Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nỗi sợ hãi trong lòng

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

Cảm nhận được tình trạng này lòng tôi đột nhiên trầm xuống, bởi vì tôi không biết, Đoàn Lang đã gặp chuyện gì đó.

Vốn dĩ tất cả vẫn đang hết sức bình thường, nhưng lúc này , khí mùi trên người Đoàn Lang lại vô cùng luống cuống, cả người toát ra mùi vị nguy hiểm khiến người ta hoảng sợ.

Giống như hiện tại Đoàn Lang đang tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy trong tay Đoàn Lang ngưng tụ một đòn công kích khủng bố, đập thẳng về phía trước.

Một màn này xảy ra quá mức đột ngột, đến ngay cả tôi cũng không phản ứng lại kịp.

- Đoàn Lang, anh đang làm gì vậy?

Tôi đứng dưới cầu, thét lớn, nhưng Đoàn Lang ở trên cầu lại không có ý muốn đáp lời tôi, công kích trong tay vẫn đánh về phía trước, không hề ngừng lại, cứ như Đoàn Lang đang ở trong một cuộc đại chiến.

Hơn nữa, còn là cuộc chiến cực kỳ ác liệt.

Thấy vậy, lòng tôi không khỏi lo lắng, nhưng hiện tại cũng không có biện pháp thông báo cho Đoàn Lang, hắn giống như hoàn toàn không nghe thấy chúng tôi nói gì, mà muốn lên cầu, tình huống này, chúng tôi căn bản không dám mạo hiểm.

Dù sao bên trên tấm bia đá cũng nói rõ, chỉ có thể được một người một lên cầu, nếu là hai người cùng lên, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, căn bản không ai biết, cho nên, chúng tôi không dám kích động.

Tôi nhìn chằm chằm Đoàn Lang trên cầu treo, sau khi liên tiếp tấn công, cuối cùng Đoàn Lang mới lại đi tiếp.

Xem ra Đoàn Lang đã định thần lại, mà lúc này, tôi lại gọi Đoàn Lang, nhưng hắn vẫn như cũ, không có phản ứng.

Lẽ nào, chỉ cần bước lên cầu treo, sẽ không biết thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì sao? Bằng không, tôi không giải thích nổi, vì sao hiện tại Đoàn Lang lại không đáp lại tiếng gọi của tôi.

Lúc này, tôi chỉ có thể để mặc Đoàn Lang vẫn không ngừng đi về phía trước, mà giữa lúc đó Đoàn Lang dừng lại ba lần, mỗi lần dừng lại, đều tự mình ‘đại chiến’ một trận.

Không sai, chính là đại chiến, nhưng tôi không nhìn thấy đối thủ của Đoàn Lang, giống như, Đoàn Lang đang tự chiến đấu một mình.

Cuối cùng, khi Đoàn Lang bước lên ván gỗ cuối cùng trên cầu, thì thân hình hắn đã biến mất không thấy đâu?

Không sai, chính là không thấy đâu, giống như ở đầu cầu bên kia, còn có một không gian khác, mà Đoàn Lang sau khi đi qua cầu, sẽ tiến vào bên trong không gian đó.

- Biến mất rồi?

Thanh Minh lão tổ cũng có chút kinh ngạc lên tiếng, mà sắc mặt tôi u ám, không nói được một lời, bởi vì đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu rõ, cây cầu treo này đang làm trò gì, vốn dĩ chuẩn bị để Đoàn Lang dò đường cho tôi, tiện cũng biết xem cây cầu này có chỗ nào quái dị.

Nhưng hiện tại, ngay cả Đoàn Lang đã bị đưa đi nơi nào đó rồi, đây chính là điểm tôi thấy rất nghi hoặc, mà hiện tại, tôi nhìn Thanh Minh lão tổ, bảo ông ta lên cầu trước.

Có điều lần này tôi đã để ý hơn, đưa cho Thanh Minh lão tổ hai miếng ngọc giản, ngọc giản này thuộc loại ngọc giản cảm ứng, tổng cộng có hai miếng, chỉ cần một trong hai miếng vỡ nát, vậy thì một miếng khác cũng tự động vỡ tan.

Đưa ngọc giản cho Thanh Minh lão tổ, tôi lên tiếng nhắc nhở.

- Sau khi đi qua, dùng ngọc giản để ra tín hiệu!

Thanh Minh lão tổ gật đầu, kế đó sắc mặt nặng nề, bước lên trên cầu treo, tôi và Trúc Tẩm Ngưng lập tức nhìn chằm chằm Thanh Minh lão tổ, sau khi bước lên cầu, tình trạng của Thanh Minh lão tổ giống hệt với Đoàn Lang.

Chỉ cần đi tới vị trí nhất định, cả người sẽ dừng lại, sau đó đột nhiên phát ra công kích, mà lại còn là công kích mạnh nhất.

Những đòn tấn công kéo dài trong khoảng thời gian nhất định, thân người Thanh Minh lão tổ mới đi tiếp.

