chất của nàng hết sức đặc biệt, cứ như tiên nữ hạ phàm, dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất nụ cười lay động lòng người như gió xuân.

Khi thân ảnh này hạ xuống, lòng tôi đột nhiên cả kinh!

- tôi đ**…..

Lúc này, con mẹ nó tôi hoàn toàn không nhịn được sự sợ hãi trong lòng, lỡ miệng tuôn ra một câu thô tục.

- Lý huynh, tự trọng nào! Mặc dù người ta đúng là cực phẩm!

Nghe thấy tôi thốt lên, Vương Diệu vội vàng vỗ vỗ bả vai tôi, lên tiếng nói.

Tôi á khẩu không biết nói gì nhìn hắn một cái, lại cảm giác được bên hông của mình đau nhói, quay đầu nhìn, chỉ thấy Hoàng Tiểu Tiên đang lườm mình cháy mắt, tay ngọc thu về.

Ông nội nó, tôi đã đắc tội với ai? Chẳng phải chỉ là do bị người con gái kia làm giật mình thôi sao?

Không có nguyên nhân khác, chủ yếu là bởi vì tôi từng gặp mặt cô gái này một lần, nói đến chuyện này đúng là một giai thoại lịch sử đẫm máu, lúc đó không chú ý quá nhiều đã nhảy vào trong hồ nước tắm, nhảy vào xong mới phát hiện người con gái này cũng đang trần như nhộng tắm rửa bên trong.

Lúc ấy tôi suýt nữa thì bị cô ấy đánh, cũng may cô ấy không có ý định giết tôi, bằng không chỉ sợ đã sớm chầu diêm vương, hiện tại nghĩ lại, thực lực lúc đó của cô ấy, đã là cảnh giới Ngưng Anh, thậm chí còn mạnh hơn!

Có lẽ là bởi vì cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy đưa mắt sang nhìn, khi thấy tôi, lông mày nhíu chặt, ánh mắt khiến người ta nhìn không ra.

Tôi chỉ có thể xấu hổ cười gượng một cái, có điều, người con gái rất nhanh đã di dời ánh mắt, không còn nhìn tôi nữa.

Một màn này đương nhiên đã rơi vào trong mắt những người xung quanh, Vương Diệu giật mình nhìn tôi, kinh hô:

- Tôi đ**, mẹ nó chứ, Lý huynh quen à?

Ngay cả Lục Thanh Sơn cũng hết hồn nhìn tôi, hiển nhiên là đang chờ đợi đáp án.

Tôi bất đắc dĩ cười khổ, lí nhí:

- Cái đó, cũng không phải là quen, lúc ở bên ngoài, từng gặp một lần, không ngờ lại gặp lại ở nơi này!

Đối với lời giải thích của tôi, Vương Diệu và Lục Thanh Sơn hiển nhiên là không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, mà hiện tại, tôi lại nghe thấy bên tai mình có tiếng thì thào:

- Xem ra nợ phong tình của em tôi cũng thật không ít tí nào!

Đây rõ ràng là tiếng của Hoàng Tiểu Tiên, hơn nữa giọng nói của chị ta, còn có mùi ghen tuông, ông nội nó, không còn cách nào khác, hiện tại tôi cái gì cũng không thể giải thích rõ ràng, tốt nhất là cứ ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.

Đây là là biện pháp tốt nhất!

Mà lúc này, tôi nhìn người con gái đang lơ lửng trên không, tất cả mọi người đều nhìn cô ấy chằm chằm, tiếng bàn tán không ngừng truyền ra.

- Người con gái này là ai? Vì sao từ trước đến giờ chưa thấy qua?

- Tông môn nào, còn có được nữ thiên kiêu có khí chất phi phàm thế này?

- Đẹp quá, con mẹ nó tôi không nhịn được rồi…..

- Sao tôi cứ có cảm giác cô ấy là tiên nữ thế nhỉ?

Nghe những tiếng bàn tán xung quanh, tôi thấy Lục Thanh Sơn và Vương Diệu khẽ chau mày.

- Thực lực của người con gái ấy rất khủng bố, tôi hoàn toàn nhìn không ra!

Lúc này, Vương Diệu đột nhiên lên tiếng,

- Không sai, thực lực thế này trong lớp trẻ tuổi, cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa nghe qua?

Lục Thanh Sơn nói ra nghi hoặc trong lòng mình.

Nhìn người con gái trên không trung, lòng tôi đột nhiên sửng sốt.

- Không đúng, các người không chú ý tới lời bộc bạch lúc lên sân khấu của cô ấy sao? Cô ấy nói chúng ta đợi lâu rồi, sao tôi lại cảm thấy cô ấy giống người chủ trì?

Khi tôi nói xong, Lục Thanh Sơn và Vương Diệu đều nhìn tôi, mà lúc này, người con gái trên không trung lại cất tiếng:

- Chư vị có thể đến được đây, chắn hẳn đều là vì long mạch dưới núi mà đến!

- Sư tôn nói, long mạch đã nuôi dưỡng trăm năm, thế thời thiên hạ loạn lạc, có lẽ đã tới thời điểm rồi!

Người con gái nói xong, phía dưới lập tức im phăng phắc, bên dưới núi có lonh mạch, không ngờ là được người ta nuôi dưỡng? đây là thủ đoạn khủng khiếp gì?

