Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nếu không thích, vì sao phải bước lên đỉnh vinh quang

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Khi tôi nói xong, không gian xung quanh bỗng dưng lặng ngắt như tờ, chợt, tiếng nói của Tôn Tẫn lại vang lên:

- Tiểu tử, ngươi nói cho ta nghe chút đi, làm thế nào để dựa vào sức lực của bản thân, xoay chuyển đại thế thiên hạ?

( bởi vì các nhân vật Tôn Tẫn, Lý Mộ Bạch vân vân đều là nhân vật thời cổ đại hơn nữa còn có thật trong lịch sử, cho nên mình sẽ dịch theo cách xưng hô của người cổ đại ở những khúc như thế này nha)

Tôi mỉm cười, nhìn về khoảng không:

- Nếu như là lúc trước, cõ lẽ tôi sẽ không tranh luận chuyện này, nhưng hiện tại đã tiến vào con đường tu luyện, tiền bối cảm thấy, nếu tu vi thông thiên triệt địa, thì có thể lấy thực lực của bản thân xoay chuyện đại thế không?

- Như hiện giờ, Ngộ Đạo, Nhập Đạo, hay là đỉnh cao?

Hỏi xong vấn đề này, Tôn Tẫn trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng:

- Đương nhiên không phải!

- Vậy thì đúng rồi, đạo là vô tận, nếu thực lực của một người có thể đột phá đến đỉnh cao trong thiên hạ, vậy thì có thể xoay chuyện đại cục, cho nên sức lực của riêng bản thân không phải là không thể xoay chuyển, mà chỉ có thể nói, năng lực vẫn chưa đủ!

Tôi nói suy nghĩ trong lòng mình ra, tuy rằng suy nghĩ này nghe thì có chút vớ vẩn, nhưng đang luận kiếm, theo tôi thấy thì cũng chỉ đang chém gió mà thôi.

Hơn nữa, nhưng gì tôi nói cũng không phải là không có khả năng, mà có thể thực hiện được trong thực tế hay không, còn chưa nói được, mặc dù tỷ lệ nhỏ chút, nhưng cũng không phải là không thực hiện được.

Lần này, Tôn Tẫn không vội vàng đáp lời, điều này khiến lòng tôi hơi bất an, ông nội nó, chẳng lẽ lại chém gió mạnh quá rồi à?

Nhưng khi tôi đang lo lắng, Tôn Tẫn lại nói tiếp:

- Tuy nói đạo lý này có chút vớ vẩn, nhưng cũng nghĩ thấu được, chỉ là nhân vật thế này, không phải dễ dàng xuất hiện!

Nghe Tôn Tẫn nói vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tôn Tẫn đã đồng ý với lời ‘chém gió’ của tôi.

- Hóa ra năm đó là bởi vì năng lực không đủ bằng không cũng đã không thể không thay đổi được mọi chuyện.

Khi Tôn Tẫn nói xong,giọng điệu lại có cảm giác vừa được khai sáng, khiến tôi sửng sốt, người này sẽ không vì chuyện này mà hoang mang lâu như vậy chứ?

Tuy rằng tôi biết người đang được gọi là Tôn Tẫn rất có thể không phải là người thật của Tôn Tẫn, nhưng vẫn lưu lại một chút thần hồn, ít nhất thì trong thần hồn này vẫn có ý niệm của Tôn Tẫn.

Không thể không nói, người giỏi đúng là người giỏi, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng lại vẫn đắm chìm trong suy nghĩ không thể dùng sức mình để xoay chuyển đại thế thiên hạ.

Lúc này, tôi cảm giác được tầng sương trắng trước mặt bắt đầu chậm rãi tiêu tan, ở trước mặt tôi, nhiều thêm một lão già râu tóc bạc trắng, lão già này có bộ dáng tiên phong đạo cốt, xem ra chính là Tôn Tẫn.

- Tiểu hữu đã giải trừ được xiềng xích nhiều năm trong lòng ta, chỗ này của ta, coi như ngươi đã qua ải trót lọt! đây là phần thưởng ngươi đáng được nhận!

