Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Nhiếp

Phiên bản Dịch · 2814 chữ

Chính lúc này, tôi cảm giác được trên trán đã túa đầy mồ hôi, thời gian càng lúc càng cấp bách.

Nếu đã không yêu tha thiết, thì làm thế nào để đi tới cung điện cao nhất?

Tâm tư có điểm bất đồng, rất khó tập trung, điểm này chắc hẳn ai cũng hiểu rõ, mà trong lòng tôi cũng đang trong trạng thái vô cùng mâu thuẫn.

Nếu chính mình không yêu tha thiết, vậy thì?

Không đúng, đây vốn dĩ đã mâu thuẫn, cho dù bạn có yêu tha thiết, thì chẳng lẽ, tất cả đều có thể thuận lợi hay sao?

Không thể nào, mặc kệ là con đường này có phải là con đường bạn muốn đi hay không, nhưng đều là một con đường giăng kín bụi gai, chỉ có vượt qua mọi chông gai, mới có thể đi được xa trong con đường này.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này xong, tôi lập tức ngẩng đầu, trong lòng như vừa sáng tỏ thông suốt, cất tiếng nói:

- Lời nói của tiền bối vốn dĩ đã mâu thuẫn với nhau, một người cho dù có yêu tha thiết kiếm đạo, nhưng chẳng lẽ cả cuộc đời này trên lĩnh vực kiếm đạo, chưa từng có bất kì trói buộc nào hay sao?

- Hiển nhiên, không thể, cho dù là thiên phú, yêu kiếm đạo thế nào, nhưng cũng sẽ gặp phải những vấn đề khó khăn trên lĩnh vực kiếm đạo, không thể nào thuận buồm xuôi gió, nói như vậy, đối với không yêu tha thiết kiếm đạo mà nói, lại làm sao có thể tồn tại trường hợp không thể tiến xa?

- Nếu đều đã có khó khăn, thì chỉ cần nghĩ ra biện pháp có thể vượt qua, yêu tha thiết cũng vậy, không yêu tha thiết cũng vậy! nếu thật phải có một định nghĩa, vậy chi bằng không yêu tha thiết kiếm đạo, khó khăn cũng chỉ nhiều thêm một chút, cũng chỉ mất thêm một chút sức lực mà thôi, tiền bối thấy sao?

Nhìn vào khoảng không, tôi trực tiếp nói suy nghĩ trong lòng mình ra, hiện tại, tôi không dám xác định còn bao nhiêu thời gian, cho nên cũng lười dùng mấy từ ngữ trau chuốt, nói ra đạo lý, tự nhiên cũng sẽ sáng tỏ.

- Thì ra là thế, cho dù lúc đầu tự đi trên con đường mình muốn đi, trên đường chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện rất nhiều chướng ngại vật, làm sao lại không giống với đạo ‘tung hoành’ mà ta đã đi cơ chứ?

(tung hoành gia: hay còn gọi là ‘ngang dọc’ gia cho mọi người dễ hiểu, mọi người hãy hiểu đơn giản là nhà ngoại giao như bây giờ, ý nghĩ của tung và hoành, Sam sẽ tìm bản đồ thời chiến quốc bên Trung cho mọi người xem mới hiểu, ‘tung’ thì là chỉ những nước nằm dọc từ nam sang bắc (hồi đó những đất nước này liên hợp lại với nhau thành một hàng dọc, bởi vậy nước Tần mới không thâu tóm được nước nào khác, còn Tô Tần lại chính là nhà ‘ngoại giao’ của cả sáu nước), , ‘hoành’ là chỉ chiều ngang từ tây sang đông, bắt đầu từ nước Tần, (Trương Nghi một tướng nước Tần đã đi tới các nước khác “mồi chài” để khiến các nước ấy không còn ‘liên Tung’ theo một chiều dọc mà lại ‘hợp hoành’ hợp ngang với nước Tần, bởi vì vị trí của nước Tần là nằm ngang với sáu nước khác chứ không phải là nằm dọc.) , túm lại là tung hoành gia là những người có công việc đi giao du, ngoại giao với các nước láng giềng. 😣 thật ra cũng không quan trọng lắm đâu, nhưng ai thích tìm hiểu địa lý lịch sử China thì liên hệ cô giáo Sam Sam người trong ngành nhá :V )

Một tiếng thở dài khe khẽ bỗng vang lên, tôi lập tức cảm giác được làn sương trắng trước mắt đã bắt đầu tiên tan, tôi khẽ thở phào một hơi, mẹ nó chứ, câu này thiếu chút nữa không trả lời được rồi.