Hơn nữa lúc trước cô ấy con nói, đây là lời của sư tôn, như vậy, sư tôn cô ấy là người thế nào? Mẹ nó, chỉ hai câu nói ngắn ngủi, đã khiến tất cả những người ở đây lâm vào tình trạng khiếp sợ không thôi.

- Cô nương, không biết sư tôn cô là?

Trạng thái lặng ngắt như tờ kéo dài một hồi lâu, cuối cùng cũng có người nhịn không được lên tiếng, hỏi người con gái trên không trung.

Đưa mắt nhìn, người hỏi là Cơ Hoằng Văn của nhà họ Cơ, người này hiện tại đang cố bày ra bộ dáng ‘phong độ’.

Người con gái trên không trung khẽ liếc nhìn hắn, sau đó nói:

- Sư tôn, chính là vị mà các người gọi là người trông núi Côn Lôn!

Xôn xao!

Sau câu trả lời của người con gái, cả hiện trường đột nhiên dậy sóng, sư tôn trong miệng người con gái, không ngờ lại là người trông núi Côn Lôn? Điều này làm sao có thể không khiến những người ở đây sợ hãi?

Thậm chí, đã hoàn toàn bị thân phận của người con gái trước mặt dọa sợ hú hồn hú vía, ngay cả Cơ Hoằng Văn nhà họ Cơ lúc trước mở miệng, hiện tại cũng ngơ ngẩn đứng im không nhúc nhích, dù sao bộ dáng lúc trước cửa hắn, ai cũng nhìn được ra, hắn đã muốn ‘khoe mẽ’ bản thân, nhưng hiện tại thì sao? Kết quả đã rõ ngay trước mắt!

Thân phận của hắn ở trước mặt người con gái ấy, có thể nói là không xứng đáng để nhắc tới, hoặc là nói ngay cả là Cơ Thánh Thiên, cũng không là cái thá gì.

Người trông núi Côn Lôn, là một nhân vật cực độ thần bí, mà trước mặt chính là đệ tử của người trông núi Côn Lôn? Ai nghe nói qua ngài ấy có đệ tử?

Ai cũng không biết, thậm chí diện mạo của người trông núi Côn Lôn như thế nào, cũng không có ai biết, hiện trường xôn xao nhốn nháo một lúc lâu, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn người con gái trước mặt, chưa biết phải nói gì lúc này.

Có lẽ rất nhiều người muốn nói gì đó, lại phát hiện bản thân căn bản không thể thốt nên lời!

Nhìn thấy không ai lên tiếng, người con gái lại nói tiếp:

- Lần này long mạch có tám con hiện thế, các vị dựa vào bản lĩnh, thời gian mở, là ba ngày sau.

Tiếng nói thản nhiên của người con gái vang lên, tất cả mọi người đều nhịn không được hít một hơi lạnh, tám con long mạch, chỉ đúng tám con, một con xuất thế, đã đủ gây ra rung chuyển rất lớn cho thế giới bên ngoài, nhưng bên dưới ngọn núi chẳng có gì đặc sắc này, lại có tám con long mạch cùng xuất thế.

Đương nhiên, hiện tại tôi đang khiếp sợ, không phải là chuyện này, mà là thủ đoạn nuôi dưỡng long mạch, tôi đoán có thể là bị nhốt, long mạch bị nhốt ở phía dưới, cứ khoảng một trăm năm, mới phóng xuất một lần.

Thủ đoạn của người trông núi Côn Lôn, rất khủng bố.

Hơn nữa, bên ngoài điên cuồng tranh cướp long mạch, mà ở chỗ ngài ấy, nói thả là thả? Chuyện này cần bảo nhiêu quyết đoán? Quả thực khó có thể dùng lời để tả.

- Còn ba ngày nữa? sao tôi cứ có cảm giác hình như vẫn còn chuyện khác sẽ xảy ra?

Lục Thanh Sơn thấp giọng thì thào!

Trong lúc mọi người còn đang ngây người, thì người con gái đã biến mất, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ, bởi lúc cô ấy rời đi, còn thoáng nhìn tôi một cái, trong ánh mắt, có chút giận hờn.

Tôi nhìn mà trong lòng cũng không biết phải làm gì bây giờ, người con gái này sẽ không truy cứu chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi chứ?

Không hợp lẽ thường! đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, bạn nói xem quen đi có phải hay hơn không?

- Lý huynh, mọi người đi hết rồi, cậu còn nhìn cái gì?

Lúc này, Vương Diệu còn không chê chuyện chưa đủ lớn, trực tiếp lên tiếng, mà hắn, đương nhiên cũng đã nhìn được ra Hoàng Tiểu Tiên có ý với tôi, đây là cố tình gây thêm phiền toái cho tôi!

- Đúng rồi, quên không nói với anh, mấy ngày hôm trước nhìn thấy Lý Tuyết Nhi đang bị Kháng Thiên giả tấn công, tôi đã giúp một tay, Lý Tuyết Nhi coi như đã nợ tôi một ân tình, xem ra tôi cần phải nhắc nhở cô ấy một chút!

Tôi nhìn Vương Diệu, vẻ mặt hờ hững.

- Anh ơi, anh là anh trai ruột của em! Em sai rồi, được chưa?

Vừa nghe đến đây, Vương Diệu đã lập tức thay đổi thái độ.

Trêu ghẹo một lát, tôi nhìn hai người nói:

- Chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy, Kháng Thiên giả hiện tại đang trốn ở một nơi nào đó, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào cũng muốn tranh đoạt long mạch? Hay là có mục đích khác?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.