Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người đứng phía sau

Phiên bản Dịch · 1948 chữ

Thình một tiếng, trần nhà đại sảnh nghị sự, lập tức xuất hiện một cái lỗ thủng rất lớn, thân người của Đoàn Lang và lão già đã biến mất trước mặt chúng tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn Trâu Nguyên Thanh, lúc này khí mùi trên người ông ta đã có chút yếu ớt, dù sao mất một cánh tay, cho dù là cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh cũng không dám sơ suất.

Tôi không hề để ý, ánh mắt của những đệ tử Đạo Minh sau lưng tôi đều trở nên nóng rực.

Hô hấp càng lúc càng dồn dập, sắc mặt đỏ au, đây là bởi vì bọn họ đã bị kích động, nắm đấm bọn họ nắm chặt, bởi vì giờ phút này, trong lòng cực kì hả giận.

Bọn họ của lúc trước, đã bị thực lực của Trâu Nguyên Thanh áp chế một khoảng thời gian, nếu không phải do Trâu Nguyên Thanh muốn thu phục người của Đạo Minh, chỉ sợ đã sớm động thủ.

Đương nhiên, kích động nhất vẫn là ba người Trịnh Thu, lúc này ánh mắt của bọn họ hả lòng hả dạ vô cùng, sau đó ba người nhìn nhau, nhìn ra nỗi kinh hãi trong mắt đối phương,

- Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng, thực lực của minh chủ đã tăng lên nhiều như vậy!

- Đời này Địch Trường Không tôi chỉ có thể đi theo thiên kiêu này rồi, lòng không hối tiếc!

Tiền Trần tuổi tác nhỏ nhất, lúc này sắc mặt lại khá căm phẫn, hận không thể tự mình đi chém đứt một cánh tay khác của Trâu Nguyên Thanh.

Chính lúc này, tôi nhìn Đàm Phụ bên cạnh, thấy bị tôi liếc mắt một cái, Đàm Phụ cả người xụi lơ xuống đất.

- Không , không liên quan đến tôi, tôi chỉ dẫn đường mà thôi, với lại, mấy hôm trước lúc tra tấn đám người Trịnh Thu, tôi không động tay vào!

Tiếng nói đứt quãng của Đàm Phụ vang ra, nghe vậy tôi cười lạnh trong lòng, có thể nói tôi không có thù oán gì với ông ta, nhưng là ông ta tự mình đến bắt nạt ức hiếp đệ tử Đạo Minh, mà sau khi bị tôi giáo huấn, tôi không so đo, mà để ông ta rời khỏi Đạo Minh.

Nhưng hiện tại, ông ta lại muốn hại Đạo Minh của tôi, nếu tôi không trở về đúng lúc, thì có lẽ Đạo Minh đã xảy ra một cuộc thảm án.

Tôi vung tay lên, trưởng kiếm đâm tới chỗ người Đàm Phụ, ngay tức khắc, trường kiếm xuyên thủng người Đàm Phụ, khi lại lần nữa quay về trong tay tôi, thì trên mặt Đàm Phụ, hình như đã mang vẻ mặt không thể tin nổi và hối hận, nhưng tất cả đều đã muộn.

Sau khi giết xong Đàm Phụ, tôi lại lần nữa nhìn Trâu Nguyên Thanh.

- Nghe nói, lúc trước ông muốn giết ba vị hộ pháp của Đạo Minh tôi? Thậm chí còn từng tra tấn bọn họ?

Nói xong, tôi quay đầu nhìn ba người Trịnh Thu, thân người bọn họ nhìn vô cùng thảm hại, lại còn có vài vết thương, chắc hẳn, đều là do người trước mặt này ban tặng.

- Thằng khốn, tao giết mày!

Lúc này, hình như Trâu Nguyên Thanh đã ép được khí huyết sát ra, mà ông ta cũng biết, lúc trước bản thân mình không vận dụng toàn lực, hiện giờ định thần lại, khí mùi trên người lập tức bùng nổ, một quyền vung tới chỗ tôi.

Lần này, Trâu Nguyên Thanh không còn che giấu thực lực của mình, tuy rằng đã mất đi một cánh tay, nhưng phản đòn của kẻ mạnh cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, tôi cũng không thể xem thường.