Thanh Minh lão tổ nán lại trên cầu treo khoảng một tiếng, mà giữa lúc đó dừng lại bốn lần.

Thấy Thanh Minh lão tổ biến mất ở đầu cầu bên kia giống Đoàn Lang, lòng tôi đột nhiên trở nên mong đợi, nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay.

Ngay sau đó, ngọc giản rạn nứt, hóa thành tám miếng nhỏ.

Lòng tôi trầm xuống, lúc trước tôi đã dặn dò Thanh Minh lão tổ, nói sau khi vào trong cầu treo, nếu không có nguy hiểm gì, không cần bóp nát ngọc giản, nhưng nếu là nguy hiểm không lớn, thì bẻ ngọc giản làm hai.

Mức độ nguy hiểm càng cao, số mảnh vỡ của ngọc giản càng nhiều.

Hiện tại, tôi nhìn tám mảnh ngọc giản đã vỡ vụn, cũng là nói, trên cầu treo này tràn ngập mối nguy, hơn nữa, nguy hiểm này, hình như không đơn giản.

Sau đó, ngọc giản thứ hai trong tay tôi cũng vỡ vụn, mà đây là một tín hiệu khác, đó là nếu như Thanh Minh lão tổ gặp lại Đoàn Lang, vậy thì sẽ bóp nát ngọc giản này, nếu không, không cần bóp nát.

Tình hình hiện tại, xem ra Thanh Minh lão tổ và Đoàn Lang đã gặp lại nhau.

Lúc này, tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh:

- Em đi trước, anh đi sau!

Không do dự nói với Trúc Tẩm Ngưng,trước mắt tôi có thể cam đoan, Đoàn Lang và Thanh Minh lão tổ đang ở cùng nhau, chỉ cần đi qua cầu treo, sẽ không có nguy hiểm gì nữa, nhưng phía sau, tôi không dám đảm bảo còn có nguy hiểm gì hay không, cho nên dưới tình huống thế này, tôi đương nhiên lựa chọn để Trúc Tẩm Ngưng đi trước.

Đối với ý kiến của tôi, Trúc Tẩm Ngưng hình như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt tôi, cuối cùng, Trúc Tẩm Ngưng đành phải gật đầu.

Kế đó, Trúc Tẩm Ngưng bay thẳng lên trên cầu treo, tình trạng của Trúc Tẩm Ngưng giống hệt với hai người trước, nhưng cuối cùng vẫn là có sợ không có hiểm, đi sang tới đầu bên kia.

Mà lúc này, tôi hít sâu một hơi, bởi vì hiện tại bốn người, thì cũng chỉ còn một mình tôi, bên trên cầu treo rốt cuộc có bí mật gì, tôi bước lên, sẽ biết thôi!

Nghĩ tới đây, tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình xong, nhấc chân lên, tiến vào cầu treo.

Khi bước chân của tôi hạ xuống cầu treo, trước mắt tôi đột nhiên xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Cảnh tượng trước mặt không ngừng thay đổi, ở trước mặt tôi, không ngờ lại xuất hiện một con đường đất nhỏ đầy bùn.

Nhìn thấy con đường nhỏ này, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện cảm giác vô cùng quen thuộc, mà giờ phút này, tôi bỗng nhớ ra.

Con đường nhỏ này, chẳng phải chính là con đường trong thôn chúng tôi sao? Tôi nhớ rõ hồi còn đi học, mỗi lần về nhà, đều phải đi qua con đường này.

Con đường này đương nhiên vô cùng quen thuộc với tôi, tôi gần như không hề do dự, trực tiếp đi vào trong con đường trước mặt.

Dọc đường đi, tôi vô cùng quen thuộc đi tới thôn chúng tôi, một lát sau, tôi đã tới trong thôn, mà tất cả đều quá đỗi tự nhiên, không mảy may có cảm giác thiếu hài hòa.

Trên đường, có rất nhiều người tiếp đón tôi.

- Ô, Nhất Lượng về rồi à!

- Thằng bé này, nhoáng cái đã lớn thế này rồi, lớn lên cũng đẹp trai quá nhỉ!

- Nhất Lượng, lần này quay về, có dẫn theo cô vợ trẻ nào về cho nhà cháu không?

Nghe những tiếng nói này, lòng tôi trở nên cực kì ấm áp, trả lời lại từng người một.

đây đúng là tôi đang học đại học, được nghỉ lễ, nên mới về nhà, hiện tại mọi người đang bận dộn thu hoạch vụ thu, trên mặt ai nấy cũng chảy đầy mồ hôi, nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Tôi đi thẳng về nhà mình, vào tới trong sân, thấy bà nội đang nấu cơm, ông nội và bố tôi không có nhà, chắc là đã ra đồng thu hoạch hoa màu.

- Bà nội, con về rồi?

Tôi nhìn bà nội, không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy đau nhói, có điều, vẫn cười tươi lên tiếng.

