Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

một chọi hai

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

Rất rõ ràng, hai người này không để tôi vào mắt, quan trọng nhất là, hai người chính là Cự Mông và Văn Xương đã từng bị bại trận dưới tay tôi trong cuộc so tài kén rể.

Hiện tại, khí thế của hai người đã nói rõ, thực lực của Cự Mông là cảnh giới Tam Khí Ngưng Anh, còn Văn Xương, hình như cũng là Tam Khí Ngưng Anh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, không thể không nói, tốc độ tăng tiến của hai người này rất nhanh, chắc hẳn thân là thiếu chủ của gia tộc, tất cả các tư nguyên đều được lấy ra bồi dưỡng cho bọn họ.

- Đúng là đã lâu rồi không gặp lại, có điều cậu lại khiến tôi khá là thất vọng đấy!

Trên mặt Cự Mông treo một nụ cười khinh bỉ, vẻ khinh thường trong đáy mắt càng thêm rõ rệt, cất tiếng nói với tôi.

Rất rõ ràng, có lẽ lúc chiến đấu, thực lực của tôi đều thể hiện ra trước mắt người khác, hai người này, đương nhiên có thể nhìn thấu thực lực của tôi chỉ mới dừng ở cảnh giới Nhất Khí Ngưng Anh.

Hiện tại, đã nhìn thấu thực lực tôi, sự thận trọng trong lòng Cự Mông cũng hoàn toàn tiêu tán.

Nhìn hai người trước mặt, tôi không nói gì, nở nụ cười ung dung.

Còn nụ cười giá lạnh của Văn Xương ở một bên thì lại càng thêm sâu, kế đó hắn lên tiếng:

- Cậu đừng giả vờ điềm tĩnh nữa, phải biết rằng, lúc trước chúng tôi đã đánh giá cao cậu rồi, cậu chẳng qua chỉ là một thằng tu sĩ của thế tục, căn bản không thể so sánh với chúng tôi, chúng tôi có thể vận dụng hết tài nguyên trong tộc để tu luyện, còn cậu thì không, cho nên, hiện tại thực lực của cậu chênh lệch với chúng tôi, cũng là điều hiển nhiên!

Văn Xương bày ra bộ mặt cao cao tại thượng, sau đó không để ý tôi nữa, mà quay sang nhìn Cự Mông.

- Cự Mông huynh, xem ra hai người chúng ta hợp tác lại đối phó với thằng này thì lại có chút chuyện bé xé ra to, nếu không ngại, để tôi ra tay trước, lúc trước chúng ta thua, chẳng qua là do thằng này gặp may mà thôi, lát nữa, tôi nhất định sẽ giúp huynh lật ngược lại cục diện!

Nghe vậy, lòng tôi không khỏi thấy tức cười, hai người này, hiện tại hình như đã hoàn toàn không để tôi vào mắt, lại còn bắt đầu thương lượng xem phải xử lý tôi thế nào.

Cự Mông gật đầu, sau đó khoanh tay đứng một bên quan sát, mà lúc này, sắc mặt Văn Xương lạnh như băng, nhìn tôi trân trân.

- Cậu kia, chỉ trách cậu đã đứng nhầm đội ngũ, cậu cho rằng được làm con rể của chủ gia, thì sẽ được đặt lên cao sao? Hiện tại tôi nói cho cậu biết, giấc mộng của cậu, phải tỉnh rồi!

Tiếng Văn Xương vừa dứt, tôi thấy cả người hắn lao lên, một luồng kình phong sắc bén gào rít trên không, mang theo khí thế vô cùng hung mãnh, giống như một con mãnh thú đang đuổi tới.

Thấy Văn Xương đến gần, nụ cười trên mặt tôi hơi khựng lại, sau đó trên nắm đấm toát ra một luồng canh khí, đánh thẳng vào người Văn Xương.

Quyền canh ở trên không trung phát ra những âm thanh ghê tai, ngay sau đó, nắm đấm của tôi và Văn Xương chạm nhau.

Giây tiếp theo, sắc mặt Văn Xương đột nhiên biến đổi, vẻ chế giễu trên mặt cứng đờ, một luồng năng lượng khủng bố đánh sâu vào trong cánh tay hắn, luồng năng lượng này vô cùng mạnh, hắn không thể chống cự.

Cạch cạch!

