Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo Minh xảy ra chuyện

Phiên bản Dịch · 2446 chữ

Vừa cẩn thận cảm thụ một lát, tôi vẫn chưa phát giác được người con gái này kỳ lạ ở chỗ nào, cuối cùng, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.

Lúc này, tôi lại phát hiện trên mặt người con gái áo xanh, hai gò má khẽ ửng hồng.

Cảnh này khiến tôi càng thêm nghi hoặc, sau đó tôi quay đầu, lại nhìn người trông núi Côn Lôn.

- Tiền bối, nếu không còn chuyện gì, chúng cháu xin phép rời đi trước ạ!

Lúc này, tôi khẽ chắp tay với người trông núi Côn Lôn, trực tiếp lên tiếng nói, dù sao ở lại nơi này cũng khiến tôi vừa thoải mái vừa khó chịu.

Dễ chịu dừng lại tại đây, bởi cảm thấy gánh nặng trong người mình đều đã tan thành mây khói, cảm giác giống như vừa dạo chơi ngoài bầu trời xa xôi.

Mà không thoải mái lại chính là phải đối mặt với vị mạnh siêu cấp kia, tôi cứ có cảm giác bất kì bí mật gì trên người tôi, đều đã bị nhìn thấu, cảm giác này khiến tôi rất không thoải mái.

Cho nên tôi phải nhanh chóng rời đi, có điều khi tôi vừa nói xong, người trông núi Côn Lôn lập tức nói:

- Thằng nhóc nhà anh vội cái gì, anh cho rằng chuyện của anh là chính sự à? Anh chẳng qua chỉ là tiện đường được đưa tới đây mà thôi!

Nghe người trông núi Côn Lôn nói thế, tôi bỗng nhiên xấu hổ, dù sao cũng không cần phải nói thẳng ra như thế chứ, bà trực tiếp nói vẫn còn việc khác không phải xong rồi sao?

Ngay lúc tôi đang kinh ngạc, tôi lại nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến, vẫn là cô gái áo xanh, mà lòng tôi lập tức nghi hoặc, người con gái này thích cười nhạo tôi thế sao?

Đành chịu, lúc này, tôi thấy người trông núi Côn Lôn đi tới trước mặt Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang, thản nhiên nói:

- Thằng nhóc này thật đúng là gặp vận may, tuy rằng bản thân không đạt được truyền thừa, nhưng lại có hai người đạt được truyền thừa ở bên cạnh hắn ta!

Nghe người trông núi Côn Lôn nói vậy, tôi không nói gì, bởi vì không cẩn thận nói sai gì đó, nói không chừng lại mất mặt, thế nên tôi cũng không nói gì nữa, lần này chắc cũng không tìm được lý do oán hận tôi chứ? Đỡ phải làm trò cười cho người khác.

Nghĩ đến đây, tôi liếc mắt nhìn cô gái áo xanh một cái.

- Truyền thừa của Bạch Hồ được chính người trong tộc kế thừa, chắc cũng là kết quả tốt nhất mà cô ấy nghĩ đến, về phần Thiên Hỏa của lão già mãi không chết kia, xem ra cũng đã tìm được một đệ tử có nghị lực không tồi!

Tiếng nói của người trông núi Côn Lôn vang lên, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, người trông núi Côn Lôn có quan hệ không tồi với hai vị ngã xuống kia, mà lần này triệu tập chúng tôi đến đây, hình như Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang mới là mục đích cuối cùng.

- Lúc trước ta đã đồng ý với hai người bọn họ, truyền thừa của bọn họ đắc chủ, có cơ hội thì tiến hành một cuộc khảo nghiệm ở chỗ ta, có điều về việc sẽ đi được đến bước nào, chỉ có thể dựa vào may mắn của các ngươi, nhiều tính giác ngộ một chút, vậy sẽ có thể sớm bước được vào Ngộ Đạo, nếu không, thì về sau các ngươi sẽ càng gian nan!

