Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

luận kiếm mà đi, đương lâm tuyệt đỉnh!

Phiên bản Dịch · 1742 chữ

(luận kiếm mà đi, đương lâm tuyệt đỉnh! 论剑而行, 当临绝顶 – trong trường hợp này mình tạm dịch: luận kiếm mà đi, nhất định phải trèo lên được đỉnh cao nhất!)

Nghĩ đến đây, tôi lập tức đứng dậy, nhìn về phía trước, bởi vì sau khi đánh bại Lý Mộ Bạch, bên trong căn phòng đá, lại nhiều thêm một thông đạo, mà ở sâu trong thông đạo, khong biết sẽ có gì đang chờ đợi tôi.

Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng gần như lập tức phi tới bên cạnh tôi, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi hỏi:

- Anh không sao chứ?

Tuy rằng lúc trước đã cảm nhận được thực lực của tôi tăng lên, nhưng đối với những câu hỏi han ân cần của Trúc Tẩm Ngưng, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.

- Không sao đâu, đây chẳng phải là mượn cơ hội này để đột phá một chút à?

Tôi đáp lại Trúc Tẩm Ngưng bằng nụ cười thật tươi, nhưng, Trúc Tẩm Ngưng lại u oán nhìn tôi nói:

- Anh còn nói nữa, lúc này đều đã dọa em sợ muốn chết!

Thấy thế, tôi khẽ vỗ nhẹ lưng Trúc Tẩm Ngưng, lúc này, Thanh Minh lão tổ và Đoàn Lang đều đã đi tới bên cạnh tôi.

- Phù, đi tiếp đi, tôi cảm giác chúng ta còn cách thứ cuối cùng, không xa!

Tôi nhìn thông đạo trước mắt, lập tức lên tiếng.

Thanh Minh lão tổ và Đoàn Lang không phản đối, Trúc Tẩm Ngưng mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao chúng tôi đã vào trong này, đều là vì tìm thứ có thể giúp cho kiếm đạo của tôi tăng lên.

Tình huống hiện tại, đương nhiên, tôi không thể lùi bước.

Chân bước lên trước, chúng tôi di chuyển trong thông đạo được khoảng hơn hai tiếng, ở trước mắt, lại lần nữa xuất hiện một căn phòng đá, chỉ là căn phòng đá này, nhỏ hơn nhiều so với căn phòng đá kia.

Hơn nữa bên trong, lại có vài cái đệm cói, tôi cẩn thận đếm qua, tổng có có bảy cái.

Hơn nữa không biết vì sao, tôi lại cảm giác được áp lực có chút uy hiếp ở bên trên những đệm cói này.

Nhưng cụ thể, hình như lại có chút nói không rõ, cho nên chỉ có thể biến thành nghi hoặc.

Tôi nhướng mày, một tay vung lên, một luồng kiếm khí đánh thẳng vào đệm cói thứ nhất.

Khi kiếm khí đánh lên đệm cói, không ngờ lại chui vào bên trong, giống như đã bị nuốt chửng, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Nhận thấy tình trạng này, lòng tôi sửng sốt:

- Đây là tình huống gì?

Khi tôi đang ngờ vực, thì trong cả căn phòng đá, vang lên một giọng nói u ám.

- Luận kiếm mà đi, đương lâm tuyệt đích!

Âm thanh này không lớn, nhưng lại xuyên thấu thần hồn, khiến thần hồn tôi chấn động, tôi nhìn đệm cói trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm:

- Luận kiếm mà đi?

Nghĩ đến đây, tôi bước lên đi lên trước, lúc này, tôi cảm giác được có một bàn tay ở phía sau kéo tôi lại.

Quay đầu nhìn, lại là Trúc Tẩm Ngưng.

Tôi khẽ vỗ vỗ vào bàn tay trắng như ngọc của Trúc Tẩm Ngưng, không đợi tôi nói gì, Trúc Tẩm Ngưng đã cất tiếng trước:

- Cẩn thận!

