Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sư tôn có lời mời

Phiên bản Dịch · 2080 chữ

Đúng lúc này, trong cả đất trời, không ngờ lại chìm vào yên tĩnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay cả trận chiến phía dưới cũng tạm ngừng lại, mọi người vô cùng cảnh giác nhìn đối phương, rất rõ ràng, nếu như có động tĩnh gì, trận chiến sẽ lại lần nữa bùng nổ, không cần có tín hiệu thông báo.

Lúc này, tôi cuối cùng cũng đã biết trước lúc đến núi Cổ Tiền, lão Doãn dặn dò tôi, sau khi đến núi Cổ Tiền, phải dẫn thêm trợ thủ đắc lực của mình, sau đó là phải hết sức cẩn thận, bởi nếu trong này xảy ra chuyện, lão ta cũng không thể giúp được tôi.

Hiện tại, nhìn thấy cục diện trước mặt, tôi hoàn toàn đã hiểu được ra ý của lão Doãn, dưới tình cảnh hỗn loạn trong này, những kẻ mạnh siêu cấp đều đã xuất hiện, lão Doãn đúng là không thể chú ý được đến tôi.

Những người này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào.

Cảnh giới Nhập Đạo sao? Hoặc là nói sau cảnh giới thần bí nhất sau cả cảnh giới Tam Đạo? đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa biết cảnh giới cuối cùng rốt cuộc là gì.

Cảnh giới sau Tam Đạo, vô cùng thần bí, đến ngay cả Hoàng Tiểu Tiên cũng không biết, hoặc là chị ta biết, nhưng không nói với tôi mà thôi.

Cuối cùng, tiếng nói của Thần Trà Úc Lũy lại truyền ra, phá vỡ sự im lặng.

- Hay lắm, Thiên Cơ Tử, Tiểu Huyền Điểu, hôm nay xem như hai huynh đệ ta thất bại, hồ dưỡng long này, chỉ là tạm thời đặt ở trong núi Côn Lôn thôi, đến lúc chúng ta lần thứ hai tới Côn Lôn, sẽ không chỉ là hai huynh đệ bọn ta, hy vọng, các ngươi biết rõ điểm này!

Tiếng nói vang ra, trong mây đen vang ra những tiếng động âm u, âm thanh truyền ra, bốn bàn tay đen bắt đầu rụt về trong mây đen.

Thấy một màn như vậy, lòng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tôi nghĩ ngoài tôi thấy nhẹ nhõm ra, thì tất cả những người khác cũng vậy.

Hiện tại, sau lưng đám người Kháng Thiên giả đột nhiên xuất hiện một khe không gian, đám bọn chúng bắt đầu nhảy vào trong.

Thấy vậy, người của đạo môn bên này cũng liều lĩnh ngăn chặn, bởi vì dưới tình huống hiện tại, rõ ràng là đám Kháng Thiên giả đã lựa chọn rút lui, như vậy, có thể giết thêm ai thì giết!

Cửu trưởng lão của Kháng thiên giả, lúc này trên mặt treo một nụ cười giá lạnh, thân hình bạo lui, Hoàng Tiểu Tiên sắc mặt lạnh như băng, không ngừng truy kích theo lão ta.

Nhưng tiếc rằng, trong những người đồng đẳng cấp, muốn giữ lại ai đó, cũng không phải dễ dàng, huống hồ, Hoàng Tiểu Tiên là ép thực lực của mình tăng lên.

Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cửu trưởng lão tiến vào trong vết nứt không gian, Kháng Thiên giả rời đi, đối diện với tình hình này, không cần biết là người trông núi Côn Lôn hay là Thiên Cơ Tử, đều không có ý tứ muốn ra tay.

Dù sao với thực lực của bọn họ, mà ra tay với những người này, thì có chút ‘không xứng với thân phận’.

Bên trong cả núi Cổ Tiền, cuối cùng cũng yên ổn trở lại, hiện tại, sắc mặt của cả đám vẫn còn cảnh giác sau cuộc đại chiến.

Chính lúc này, vết nứt trên mặt đất bắt đầu tự động khép lại, hào quang màu vàng chói mắt từ từ biến mất, hồ dưỡng long đương nhiên cũng bốc hơi trước mắt mọi người.

Tôi nhìn lên phía trên không trung, vẻ u ám lúc trước đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường.

- Đa tạ!