Một âm thanh giòn tan vang lên, cánh tay của Văn Xương lập tức “gập” thành một độ cong quỷ dị, khuôn mắt hắn tức khắc nhăn nhúm.

a…….

Một tiếng thét thê lương truyền ra từ trong miệng Văn Xương, thân người hắn bị lực công kích đánh văng lên, bay người ra đằng sau.

Mà thân người tôi lại vẫn đứng im không nhúc nhích, sắc mặt vô tình nhìn Văn Xương và Cự Mông phía đối diện.

Lúc này Cự Mông vẫn chưa kịp phải ứng lại, sững sờ tại chỗ một lúc, cả người Cự Mông lao vội tới cạnh Văn Xương, nhìn chằm chằm cánh tay bị bẻ gãy của Văn Xương, trầm giọng nói:

- Sao lại thế này?

Văn Xương nhăn nhó ngẩng đầu, ném ánh mắt vô cùng oán độc về phía tôi, thấy vậy, tôi lập tức lộ ra nụ cười tươi, thản nhiên lên tiếng:

- Thật ngại quá, tôi không ngờ anh lại yếu ớt như thế, dù sao trước đó bộ dạng của anh trông cũng rất ngầu!

Tôi ôm quyền nói với hai người, lời nói của tôi rơi vào trong tai hai người họ, lại như đang vả bôm bốp vào mặt họ.

- Cậu chẳng qua đã thừa dịp lúc tôi sơ suất mà thôi, có gì mà đắc ý chứ?

Ánh mắt của Văn Xương lạnh như băng nhìn tôi, lạnh giọng nói.

Nói xong, Văn Xương quay đầu nhìn Cự Mông, nhắc nhở:

- Cự Mông huynh cẩn thận, tên này mặc dù bề ngoài thực lực chỉ là Nhất Khí Ngưng Anh, nhưng năng lượng trong người, lại đã tương đương với chúng ta!

Nghe vậy, sắc mặt Cự Mông hơi nặng nề, sau đó đột nhiên ngước nhìn tôi, khí thế trên người nháy mắt đã bùng nổ.

- Thì ra là thế, vậy tiếp theo đây, hãy giao lại cho tôi!

Nói xong, Cự Mông bước đến chỗ tôi, mà tốc độ bước đi trên không của Cự Mông lại trở nên càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành tàn ảnh.

Đồng tử tôi hơi co lại, tuy rằng thực lực của hai người bình thường, nhưng thực lực thực sự của Cự Mông, lại mạnh hơn Văn Xương rất nhiều.

Khi Cự Mông dồn hết sức, chỉ e sẽ lên tới hẳn cảnh giới Tứ Khí Ngưng Anh, nhưng, vẫn chưa đủ để uy hiếp được tôi!

Mũi chân điểm nhẹ, thân người tôi hóa thành một luồng lưu quang bắn ra ngoài, ngay sau đó, trường kiếm xuất hiện trong tay tôi, kiếm khí huyết sát toát ra ngoài, bay tới chỗ Cự Mông, bao vây lấy hắn.

Cự Mông vung một tay lên, tôi thấy có vô số cổ trùng nho nhỏ bay thẳng đến chỗ mình, nếu như là lúc trước, tôi có lẽ sẽ khá kiêng dè thủ đoạn này, nhưng hiện tại, đã không thể đe dọa được tôi.

Ngay tức khắc, trường kiếm trong tay vung ra những đạo kiếm hoa, kiếm khí huyết sát đập thẳng vào cổ trùng.

Nhưng, ngay sau đó, lòng tôi hơi kinh hãi, bởi tôi phát hiện, cổ trùng quá nhỏ, kiếm khí huyết sát dường như không có quá nhiều uy hiếp.

Có điều tôi vẫn không hề sợ hãi, chân nguyên trong người rất nhanh đã bùng nổ, có điều trong chân nguyên, lại mang theo lực Thiên Uy, cổ trùng có chút âm tà, đương nhiên sẽ bị khắc chế hoàn toàn.

ấn kết trong tay không ngừng biến hóa, đột nhiên, một ấn kết cổ hiện ra trước mặt tôi, chỉ là bên trên ấn kết, còn có một tia năng lượng màu vàng, đó chính là lực Thiên Uy.

Tay tôi khẽ đẩy nhẹ, ấn kết cổ bay thẳng tới phía cổ trùng, khi tới gần, tôi quát lên một tiếng:

- Nổ!