Thân người tránh đi mấy lần, đã ra khỏi đại sảnh nghị sự, mà Trâu Nguyên Thanh cũng theo sát tôi, lên tới không trung, tôi nhìn chằm chằm Trâu Nguyên Thanh, lúc này ánh mắt của ông ta tràn ngập vẻ oán độc căm hận.

Đối với điều đó, tôi lại lạnh lùng cười, nhìn Trâu Nguyên Thanh, thản nhiên lên tiếng:

- Làm sao? Rất muốn báo thù bị chặt tay đúng không?

Khi tôi nói xong, Trâu Nguyên Thanh vô cùng phẫn nộ, lạnh giọng nói với tôi:

- Thằng ranh, lúc trước tao đã sơ ý, hôm nay, tao không để cho mày chết tử tế!

Trâu Nguyên Thanh nói xong, cả người đã hóa thành tia lưu quang, bay thẳng đến chỗ tôi, đối mặt với Trâu Nguyên Thanh, tôi cười lạnh một tiếng, chân nguyên rất nhanh đã chui vào bên trong huyết mạch khắp người.

Đến ngay cả lúc ông ta còn nguyên vẹn, tôi còn không sợ, hiện tại bị đứt một cánh tay, thực lực tự thân vốn đã yếu đi.

Trường kiếm trong tay giơ cao quá đầu, một luồng kiếm khí sắc bén tản ra trên thân kiếm.

- Kiếm bạo!

Tiếng hô trầm trầm truyền ra từ trong miệng tôi, kiếm khí huyết sát giống như một quả bom, đập thẳng vào đòn tấn công của Trâu Nguyên Thanh.

Đến trước mặt Trâu Nguyên Thanh, kiếm khí nồng nặc trực tiếp nổ mạnh, vô số kiếm khí bắn tán loạn khắp không trung.

Khi công kích của Trâu Nguyên Thanh va chạm cùng với kiếm khí, thân hình không ngừng lùi nhanh ra sau, thấy vậy, tôi lao lên, thu hồi trường kiếm trong tay, lực thiên uy trong người lập tức ngưng tụ sau lưng.

Một thân hình màu vàng hiện lên, chỉ là hiện tại bên trên hư ảnh màu vàng, đã nhiều thêm một tia huyết sắc, tôi biết, đây là bởi vì lực huyết mạch trong cơ thể tôi gây ra.

Một hư ảnh cực lớn hiện ra, lập tức, tôi nắm chặt nắm đấm, nắm tay của thiên uy pháp thân cũng lập tức vung lên.

Nắm đấm đánh xuống, sắc mặt Trâu Nguyên Thanh hoảng hốt, chân nguyên trong người chen chúc xông ra, chắn ngang trước ngực.

Mà nắm đấm của tôi lại chưa từng dừng lại, không do dự, đấm thẳng vào người ông ta.

Thình!

Một tiếng nổ lớn truyền ra, chân nguyên ngưng tụ trước mặt ông ta tức khắp vỡ tan, cả người bay ngược ra đằng sau.

Miệng phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt ông ta hoảng sợ, nhìn tôi chằm chằm, cả người chấn động không thể tin nổi.

- Sao lại có thể? Chẳng qua chỉ là một thằng cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh? Sao lại có thể có sức chiến đấu thế này?

Đối với nghi hoặc của người này, tôi không hề để ý, thân hình lại lao ra, một quyền vung lên.

Một nắm đấm lại nện lên người ông ta, cả người ông ta lại lần nữa bay ngược ra, cận kề cái chết.

- Thằng ranh con khốn nạn, mày dám cả gan giết người, mày có biết chúng tao là người nào không?

Lúc này, lão già đang chiến đấu với Đoàn Lang trên không trung đột nhiên lên tiếng, giọng nói vô cùng phẫn nộ.

Nghe vậy, tôi đột nhiên khựng lại, có chút hứng thú nhìn Trâu Nguyên Thanh, sau đó lại nhìn lão già trên không.

- ồ, vậy là, không phải các ông tự mình tìm đến, mà có người đã sai các ông?

Lúc nãy, tôi không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ mải tức giận, nhưng hiện tại, nghe lão già nói vậy, hai người này không phải là vô duyên vô cớ đến chỗ tôi, xem ra, trong này còn có chuyện gì đó.