Gương mặt giăng đầy dấu vết tháng năm của bà nội lập tức lộ ra nụ cười hiền hậu cưng chiều:

- Nửa Cân về rồi à? Mau, mau ngồi xuống ăn cơm, đi xe cả ngày trời, mệt lắm rồi hả? hôm nay bà nội đã hầm canh gà cho con, con mau ăn đi!

Hôm nay bà nội biết tôi được nghỉ lễ về nhà, nên đã chuẩn bị riêng cho tôi một bàn ăn đặc biệt, so sánh với thành phố, cũng không được coi là thịnh soạn, nhưng ở nông thôn, tuyệt đối là bữa ăn xa xỉ.

Ngồi xe suốt cả ngày, tôi đúng là đã đói bụng muốn chết, cầm đũa lên, chuẩn bị ăn cơm, mà ngay chính lúc này, trên trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm sét.

Tiếng sấm này quá mức đột ngột, hơn nữa âm thanh còn đinh tai nhức óc, cả người tôi chấn động, không biết vì sao, trong lòng bỗng thấy bất an.

Ngay sau đó, trên không trung xuất hiện một hố đen khổng lồ, bên trong hố đen, từng thân ảnh mặc áo choàng đen không ngừng chui ra ngoài.

Trên người bọn chúng đều có một luồng khí rất âm tà.

Bọn chúng nhe răng cười, rồi đột nhiên, tôi nghe thấy trong thôn vang lên những tiếng gào thét thảm thiết.

ở trong sân nhà chúng tôi, nhiều thêm mấy thân ảnh mặc áo choàng đen rơi xuống, sau đó, bọn chúng lập tức bao vây lấy tôi và bà nội.

Thấy như vậy, lòng tôi hoảng hốt, vội vàng đứng chắn trước mặt bà nội, quát lên với đám người nọ:

- Các người là ai?

Không biết vì sao, giờ phút này tôi lại có thể trấn tĩnh như thế, từ nhỏ lá gan của tôi đã không lớn lắm, nhưng hiện tại, lại không cảm thấy sợ hãi.

Mà lúc này, một gã áo choàng đen trong đó nhếch miệng cười, trong miệng phun ra ba chữ:

- Kháng Thiên giả!

Ba chữ này giống như một quá bom, nổ tung cả người tôi, mà trong đầu tôi, vô số những ký ức bỗng ùa về.

Kế đó, trên người tôi dâng lên một luồng sức mạnh vô cùng khủng bố.

- Đáng chết, tất cả đám người Kháng thiên giả, đều đáng chết!

Tôi phóng vụt lên trời cao, công kích trong tay không ngừng đánh vào đám Kháng Thiên giả, rồi đột nhiên, ba tên Kháng Thiên giả đã bị tôi giết chết.

Sau đó, tôi chạy ra ngoài thôn, ở bên ngoài, thôn dân đang thu hoạch đều nằm la liệt trên đất, toàn thân bọn họ đều bị nhấm chìm trong máu tươi, rõ ràng, bọn họ đã bị người của Kháng Thiên giả đánh chết.

Hiện tại, Kháng Thiên giả hình như vẫn còn đang đuổi giết người trong thôn, trái tim tôi nghẹn lại, đau đớn như bị dao cắt, tôi ngửa mặt lên trời thét lớn, bạt mạng phi tới đánh liên tiếp vào đám người Kháng Thiên giả.

Tôi không quan tâm bất cứ điều gì, kiếm khí sắc bén phát ra, chém thẳng vào bọn người trước mắt.

Tôi cảm giác được toàn thân mình đang run lên, trái tim tôi đang rỉ máu, đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, đây là thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi.

Mà hiện tại, tất cả, đều đã mất đi!

Tôi cảm giác được mình đã chết lặng, việc duy nhất muốn làm, chính là giết đám người Kháng Thiên giả, không để một ai trong số chúng được sống sót.

Kiếm trong tay liên tiếp lấy đi sinh mạng của đám người Kháng Thiên giả, tôi chẳng hề cảm thấy mỏi mệt, thậm chí, bàn tay nắm trường kiếm đã run lên, nhưng không muốn dừng lại, mãi cho tới cuối cùng, cả thôn, đã không còn một ai sống.

Chỉ có một mình tôi, tôi như cái xác không hồn, không ngừng kiếm tìm trong cả thôn, cho dù chỉ là một người sống cuối cùng, nhưng không, cái gì cũng không có, trừ bản thân tôi ra, thì trong cả thôn tôi, không còn tìm thấy một ai còn sống.

- Hết rồi, cái gì cũng không còn rồi!

Tôi ngây ngẩn đứng trước cửa nhà, trường kiếm trong tay vẫn đang rỏ máu, trong lòng vô cùng tuyệt vọng! tuyệt vọng sống không bằng chết!

Đột nhiên, trên đỉnh đầu tôi xuất hiện một chùm ánh sáng, tôi ngẩng đầu nhìn lên, vô cùng chói mắt!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.