Trên trời, truyền ra một giọng nói trầm thấp, đây là giọng nói của người trông núi Côn Lôn, mà giờ phút này,tôi đương nhiên cũng biết, người trông núi Côn Lôn đang nói lời cảm tạ với vị Thiên Cơ Tử của cục số chín.

- Không có gì, đây vốn là chức trách của ta!

Thiên Cơ Tử lập tức đáp lời,sau khi nói xong, la bàn khổng lồ cũng biến mất khỏi bầu trời.

Từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt cuộc đại chiến, bốn vị mạnh siêu cấp đều chưa từng lộ ra diện mạo thật, chiến đấu cách không gian, thì cần phải đạt đến mức độ nào, không thể không nói, nếu bọn họ đích thân tới, thì còn khủng bố tới mức nào nữa?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nắm chặt nắm đấm, bởi vì tôi biết, ở nhà họ Cơ, nhất định cũng có kẻ mạnh như vậy, mà tôi muốn tới nhà họ Cơ cứu mẹ mình, xem ra vẫn cần phải cố gắng, thực lực hiện tại, chắc chắn vẫn chưa thể đủ.

Nhưng tôi tin, chỉ cần cứu được mẹ tôi ra, thì không cần phải ngươi chết ta sống với nhà họ Cơ, chỉ cần tôi có thể khiến cho nhà họ Cơ nhìn thấy thực lực của tôi, như vậy, hết thảy đều dễ dàng hơn chút.

Phù!

Tôi thở hắt ra một hơi, ngay sau đó, trên bầu trời lại truyền ra tiếng nói của người trông núi Côn Lôn.

- Những người lúc trước chiến đấu với Kháng Thiên giả, coi như đã có công bảo vệ núi Côn Lôn!

Tiếng nói hạ xuống, ngay tức khắc, một luồng năng lượng chui vào trong cơ thể tất cả mọi người, khi luồng năng lượng này truyền vào, tôi lập tức cảm giác được thương thế trên người mình tức khắc bình phục hoàn toàn.

Sắc mặt những người khác đều kinh ngạc, rõ ràng, những người lúc trước bởi vì chiến đấu mà bị thương, hiện tại đã nhờ có luồng năng lượng kì quái này, mà khôi phục hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều ôm quyền hướng lên trời, cất tiếng nói cảm tạ, người trông núi Côn Lôn cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lên tiếng:

- Kỳ hạn ba tháng đã hết, long mạch đã xuất thế, nửa khắc sau, mọi người sẽ được đưa ra khỏi núi Cổ Tiền!

Tiếng nói trầm trầm vang ra, mọi người đều lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Rõ ràng, rất nhiều người vẫn chưa muốn ra khỏi núi Cổ Tiền, bởi vì ở trong này có rất nhiều cơ duyên mọi người đều khao khát, nếu có thể ở trong này thêm một thời gian nữa, thì những lợi ích đạt được đương nhiên cũng nhiều hơn.

Thậm chí, ở trong này đến ngay cả cảnh giới cũng tăng lên nhanh hơn rất nhiều, cho nên đúng là không có ai muốn rời khỏi núi Cổ Tiền, nhưng, lợi ích ở trong này, dù sao cũng có hạn.

Nếu tất cả mọi người cứ ở mãi trong núi Cổ Tiền, như vậy tình hình lại khác, cho nên có vài thứ, không thể vơ đũa cả nắm.

Mọi người mặt dù đều cảm thấy buồn rầu mất mát, nhưng ánh mắt vẫn kỳ vọng, bởi vì rất nhiều người sau khi ra ngoài, sẽ có thể rạng danh hơn trong thế lực của mình.

Đến lúc đó, miễn bàn những vinh hoa vẻ vang có thể hưởng thụ.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều ngồi khoanh chân xuống, lúc này, cuối cùng cũng không còn các cuộc chiến, đương nhiên, cũng có người không từ bỏ, tiếp tục đi tìm bảo vật.

Tôi tạm thời không còn hứng thú với những chuyện này, tâm trạng của Hoàng Tiểu Tiên không được tốt, lại nói, hiện tại không biết Hạ Mạch đang ở đâu, tâm trạng tôi cũng không tốt cho được.

Quan trọng nhất là, vào lúc tranh đoạt long mạch tôi không chỉ không nhìn thấy Hạ Mạch, mà đến ngay cả Trần Ngọc cũng không thấy đâu.

Đến tận bây giờ, những gì tôi biết về môn phái của Hạ Mạch cũng chỉ là con số 0, nghĩ tới thái độ đột nhiên thay đổi lúc trước của Hạ Mạch, lòng tôi có chút lo lắng, Hạ Mạch chắc là đã gặp phải chuyện gì rồi, bằng không, sẽ không như thế.