( tiện Sam gợi ý các bạn nào có hứng thú thì có thể tìm câu chuyện về Tôn Tẫn – Bàng Quyên để đọc, ngẫm ra thấy khá hay và ý nghĩa.)

Khi Tôn Tẫn nói xong, chỉ thấy Tôn Tẫn vung tay lên, không để cho tôi cự tuyệt, một luồng năng lượng màu trắng bay vút đến, lập tức chui vào trong đầu tôi.

Ngay sau đó, tôi cảm nhận được ý chí kiếm đạo trong Nê Hoàn Cung của mình trở nên cực kì sinh động, khiến tâm trạng tôi bỗng trở nên vô cùng phấn chấn.

Đây là ý chí kiếm đạo thanh thuần lại vô chủ, hấp thu ý chí kiếm đạo này, gần như không có gì bị bài xích, cho nên rất nhanh sau, ý chí kiếm đạo kia đã bị hấp thu.

Tôi vội vàng ôm quyền khom người với Tôn Tẫn:

- Đa tạ tiền bối!

Khi tôi nói xong, cảnh tượng trước mắt bắt đầu tiêu tan, khi lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ngồi trên đệm cói như trước, tất cả nhưng gì khi nãy, chỉ như là ảo cảnh, chẳng qua, ý chí kiếm đạo đã mạnh lên trong Nê Hoàn Cung nói cho tôi biết, tất cả, đều không phải là ảo cảnh, mà là thực sự tồn tại.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn sang đệm cói thứ hai, thứ gọi là luận kiếm, thật ra lại đơn giản hơn tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi vẫn không dám coi nhẹ.

Đứng dậy, tôi đưa ánh mắt đầy yên tâm về phía đám người Trúc Tẩm Ngưng, sau đó, đi tới đệm cói thứ hai.

Sau khi ngồi khoanh chân xuống, lần này lại gặp được một kẻ mạnh của Qủy Cốc, Tô Tần.

Gặp được người này tôi tự nhiên cảm thấy thấp thỏm, lúc trước Tôn Tẫn kia tốt xấu gì cũng là người của binh gia, có lẽ không mạnh về ‘võ mồm’, nhưng Tô Tần lại khác, người này chính là nhà ngoại giao nổi tiếng thời kì chiến quốc.

Nhà ngoại giao là khái niệm như thế nào, chuyện môn phụ trách ‘chém gió’ cho quốc gia mình, có điều đã đi tới bước này, tôi cũng không còn cách khác, mặc kệ thế nào, bây giờ, đều phải đối mặt.

- Ý, chỗ Tôn Tẫn nhà ngươi lại chỉ nán lại một ít thời gian như vậy, tiểu hữu thật khiến ta có chút kinh ngạc!

Tô Tần nhìn thấy tôi nhanh như vậy đã đến chỗ ông ấy, có chút kinh ngạc lên tiếng.

Nghe vậy tôi cũng bất đắc dĩ, có thể là sao bây giờ, tôi cũng rất tuyệt vọng, nhưng bất đắc dĩ là ở trong lòng, còn ngoài miệng vẫn phải nói gì đó hữu dụng.

- Tiền bối quá khen rồi, chỗ tiền bối Tôn Tẫn, là ngài ấy khiêm nhường mà thôi!

Nói xong, trên khoảng không vang lên tiếng cười khẽ.

- Ha ha, ngươi nói người khác khiêm ngường thì coi như chấp nhận được, nhưng nói cái tên Tôn Tẫn kia khiêm nhường, đùa cái gì đấy, được rồi, chúng ta vào chủ đề chính luôn đi!

- Truyền thừa trong Qủy Cốc ta đông đảo, không biết tiểu hữu đến đây là vì truyền thừa như thế nào!

Nghe Tô Tần hỏi, tôi hơi sửng sốt, sau đó trả lời:

- Vì kiếm đạo mà đến!

Lúc này tôi cũng đã hiểu được, hóa ra bảy cái đệm cói luận đạo chỉ là một cách gọi, xem ra không phải cứ đến đây là nhất định phải vì kiếm đạo, xem ra ở đây còn có thứ khác.