Khi người trông núi Côn Lôn nói xong, ngay sau đó, lòng tôi đột nhiên kinh hãi, ông nội nó, lợi ích tốt thế này, tôi có chút khao khát nhìn người trông núi Côn Lôn, bởi vì tôi cũng muốn!

Tuy rằng không biết cuộc khảo nghiệm này rốt cuộc là gì, nhưng tôi rất muốn thử xem, dù sao đây cũng là cuộc khảo nghiệm có thể tăng tốc tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, tôi không muốn mới con mẹ nó lạ.

- Cái đó, tiền bối ơi, cháu có thể thử không ạ?

Nhưng tôi vừa nói xong, người trông núi Côn Lôn lại nguýt tôi một cái, thấy vậy, tôi vội vã nuốt những lời chuẩn bị nói quay ngược xuống bụng, xem ra không được rồi.

- Đa tạ tiền bối!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên phấn chấn, khom người nói với người trông núi Côn Lôn, Đoàn Lang ở một bên ít nói, chỉ cúi mình thật sâu với người trông núi Côn Lôn.

Rồi sau đó, người trông núi Côn Lôn vung tay lên, ngay lập tức, hai cái đệm cói trực tiếp xuất hiện trước bàn thờ.

Kế đó, người trông núi Côn Lôn ngồi vào vị trí đệm cói ở giữa, thản nhiên lên tiếng:

- Ngồi xuống đi, dễ sinh ra cảm ngộ!

Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang vội vàng tiến lên, ngồi xuống đệm cói, lập tức, tôi thấy bên trên bức họa trống không treo trên bàn thờ, không ngờ lại hiện lên những hàng phù văn.

Phù văn chậm rãi phác họa lên trên, cảnh tượng thỉnh thoảng lại biến hóa, hơn nữa, tốc độ vô cùng nhanh, tôi căn bản không nhìn thấy rõ rốt cuộc bên trên đang có thứ gì biến đổi.

Mắt tôi nhìn chằm chằm, đến chớp cũng không chớp, bởi vì tôi phải tìm ra cái gì đó hữu dụng với mình từ trên đó, nhưng một lúc sau, tôi phát hiện, đầu óc mình có cảm giác cực kì mê muội.

Chính lúc này, tiếng nói trong trẻo vang lên:

- Anh điên à, cảnh giới hiện tại của anh, cũng dám xem thứ này, mau nhắm mắt lại!

Khi tiếng nói truyền tới, tôi cảm giác được có một mùi hương bay đến, một bàn tay ngọc mềm mềm âm ấp trực tiếp che lên hai mắt tôi, tôi lại không phản ứng lại được.

Có điều rất nhanh sau, bàn tay ngọc ấm áp đã rời đi, tôi cúi đầu, nhìn người con gái áo xanh, xấu hổ cười:

- Cảm ơn nhé!

Cô gái áo xanh không biết làm sao liếc nhìn tôi một cái, nói:

- Bức tranh này cho dù là cảnh giới Ngưng Anh điên phong, nhiều nhất cũng chỉ nhìn được nửa khắc, cảnh giới Ngộ Đạo cũng không vượt quá một giờ, thực lực hiện tại của anh, nhìn cái này không có ích lợi gì!

Nghe vậy, lòng tôi khiếp sợ không thôi, bức tranh này rốt cuộc là thứ gì? Theo như lời cô gái áo xanh nói, người trông núi Côn Lôn có lẽ vì muốn tốt cho tôi, cho nên đã trực tiếp cự tuyệt đề nghị của tôi.

- Đa tạ cô đã nhắc nhở, tại hạ tên là Lý Nhất Lượng, không biết quý danh của cô là gì!

Tôi rất cảm kích cô gái áo xanh, ôm quyền lên tiếng, cô gái áo xanh liếc nhìn tôi một cái, nói:

- Anh gọi tôi là Thanh Nhi là được rồi!

Tôi gật đầu, cười nói:

- Thanh Nhi cô nương, không biết thứ đó rốt cuộc là gì, mà lại lợi hại đến thế?