Nghĩ đến đây, tôi càng thêm không yên lòng.

Thời gian nửa khắc rất nhanh đã trôi đi, trên không trung , lại lần nữa xuất hiện thân ảnh màu xanh, nàng vẫn kiều diễm như cũ, lúc này, trên bầu trời đột nhiên hiện ra một thông đạo, cả đám người ở dưới đều bắt đầu đứng dậy, bước ra ngoài.

Tôi thở dài một tiếng, Hạ Mạch có lẽ đã sớm ra ngoài bằng lối khác, nhưng không biết, trong thị trấn Cổ Tiền, còn có nơi nào có thể ra ngoài hay không?

Nếu được gặp vị trông núi Côn Lôn, tôi hy vọng có thể hỏi một chút, nhưng hiện tại, lại không có cách nào.

Sau đó, tôi nhìn cô gái áo xanh trên không trung, có lẽ, cô ấy cũng biết.

Cuối cùng, khi đến cửa thông đạo không gian, tôi lên tiếng hỏi cô gái áo xanh:

- Cô ơi, xin hỏi đây có phải là con đường duy nhất ra khỏi núi Cổ Tiền không?

Đối với câu hỏi của tôi, cô gái áo xanh hơi sửng sốt, hình như không ngờ tôi lại chủ động bắt chuyện, sau đó hơi ngây người, gật gật đầu, thấy vậy tôi nhướng mày, vậy Hạ Mạch đâu?

- Vậy nếu không đi ra ngoài qua thông đạo này, thì sẽ phải ở lại trong đây sao?

Tôi lại hỏi thêm câu nữa, nhưng, lần này cô gái áo xanh nhíu mày, rõ ràng là sắc mặt đã có chút giận hờn.

- Anh lấy đâu ra lắm câu hỏi thế!

Sau khi nói xong, không thèm để ý tôi, mà tôi muốn hỏi tiếp, nhưng lại sợ đắc tội vị này, phải biết rằng đây là đệ tử của người trông núi Côn Lôn, tôi cũng không dám lỗ mãng.

Cuối cùng, chỉ đành bất đắc dĩ đi vào trong thông đạo, sau khi vào trong, lập tức cảm nhận được dung chuyển, giây tiếp theo, tôi cảm giác được mình đã xuất hiện ở một nơi khác.

- Ra ngoài chưa nhỉ?

Cảm giác được ánh sáng phía trước mặt, tôi thấp giọng lầm bầm, nhưng, ngay sau đó, tôi lại phát hiện trước mặt có một ngôi nhà tranh.

Khi nhìn thấy ngôi nhà tranh, tôi khẽ nhíu mày, đây là chuyện gì?

Hơn nữa tôi còn phát hiện, ở bên cạnh tôi, rõ ràng vẫn còn có cả Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang, chuyện gì thế nào? Hiện tại chẳng phải chúng tôi nên ở trong thị trấn Cổ Tiền thì mới đúng sao?

- Sư tôn có lời mời!

Đột nhiên, một tiếng nói vang lên, cánh cửa nhà tranh trực tiếp mở ra, hai mắt tôi trợn lớn, bởi vì tôi nhìn thấy cô gái áo xanh đang đứng ngay cửa.

Lòng tôi vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải chính là đệ tử của người trông núi Côn Lôn sao? Cô ấy nói sư tôn có lời mời?

Lẽ nào, người trông núi Côn Lôn muốn gặp riêng chúng tôi?

Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ như vậy, tôi quả thực có chút không tin nổi, nhìn thấy tôi ngây người, người con gái áo xanh che miệng cười khinh khích, hình như đang cười nhạo bộ dạng ngơ ngác của tôi.

Thấy thế tôi vội vàng ‘sửa sang’ lại, ho khan hai tiếng, bên cạnh truyền tới giọng nói của Hoàng Tiểu Tiên:

- Thấy chưa, xấu mặt chưa!

Nghe vậy, đầu tôi chằng chịt tơ nhện, người con gái này có thể đừng thêm dầu vào lửa được không.

Sau đó, tôi cung kính khom người với căn nhà tranh, Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang cũng làm theo tôi, dù sao thực lực của bọn họ, quả thực cũng chưa đủ để vị trước mặt để vào mắt.

Hành xong lễ, tôi mới nhấc chân tiến vào trong nhà tranh!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.