Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thịnh nộ

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Nghe Hoàng Tiểu Tiên nói vậy, lòng tôi trùng xuống, sau đó thân người lao nhanh lên trước, mục tiêu chính là đại sảnh nghị sự nằm tại đỉnh ngọn núi cao nhất trong Đạo Minh.

…….

Trong đại sảnh nghị sự, gần trăm người đứng san sát nhau, trên ghế chủ vị trong đại sảnh, một người đàn ông trung niên dáng vẻ có chút lười biếng ngồi bên trên.

Phía dưới đại sảnh, có rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt giận dữ, đặc biệt là ở giữa, còn có vài thân người đang quỳ dưới đất.

- Thế nào? Đã cho các người đủ thời gian rồi, hôm nay là kỳ hạn cuối!

Giờ phút này, gã đàn ông ngồi trên ghế chủ vị cuối cùng cũng đảo mắt xuống dưới, thản nhiên lên tiếng,vẻ mặt của mấy người phía dưới, đong đầy oán hận.

Tức khắc, một lão già trong đó đột nhiên nhổ ra một ngụm nước miếng:

- Phì, ông đừng hy vọng chúng tôi sẽ để ông làm minh chủ của Đạo Minh, minh chủ của Đạo Minh chúng tôi, vĩnh viễn chỉ có một!

Người nói không phải ai khác, mà chính là Trịnh Thu, cũng là hộ pháp quản lý công chuyện trong Đạo Minh, nhưng, cho dù thực lực của Trịnh Thu đã là cảnh giới Nhị Khí Ngưng Anh, nhưng hiện tại lại bị mạnh mẽ ép quỳ trên mặt đất, thân người vô cùng thảm hại.

- Chậc chậc chậc, thật là bộ xương cứng rắn, quyết định của hai người cũng giống ông ta à?

Gã đàn ông có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, sau đó nhìn sang hai người bên cạnh Trịnh Thu, hai người này, chính là Địch Trường Không và Tiền Trần.

Lúc ấy, cộng thêm cả Hoành Bân, thì bốn người là nguyên lão sớm nhất của cả Đạo Minh, nhưng Hoành Bân đã chết trận, hiện tại chỉ còn lại ba người.

Tiền Trần và Địch Trường Không nhìn nhau một cái, thấy vẻ đau lòng trong mắt đối phương, cuối cùng, bọn họ nhìn gã đàn ông, nhưng không cất tiếng.

Rất rõ ràng, ánh mắt đã biểu thị thái độ của bọn họ, thấy vậy, khóe miệng gã đàn ông nhếch lên.

- Ông kia, rốt cuộc ông muốn làm gì, chiếm cứ Đạo Minh, hiện tại thái độ của chúng tôi đã rất rõ ràng rồi, không có khả năng để cho ông làm chủ, chẳng lẽ ông thật sự muốn giết tất cả chúng tôi sao?

Trong dòng người, đột nhiên truyền ra một giọng nói, đây là một tên cảnh giới Nhất khí Ngưng Anh về sau mới tham gia vào Đạo Minh, không phải là người nắm việc chính sự, cho nên không bị lôi ra giống đám người Trịnh Thu.

Khi người này nói xong, lập tức, sắc mặt gã đàn ông lạnh như băng, bàn tay đột nhiên đẩy về trước, ngay tức khắc, tên cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh mặt biến sắc, khí mùi trên người lập tức bạo phát.

Nhưng không đợi chân nguyên của hắn làm tốt việc phòng ngự, thì thân người đã bay ngược ra ngoài.

Miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí mùi yếu ớt đến cực hạn, Trịnh Thu đang quỳ dưới đất lập tức đứng dậy, nhìn thấy cả mọi người trước mắt.

- Trâu Nguyên Thanh, ông đừng quá đáng quá, nếu minh chủ quay về, nhất định sẽ không để cho ông được chết thanh thản!

Đối mặt với hành động của Trịnh Thu, Trâu Nguyên Thanh cũng không hề để ý, mà cười lạnh lên tiếng:

- Ha ha, cái thằng được gọi là minh chủ của các người, chỉ sợ đã sớm chết trong núi Cổ Tiền rồi, ông còn trông cậy nó có thể trở về cứu các ông? Quả nhiên là nằm mơ giữa ban ngày!