Nói xong, Trúc Tẩm ngưng buông tay xuống, tôi gật đầu, đi tới đệm cói thứ nhất.

Hít sâu một hơi, tôi ngồi khoanh chân lên đệm cói đầu tiên.

Khi người tôi ngồi xuống, tôi lập tức cảm giác được không gian quanh thân mình bắt đầu vặn vẹo rất nhanh.

Nhưng ở thế giới bên ngoài, thân người tôi lại không có gì thay đổi, giống như cả người chỉ im lặng ngồi khoanh chân trên đệm cói.

Lúc này, tôi phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi khác, mà ở trong này, chỉ có một mảnh đất trời mênh mông, mưa phùn lất phất.

Trước mắt cái gì cũng không nhìn rõ, khi tôi đưa mắt nhìn bốn phía, một tiếng nói thản nhiên bỗng truyền ra.

- Đến rồi!

Nghe vậy, tôi vội vàng đứng dậy khỏi đệm cói, nhìn lên trước, hô lên:

- Là ai?

Lòng tôi không hề căng thẳng, nguyên nhân chỉ là vì tôi muốn biết, tiếng nói này rốt cuộc truyền đến từ đâu, mà người nói lại là ai?

- Không cần để tâm, cứ ngồi xuống, muốn gặp ta, phải thuyết phục được ta!

Khi tôi nói xong, người kia lại lên tiếng, mà lông mày tôi bỗng chau lại, thuyết phục hắn?

Xem ra, đây chính là ‘luận kiếm’ sao?

Nghĩ đến đây, tôi lại ngồi khoanh chân xuống, bởi vì ở trong nơi này, rõ ràng còn có gì đó tôi không biết, cho nên tôi có đi nghiên cứu thế nào, cũng không có tác dụng, dứt khoát, không ngại thì thử ép đối phương phải bước ra trước xem.

- Tên họ của ngươi là gì?

Lúc này, tiếng nói kia lại vang lên, mà lòng tôi hơi nghi hoặc, người này chẳng lẽ sẽ hỏi mấy vấn đề nhàm chán này sao?

Có chút không hợp lẽ thường, mà tôi cũng chưa lập tức trả lời ngay.

Trầm ngâm một lát, tôi cất tiếng nói với khoảng không:

- Tuy nói, khách tới tùy chủ tiếp đãi, nhưng các hạ chẳng phải nên giới thiệu về bản thân mình trước với ta hay sao?

Khi tôi nói xong, giọng nói kia khẽ cười nhẹ, sau đó không có ý so đo với tôi, trực tiếp đáp:

- Tại hạ, Tôn Tẫn!

Khi nghe thấy cái tên này, lòng tôi đột nhiên căng thẳng!

Má nó, Tôn Tẫn? lại là một vị đại lão, tôi vội vàng đứng dậy, sau đó hơi khom người với khoảng không.

- Vãn bối Lý Nhất Lượng, lúc trước đã thất lễ, còn mong tiền bối thứ lỗi!

Cho dù nói thế nào, vị này cũng là nhân vật lớn đứng hàng đầu trong lịch sử, cho nên đương nhiên phải nhận được kính trọng của tôi.

- Ha ha, không sao, chúng ta vào chủ đề chính đi!

Âm thanh lại truyền đến, lập tức, tôi ngồi tiếp tục ngồi xuống, nhưng lần này lòng tôi lại hơi nặng nề, bởi vì tôi biết, kế tiếp, mới lúc lúc chính thức luận kiếm.

- Truyền thừa của Qủy Cốc đông đảo, mặc dù nói ta chủ yếu tu luyện binh pháp, nhưng đối với kiếm đạo, cũng có biết chun chút, không biết tiểu đạo hữu, vì sao lại luyện kiếm?