Nghe tôi hỏi vậy, sắc mặt Thanh Nhi hơi do dự, sau đó đáp lời:

- Anh đừng hỏi, nếu tôi nói, sư tôn nhất định sẽ gây phiền toái cho anh!

Nghe đến đó tôi không kiềm được rụt cổ lại, ông nội nó, đây mới là đại sự, tôi vẫn là không biết là tốt nhất.

Dù sao đến lúc vị kia gây phiền toát cho tôi, thế thì tôi xong đời rồi!

Kế đó, chúng tôi rơi vào im lặng, tôi cảm giác được không khí có chút ngượng ngừng, liền vội vàng lên tiếng:

- Đúng rồi, Thanh Nhi cô nương, chuyện lúc trước tôi vẫn chưa có cơ hội xin lỗi một tiếng!

Tôi vừa nói xong, gương mặt Thanh Nhi đã đỏ ửng, thẹn thẹn thùng thùng.

- Ai, ai cho anh nhắc đến!

Tiếng nói có chút giận dữ của Thanh Nhi vang lên, nghe vậy tôi nghẹn họng, ông nội nó, lại nói bậy rồi! vốn dĩ không khí vừa dịu đi một chút, nhưng hiện tại xem ra lại mắc sai lầm hoàn toàn!

Tiếp đó, chỉ có thể bất đắc dĩ lại lần nữa xấu hổ, cũng may Thanh Nhi hình như không có ý trách tôi, tôi khẽ thở phào một hơi.

Thời gian nửa khắc rất nhanh đã trôi qua, khi Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang cùng mở mắt, hai người lập tức đứng dậy, nhìn nhau một cái, lúc này tôi mới phát hiện, trên trán bọn họ đã thấm đẫm mồ hôi.

Xem ra, lúc trước hình như đã phải trải qua chuyện gì đó, có điều tôi cũng không hỏi, lúc này, Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang cùng khom mình hành lễ với người trông núi Côn Lôn.

Người trông núi Côn Lôn không đứng dậy, mà lên tiếng:

- Chúc mừng các ngươi, thông qua sát hạch, hiện tại có thể rời đi!

Người trông núi Côn Lôn nói xong, lập tức, bên ngoài nhà tranh, xuất hiện một thông đạo không gian, tôi thấy ánh mắt của hai người vẫn còn sợ sệt, lòng tôi thầm nghi hoặc, tuy rằng không biết bọn họ đã trải qua những gì, nhưng cuộc khảo nghiệm lúc trước, hẳn là không đơn giản.

- Đã vậy, chúng cháu xin cáo từ tại đây, làm phiền tiền bối rồi!

Tôi nói xong câu cuối, liền lộ ra vẻ mặt từ biệt với Thanh Nhi, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn nhà tranh, tiến vào trong thông đạo không gian.

Vào trong thông đạo không gian, tôi thấy Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy như vậy, lòng tôi càng thêm nghi hoặc!

Vội vàng hỏi bọn họ đã có chuyện gì, hiện tại đã vào trong thông đạo không gian, Hoàng Tiểu Tiên cũng nói cho tôi biết:

- Lúc trước bọn chị đã đi dạo một vòng quỷ môn quan!

Nghe vậy, lòng tôi kinh hãi, sau đó Hoàng Tiểu Tiên lại nói tiếp, khảo nghiệm lúc trước, căn bản chính là khảo nghiệm tâm tính của hai người, nếu tâm bọn họ hướng tà đạo, như vậy chỉ sợ bọn họ sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Có điều tỉnh lại rồi đúng là có lợi, chính là lợi ích mà người trông núi Côn Lôn đã nói, nhưng nguy hiểm không thể thắng được lợi ích.

Hiện tại hai người nhớ lại mà vẫn còn sợ, xem ra đây mới là lời nhắn nhủ của hai vị tiền bối, nếu người đạt được truyền thừa tâm không có chính đạo, chỉ sợ cũng sẽ bị giết chết lập tức, xem ra hai người suy nghĩ thật không phải chu đáo bình thường!