Trâu Nguyên Thanh nói xong, cách chỗ Trâu Nguyên Thanh không xa, một lão già cũng vội vàng đứng dậy, chỉ vào Trịnh Thu nói:

- Không sai, cách đối nhân xử thế của Lý Nhất Lương đó quá là tự phụ, có lẽ nó đã sớm bị những thiên kiêu khác giết chết, đi theo Trâu minh chủ mới là lựa chọn tốt nhất của các người, đừng nói bản đạo không nhắc nhở trước!

Khi người này nói xong, trong đám người lập tức có người nhận được ra, sau đó quát lên:

- Đàm Phụ, ông là cái thứ vô liêm sỉ, lúc trước minh chủ đã có lòng để cho ông rời đi, bây giờ ông còn dám quay lại làm càn!

Đối với câu nói của người này, Đàm Phụ lại không phản đối, cười lạnh thành tiếng.

Lúc này, sắc mặt Trâu Nguyên Thanh hoàn toàn lạnh xuống còn 0 độ, thản nhiên nói:

- Tôi đã muốn cho các người cơ hội, nhưng đám các người lại không biết quý trọng, vậy thì không thể trách tôi, ba người các ông nếu đã là trợ thủ đắc lực của Đạo Minh, vậy thì bắt đầu từ các ông đi!

Sau khi Trâu Nguyên Thanh nói xong, khí thế trên người ông ta đột nhiên trở nên sắc bén, luồng khí thế này đã trực tiếp đè nén tất cả mọi người.

Cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, đủ để nghiền nát những người ở đây, sau đó, ánh mắt lạnh thấu xương của Trâu Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vị trí của đám người Trịnh Thu, một chưởng canh lập tức kích phát, bay thẳng đến chỗ ba người Trịnh Thu.

Trên chưởng canh, mang theo sát khí đáng sợ, đối diện với đòn tấn công này, đám người Trịnh Thu đương nhiên không có sức phản kháng.

Nhưng, chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát lớn truyền vào từ bên ngoài.

- Ai cho các người gan chó, dám tới Đạo Minh gây sự!

Khi âm thanh vang lên, một thanh kiếm màu đỏ trực tiếp bay đi vun vút trên không, sau đó đánh vài chưởng canh kia, bởi vì đánh chết mấy người Trịnh Thu, không cần thiết phải dồn hết sức, cho nên ngay sau đó, chưởng canh đã bị trường kiếm đánh tan nát.

Nghe thấy giọng nói này, Trịnh Thu, Địch Trường Không và cả Tiền Trần đều mở to mắt, ánh mắt có chút khó tin, sau đó cả người vui mừng khôn xiết.

- Minh chủ!

Cuối cùng, Trịnh Thu xúc động xoay người, run rẩy nhìn ra sau lưng, mà lúc này dòng người cũng tách ra, ba thân ảnh bay thẳng vào trong đại sảnh.

Ánh mắt tôi ác liệt, lập tức nhìn thấy gã đàn ông trên ghế chủ vị, sát khí dâng lên ngùn ngụt, nhìn chằm chằm ông ta, lên tiếng nói.

- Ông có biết, tùy ý ngồi lên vị trí đó, sẽ phải trả giá bằng mạng người!

Tiếng nói trầm trầm truyền ra, chan chứa đầy sát khí, ngay tức khắc, tôi thấy lông mày của ông ta hơi nhướng lên.

- Dựa vào thằng ranh con vắt mũi chưa sạch như mày?

Sắc mặt gã đàn ông trầm xuống, hiển nhiên, ông ta hình như không sợ tôi, có điều lúc này, tôi vẫn nhìn thấy ông ta liếc nhìn qua Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang sau lưng tôi.

Tôi không để ý đến người này nữa, mà chuyển dời ánh mắt sang một lão già ở một bên, lập tức, nhíu chặt lông mày.

Đàm Phụ, người này khi đó chuẩn bị tham gia vào Đạo Minh, nhưng bởi vì tôi bế quan, không ra ngoài gặp ông ta, nên ông ta đã tự tiện thông qua phương thức lôi đài, để ẩu đả với đệ tử Đạo Minh, cuối cùng bị tôi đánh bại, đuổi ra ngoài.