Tiếng nói của Tôn Tẫn truyền đến, tôi cẩn thận nhẩm lại câu hỏi của Tôn Tẫn, bởi vì dưới tình huống này, tôi thật sự không dám trả lời linh tinh, nếu không cẩn thận, luận kiếm thua, tôi cũng không biết phải chịu hậu quả thế nào.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi mới cất lời:

- Mới đầu là vì muốn trở nên mạnh hơn, về sau còn muốn mạnh hơn nữa, cuối cùng là mạnh siêu việt, vì siêu việt có thể ngăn cản mọi thứ trước mắt mình!

Tôi không biết đáp án này thế nào, chỉ có thể nói, đây là suy nghĩ chân thực trong lòng tôi.

Luyện kiếm, chỗ này có lẽ không thể nói như vậy, nói thành tu luyện có lẽ thích hợp hơn, lúc mới bắt đầu tu luyện, là vì muốn bản thân mình mạnh hơn, sau đó có được năng lực đủ để biết được hết chân tướng.

Mà sau khi tôi tu luyện, tôi mới phát hiện, ‘sức mạnh’ của tôi, ở trước mắt nhiều thứ, hoàn toàn không đáng nhắc tới, lúc đó, ý niệm trong đầu tôi, là phải trở nên càng mạnh hơn!

Khi tôi không ngừng mạnh hơn, tôi lại lần nữa phát hiện, hình như bước chân của mình đã tăng nhanh, mà ngọn núi chắn trước mặt tôi cũng càng khó vượt qua hơn, thậm chí kẻ địch, đều mạnh đến đáng sợ.

Luc này, mục tiêu của tôi, có lẽ là siêu việt, chỉ cần vượt qua kẻ địch, chuyện gì cũng có thể!

Khi tôi nói xong, giọng nói ẩn trong bóng tôi không còn vang lên nữa, mà tôi thoáng thấy bất an, chẳng lẽ tôi trả lời không đúng?

Có điều một lúc sau, tiếng nói của Tôn Tẫn lại truyền tới:

- ừ, đồng ý, cũng không có cái gì gọi là chí lớn cao xa!

Nghe thấy vậy, lòng tôi mới khẽ thả lòng, tuy rằng không biết Tôn Tẫn có hài lòng hay không, nhưng ít nhất cũng không quá kém.

Mà, lúc này tôi lại chủ động hỏi:

- vậy thì, không biết vì sao lúc đó tiền bối lại gia nhập vào Qủy Cốc? luyện tập bản lĩnh hiện tại trên người mình, lại là vì sao?

Cái gọi là luận, đương nhiên không thể chỉ một mình tôi trả lời, Tôn Tẫn hỏi, đương nhiên mọi người sẽ cùng thảo luận, cho nên Tôn Tẫn được hỏi, tôi cũng có thể hỏi.

Vấn đề này, hình như có thể nói, là trả lại câu hỏi của Tôn Tẫn giành cho tôi lúc đầu.

Khi tôi hỏi xong, Tôn Tẫn khẽ cười:

- nói ra cũng thật buồn cười, thế cục lúc đó, thiên hạ hưng vong, thất phu có trách nhiệm, lúc đso đúng là ta đã mang theo suy nghĩ này, gia nhập Quỷ Cốc, về sau, mới biết, sức lực của riêng mình, không thể thay đổi thế cục trong thiên hạ!

Nghe câu trả lời của Tôn Tẫn, tôi hơi sửng sốt, kế đó mỉm cười, nhìn không trung, lên tiếng;

- đối với câu trả lời của tiền bối vãn bối thực cảm thấy không dám gật đầu bừa!

Khi tôi nói xong, không khí như ngưng đọng lại, tiếng nói có chút nghi hoặc của Tôn Tẫn truyền ra:

- ồ? Lời này giải thích thế nào?

Ngữ khí của Tôn Tẫn nghe không ra có cảm xúc gì, hiển nhiên, là ông ấy thấy khó hiểu về câu nói của tôi, tôi mỉm cười, đáp:

- ai nói, sức lực một mình, không thể thay đổi thế cục thiên hạ?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.