- đó là người mày không đắc tội nổi, là đấng tối cao trong cả Hoa Hạ mênh mông, tốt nhất mày đừng hành động thiếu suy nghĩ, bằng không đến lúc đó, Đạo Minh của mày, sẽ hoàn toàn tan thành mây khói!

Lão già hình như cho rằng tôi đã sợ hãi, lại cất tiếng nói, giọng điệu còn cực kì kiêu ngạo, mà lúc này, tôi nhìn thấy Trâu Nguyên Thanh trước mặt cũng lộ ra vẻ vênh váo, căn bản không hề lo sợ tôi sẽ giết ông ta.

- lão tổ nói không sai, mày đã đắc tội với người không nên đắc tội, nếu dám giết bọn tao, đến lúc đó những người có liên quan với mày, chỉ sợ không ai được sống!

Trâu Nguyên Thanh cười lạnh, nhưng, nghe vậy, khóe miệng tôi hơi nhếch lên, nhìn người trước mặt, lên tiếng nói:

- chúc mừng ông, đã thành công uy hiếp được tôi, đáng tiếc, tôi sợ nhất chính là uy hiếp, cho nên tôi cảm thấy, vẫn là giết ông thì tốt hơn!

Dứt lời, Trâu Nguyên Thanh trợn mắt khó tin, trường kiếm trong tay tôi đã đâm thủng ngực ông ta, đồng tử chỉ còn lại ánh mắt vô cùng khiếp sợ, hình như không biết vì sao tôi dám giết ông ta. Mà khi mạng sống của ông ta mất đi, bàn tay tôi cũng lập tức đặt lên đỉnh đầu ông ta.

Tôi trực tiếp phá nát bốn Nguyên Anh, sau đó, tìm tòi trí nhớ trong thần hồn.

Ngay sau đó, hai mắt tôi trợn lớn, cả người toát ra luồng khí lạnh thấu xương.

- nhà họ Cơ, không ngờ, nhanh như vậy đã tìm tới cửa rồi sao?

Tiếng nói lạnh như băng truyền ra khỏi miệng tôi, đúng vậy, hai tên này, là do nhà họ Cơ phái tới.

Trâu Nguyên Thanh là tông chủ của môn phái Nguyên Tông, mà lão già là lão tổ của Nguyên Tông, quan trọng nhất là Nguyên Tông, chính là một tông môn không lớn dựa dẫm dưới chướng nhà họ Cơ.

Căn cứ theo thời gian trong trí nhớ của Trâu Nguyên Thanh, thời điểm bọn họ đến, là lúc chúng tôi còn ở trong núi Cổ Tiền, nếu tôi đoán không sai, hẳn là Cơ Thánh Thiên lúc ở trong núi Cổ Tiền, đã âm thầm truyền tin tức ra ngoài, cho nên bọn họ mới tới đối phó Đạo Minh.

Hơn nữa, trong trí nhớ, mệnh lệnh đưa ra là tiêu diệt Đạo minh, có điều Trâu Nguyên Thanh là một người có dã tâm, khi đến đây nhìn thấy không ít đệ tử Đạo Minh có thực lực cảnh giới Ngưng Anh, liền nổi lên lòng muốn thu phục.

Chuyện này đã trì hoãn rất nhiều ngày, tôi còn thật phải cảm ơn vì ông ta đã có dã tâm, bằng không, cũng không đợi được tôi quay về.

Hít sâu một hơi, tôi không ngờ, Cơ Thánh Thiên lại là người thiếu tính nhẫn nại như thế.

- xem ra, phải mau chóng đến nhà họ Cơ một chuyến!

Nghĩ thầm trong lòng, cuối cùng, ánh mắt của tôi dán lên trên người lão già trên không trung.

- thằng ranh khốn nạn, tao phải khiến mày chết không toàn thây!

Nhìn thấy tôi đã giết chết Trâu Nguyên Thanh, lão già như hóa điên, nhưng sắc mặt tôi không đổi, bởi vì, tôi cũng không muốn giữ lại người sống.

- thật ngại quá, suy nghĩ của ông giống với tôi, cũng không muốn để cho ông sống!

Khi tiếng nói của tôi vang lên, sắc mặt của tất cả đệ tử Đạo Minh có mặt tại hiện trường đều lộ ra vẻ kinh hãi, đây chính là cảnh giới Ngưng Anh điên phong đấy! không phải nói giết là giết được!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.