- Thì ra là thế, nếu vì kiếm đạo mà đến, thì chỉ cần ngươu thông qua ải này của ta, là có thể đi thẳng tới chỗ của Cái Nhiếp sư đệ!

Đối với lời nói của Tô Tần, tôi có thể lý giải, cũng là nói, bảy cái đệm cói, không cần thiết phải đi hết, tôi vì kiếm đạo mà đến, nên chỉ ngồi vào những đệm cói có khảo nghiệm về kiếm đạo mà thôi?

- Tiểu hữu, nếu ngươi luyện kiếm, có yêu tha thiết kiếm đạo không?

Đối mặt với câu hỏi của Tô Tần, tôi mỉm cười:

- Chiều hướng phát triển của tình hình trong thiên hạ, thế cục cấp bách, mà có vài thứ, không phải nhất định phải yêu tha thiết, thì mới bỏ vào mắt, mà yêu tha thiết, cũng chưa chắc có thể thực hiện được!

Tôi yêu tha thiết kiếm thuật? không, nếu có thể lựa chọn, tôi sẽ lựa cọn mình làm một người bình thường, học xong đại học tìm một công việc tốt, sau đó cả nhà chúng tôi sẽ có một cuộc sống không phải lo cái ăn áo mặc như bao nhiêu người bình thường.

Hiện tại tất cả mọi chuyện, tôi chỉ có thể nói, tôi không muốn, nhưng lại không thể không đi làm.

Mà lời này của tôi, cũng là một vấn đề rất thực tế, thử hỏi trong thiên hạ, có bao nhiêu người hiện tại đang làm những chuyện, mà bản thân hắn say mê tha thiết? chỉ e, rất ít!

Ví dụ của người bình thường là nhiều nhất, có lẽ hiện thực bắt ép một con người phải đi vào con đường mình không muốn đi nhất, nhưng hắn không còn cách nào khác, vẫn phải tiếp tục bước đi, đây là hiện thực, cũng là cuộc sống.

Lúc này, tôi thấy Tô Tần hình như đang rơi vào trầm tư.

- Một khái luận đáng để suy nghĩ sâu xa!

Thật lâu sau, Tô Tần mới lên tiếng.

Sau đó, khi nghe những lời này, tôi liền đáp:

- Xem ra, tiền bối cũng có nỗi khổ trong lòng!

Ngữ điệu của Tô Tần, chất chứa ý tứ rất tán đồng, tôi nghe thấy Tô Tần có chút ít tiếc nuối, xem ra con đường mà Tô Tần đi, chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ, mặc dù lưu danh thiên cổ, nhưng ai biết được nỗi chua xót chân chính trong lòng vĩ nhân, rốt cuộc như thế nào.

- Tiểu hữu rất nhạy bén! Ta lại hỏi ngươi, nếu không yêu tha thiết, vậy thì làm sao có thể đi được xa hơn trên con đường này? Nỗi khổ tâm bị ép buộc phải đi vào đã không cần nói nữa, nhưng nếu buộc phải đi tới cảnh giới cao nhất, vậy chẳng phải căn bản không khả năng?

Tô Tần nói xong, cả người tôi rơi vào trầm tư, Tô Tần nói những lời này không phải là khống có đạo lý, nếu đã không yêu tha thiết con đường này rồi, nhưng làm thế nào để đi lên tới đỉnh cao nhất đây?

Trong lòng vốn đã không thiết tha? Trạng thái thế này vốn không phải quá tốt, mà chính tôi tỏng khoảng thời gian ngắn, cũng bắt đầu căn nhắc về vấn đề này.

Đúng vậy! tình huống thế này, làm sao có thể đi được xa hơn?

Khi tôi chìm vào suy tư, không biết từ khi nào, tiếng Tô Tần lại vang lên:

- Tiểu hữu, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm! mỗi lần sát hạch chỉ có thời gian một khắc (15p) , ngươi vẫn còn một phần ba thời gian!

Một khắc là 15 phút, hiện tại đã trôi qua được mười phút rồi sao? Còn năm phút nữa? lòng tôi đột nhiên lo lắng, nếu câu trả lời của tôi không đủ hài lòng, vậy chẳng phải là đã thất bại rồi sao?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.