Không ngờ, hiện giờ ông ta lại quay trở lại, hơn nữa rõ ràng, ông ta cùng một giuộc với gã đàn ông.

Có điều tôi không quan tâm những chuyện này, tôi đưa ánh mắt của mình sang một lão già hai tay đút vào ống tay áo đứng ở một bên, trên mặt ông ta chằn chịt nếp nhăn, hai mắt khép hờ, hình như đang nghỉ ngơi.

Nhưng, tôi cảm nhận được một luồng khí thế lờ mờ trên người ông ta, cảnh giới Ngưng Anh điên phong?

Lão già một câu cũng không lên tiếng này, ít nhất cũng phải có thực lực như vậy, đôi mắt khép hờ của lão già khẽ hé mở, sau đó nhìn chúng tôi, mục tiêu của ông ta, rõ ràng chính là Hoàng Tiểu Tiên và Đoàn Lang sau lưng tôi.

Tôi thấy lão già khẽ cau mày, ánh mắt nặng nề, nhưng sau đó lại thả lỏng, không nói gì cả.

- Dựa vào tôi!

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, ngay sau đó, thản nhiên lên tiếng:

- Đoàn Lang, bảo vệ đại điện này cho tôi, đừng để tôi chịu không nổi!

Lời dứt, thân người tôi đã lao nhanh ra, sau đó, tôi nắm chặt trường kiếm trên không, thân người biến mất, khi xuất hiện, đã ở trước mặt gã đàn ông.

Lúc này, khí mùi trên người tôi đã hoàn toàn bại lộ, gã đàn ông hơi kinh ngạc.

- Chỉ là một thằng cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh, muốn chết!

Gã đàn ông quát lên, một quyền bay thẳng đến chỗ tôi, sắc mặt tôi không chút thay đổi, lực huyết mạch trong cơ thể lập tức xông ra, sau đó khí thế trên người tôi tăng vọt, trường kiếm trong tay giơ cao, ý chí kiếm đạo trong mi tâm kích phát.

Một kiếm chém xuống người ông ta.

Sắc mặt gã đàn ông hơi đổi, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ông ta đương nhiên vẫn cảm nhận được biến hóa của khí mùi.

- Sao lại có thể? Trên người mày sao lại có khí mùi như vậy?

Sắc mắt gã đàn ông đong đầy khiếp sợ, nhưng vẫn chưa nói xong, kiếm khí trong tay tôi đã chém xuống.

Keng keng!

Một âm thanh khiến da đầu người ta tê dại vang lên, giây tiếp theo, một cánh tay của gã đàn ông rơi ngay xuống đất, ông ta thét lên tiếng kêu thảm thiết, ông ta nghĩ mình là cái thá gì chứ, lại còn dám giữ lại thực lực.

Một đòn vừa rồi của tôi, tôi có thể cảm thụ được rõ, nhiều nhất cũng là thực lực của cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh.

Ông ta tự cao, có điều hiện tại đã phải trả giá.

- Thằng khốn nạn, mày dám!

Lúc này, lão già vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở mắt, ánh mắt phát ra tia tinh quang, rõ ràng còn mang theo sát khí phẫn nộ.

Rõ ràng,lão ta đi theo bảo vệ gã đàn ông, nhưng đến ngay cả lão ta cũng không ngờ, lại xảy ra trái ngược lớn thế này.

Đối với điều ấy, tôi không chút để ý, lúc này, thân hình của Đoàn Lang đã đứng trước mặt lão già.

- Cút ngay cho tao!

Lão già gầm lên, mà Trâu Nguyên Thanh không ngừng lăn lộn dưới đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Lão tổ, cứu tôi, cứu tôi……

Lúc này, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng kiếm khí huyết sát của tôi vẫn không ngừng ăn mòn chỗ bị cụt của ông ta, đau đớn tới mức sống không bằng chết.

Sắc mặt Đoàn Lang không đổi, nhìn chằm chằm lão già trước mặt, thản nhiên nói:

- Minh chủ nói, đừng phá hỏng đại sảnh nghị sự, tôi với ông ra ngoài kia chơi!

Đoàn Lang nói xong, lập tức, Đoàn Lang trực tiếp đưa tay tóm lấy lão già, phóng lên cao!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.