Năng lượng khủng bố nổ tan, cổ trùng bị năng lượng khủng bố đánh rơi rụng xuống dưới, những âm thanh ‘rít rít rít’ truyền ra, khiến da đầu người nghe ngứa ngáy.

Vẻ mặt Cự Mông phía đối diện sửng sốt, hình như không ngờ tôi lại nhanh như vậy phá giải được cổ trùng của hắn, khi Cự Mông phản ứng lại, trên người hắn toát ra luồng chân nguyên màu đen.

- Cậu cho rằng tôi không làm gì cậu được sao?

Tiếng nói âm trầm truyền ra từ trong miệng Cự Mông, tôi đứng im tại chỗ, trầm giọng nói:

- anh nói lắm lời thừa thế, tôi nhớ lần trước anh cũng như vậy, cuối cùng kết quả sao ấy nhỉ?

Đây không còn nghi ngờ gì nữa, chính là công kích không động tay động chân mà lại có hiệu qua nhất, trong lòng tên này vốn vẫn còn trăn trở, không cam lòng về kết quả trận đấu lần trước, hiện tại tôi lại nhắc tới, lập tức, lửa giận trong mắt Cự Mông dâng lên hừng hực.

Tôi hít sâu một hơi, giơ cao trường kiếm trong tay, ý chí kiếm đạo trong Nê Hoàn Cung bay ra, một luồng kiếm khí khủng bố tràn ngập khắp không trung.

Đồng thời, trên trường kiếm trong tay tôi, cũng toát ra một luồng kiếm canh sắc bén, cuối cùng, hóa thành luồng kiếm canh dài hơn mười trượng, mang theo khí thế dữ tợn.

Sắc mặt tôi hơi trầm xuống, nhìn Cự Mông phía đối diện, trường kiếm chém xuống.

- kiếm Canh quyết!

Tiếng hô vang ra từ sâu trong cổ họng tôi, khí thế khiến người ta hoảng sợ, kiếm canh bay thẳng tới phía Cự Mông.

Sắc mặt Cự Mông đại biến, chân nguyên màu đen trên người mau chóng ngưng tụ, hóa thành một bàn tay cực lớn, bàn tay mở ra, bày ra tư thế muốn ngăn lại kiếm canh.

Ngay sau đó, kiếm canh đập lên trên bàn tay màu đen, Cự Mông cắn chặt răng, thân người không ngừng lún xuống dưới, tình trạng này vẫn chưa dừng lại.

Cự Mông bỗng gầm lên một tiếng, giây tiếp theo, đồng tử tôi co lại, bởi ở sau lưng tôi, có một luồng sát khí đang tiếp cận.

Không cần nhìn tôi cũng đoán được ra, người này chính là Văn Xương vẫn chưa động thủ khi nãy, hắn vẫn luôn ẩn náu, chính là vì muốn chờ đợi thời cơ chín muồi, sau đó đánh tôi một đòn trí mạng.

Mà lúc chiến đấu, tôi vẫn luôn đề phòng hắn, hiện tại, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà ra tay rồi sao?

Một tay vươn ra, ấn kết cổ xưa trực tiếp xuất hiện, đây ấn Phúc Hải đã sớm ngưng tụ, chỉ là vẫn luôn ẩn vào trong lòng bàn tay tôi, chờ đợi Văn Xương ra tay.

Hiện tai, hắn đã có động tĩnh, ấn Phúc Hải đã đến lúc phát huy công dụng.

Một tay đẩy ra sau lưng, ấn Phúc Hải bay thẳng tới phía Văn Xương, mà kiếm canh khủng bố vẫn tiếp tục chèn ép Cự Mông.

Cự Mông vẫn đang phải chịu áp lực khủng bố, tôi cảm giác được, chưởng ấn màu đen của Cự Mông đã bắt đầu tan ra.

Thình!

Một âm thanh vang lên, chưởng ấn tiêu tan, kiếm canh đè xuống người Cự Mông.

Sắc mặt Cự Mông hoảng sợ ngơ ngác, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Lúc này, Cự Mông bỗng nhiên thét lên:

- bố ơi, cứu con!

Tiếng Cự Mông vang ra, tôi đột nhiên cảm nhận được có một luồng gió đang phóng tới chỗ mình, khiến mí mắt tôi giật một cái!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.