Không lâu sau, đột nhiên chúng tôi phát hiện lối ra của thông đạo không gian, khi chúng tôi ra ngoài, đương nhiên chính là thị trấn Cổ Tiền, có điều hiện tại đã không còn náo nhiệt như trước nữa, sau khi chúng tôi đi ra, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt.

Xem ra rất nhiều người đều đã rời đi, khi chúng tôi quay lại khách điếm lúc trước, phát hiện nhiều thêm ba bức thư.

Hai bức thư trong đó là của Lục Thanh Sơn và Vương Diệu, nói bọn họ có việc phải về trước, bức thứ ba là của Lý Nửa Cân.

Cậu ta nói cho tôi biết, cậu ta còn chút chuyện phải xử lý, xong xuôi, sẽ dẫn theo dì Hồng tới Đạo Minh tìm tôi.

Đọc đến đây, lòng tôi bỗng dưng vui mừng, phải biết rằng thực lực của Lý Nửa Cân là Ngưng Anh điên phong, nếu cậu ta có thể tới Đạo Minh trấn thủ, như vậy lại nhiều thêm một kẻ mạnh.

Xem ra thực lực của Đạo Minh cuối cùng cũng bắt đầu mở rộng, hiện tại đã có Hoàng Tiểu Tiên, Đoàn Lang và hơn ba mươi yêu thú.

Nghĩ đến đây, lòng tôi không hiểu sao bắt đầu trở nên có chút kích động.

- Nhà họ Cơ, xem ra không còn bao lâu nữa có thể tới chơi một chuyến rồi, đến lúc đó, tốt nhất là giao mẹ tôi hoàn hoàn chỉnh chỉnh vào trong tay tôi!

Tôi nghĩ thầm trong lòng, nắm chặt nắm đấm, thậm chí móng tay đều đã cắm vào lòng bàn tay, nhưng tôi lại không có bất kì cảm giác gì.

Mà người nhà họ Cơ tôi cũng đã không còn nhìn thấy ai, xem ra đã quay về trong tộc.

Chúng tôi không tiếp tục ở lại thị trấn Cổ Tiền, tất cả những yêu thú tôi mang ra ngoài toàn bộ đều đã hóa thành hình người, quả nhiên, tự bọn chúng đã có thể biến hóa.

Nhưng vừa mới biến hóa tôi lại bảo bọn chúng quay về nguyên hình, đầu tiên bọn chúng không có thân phận, thứ hai, tôi cũng không thể mang theo bọn chúng cùng ngồi lên máy bay chứ? Không có thẻ căn cước không thể đi máy bay, hơn nữa, cần phải tiêu tốn mất bao nhiêu tiền tiền vé?

Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục khởi hành, quay về tỉnh Qúy Châu!

Rời khỏi Đạo minh đã khoảng bốn tháng, không biết hiện tại Đạo Minh ra sao, chắc hẳn cũng không có chuyện gì lớn, dù sao cũng có lão Doãn giúp tôi trông nom.

Cả đường đi không hề trì hoãn, khi chúng tôi quay về Đạo Minh, đã là ngày thứ ba, nhưng, vừa vào trong Đạo Minh, lông mày tôi đã khẽ nhíu lại, bởi vì tôi cảm thấy có tình hình bất thường.

Vốn tôi đã sắp xếp quy định từ trước, phải có người trông cửa, nhưng hiện tại, không thấy đệ tử trông cửa đâu, hơn nữa, cả Đạo Minh đều trở nên im ắng.

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, lẽ nào Đạo Minh đã gặp chuyện không may rồi sao?

Chính vào lúc tôi đang lo lắng, tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên đã vang lên.

- Đừng lo lắng, mọi người đang ở trên đỉnh ngọn núi chính, có điều hình như đúng là xảy ra chuyện rồi!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.