Tôi không cho rằng bản thân quá cao siêu, rất rõ ràng, không cần biết là Tôn Tẫn, Lý Mộ Bạch lúc trước, hay Tô Tần hiện tại, những câu hỏi bọn họ ‘sát hạch’ tôi, đều chính là nghi hoặc ở trong lòng mình.

Điều này không có nghĩa là hai vĩ nhân thời cổ đại không bằng một mình tôi, cách nói này hoàn toàn không đúng, dù sao trong lòng bất cứ ai cũng đều có chấp niệm của riêng mình, mà cái gọi là chấp niệm, có lẽ ở trong mắt người khác, sẽ rất dễ nghĩ thông suốt, nhưng chính mình, lại không thể.

Tô Tần muốn, là lưu lại tên tuổi của mình thật vang dội trên đạo Tung Hoành, nhưng trong lòng có lẽ vẫn còn rất nhiều chấp niệm, có lẽ cũng có chút hối hận vì bước vào đạo này, còn cụ thể là gì, chỉ sợ chỉ có một mình ông ấy biết.

Tô Tần mặc trường bào, thoạt nhìn có khí thế vô cùng uy nghiêm, Tô Tần từng có được tương ấn* của sáu đất nước thời kì chiến quốc, đủ để chứng minh người này mạnh thế nào, mà hiện tại, tôi vẫn cảm nhận được khí thế uy phong vô hình.

( tương ấn*: hiểu theo cách hiện đại sẽ là hộ chiếu được đi khắp tất cả sáu nước này mà không phải xin visa :V giống kiểu bạn được cầm trong tay hộ chiếu của liên minh EU ấy :V)

Đã làm qua tề tướng của sáu quốc gia, chuyện này không phải chuyện người bình thường có thể làm được!

- Tiểu hữu, tính tình của sư đệ Cái Nhiếp ta có chút cổ quái, ngươi phải cẩn thận một chút!

Sau khi Tô Tần giao ý chí kiếm đạo cho tôi xong, liền lên tiếng nhắc nhở, tôi có chút cảm kích với lời nhắc nhở của Tô Tần, nhưng, tôi vẫn phải cân nhắc lời nói của Tô Tần, tính tình của Cái Nhiếp có chút cổ quái? Tôi không hiểu biết quá nhiều về người này.

Tôi cũng không hiểu quá sâu về nhân vật này, có điều mặc kệ thế nào, rồi cũng sẽ phải đối mặt mà thôi.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở!

………..

Khi tôi lại lần nữa rời khỏi đệm cói, chỉ thấy năm đệm cói lúc trước đã có bốn cái biến mất, chỉ còn lại một cái đặt ở đó.

Xem ra, đệm cói kia do Cái Nhiếp kiểm soát, nhớ tới lời nhắc nhở của Tô Tần, lòng tôi không khỏi nặng trĩu, đứng trầm ngâm tại chỗ một lát, mới bay thẳng tới đệm cói kia.

Tới trước đệm cói, tôi ngồi khoanh chân xuống, vẫn giống với lần trước, tôi lại lần nữa đứng trong màn sương trắng xóa.

Có điều lần này, sương trắng tiêu tan rất nhanh, không ngăn lại tầm nhìn của tôi.

Khi sương trắng biến mất, đồng tử tôi co lại, lập tức cảm nhận được một luồng khí thế vô cùng sắc bén đang ập vào người mình, tốc độ còn cực kì nhanh, tóc gáy tôi bỗng dựng đứng cả lên, nháy mắt, cả người tôi đã lùi nhanh ra sau.

Cùng lúc đó, chân nguyên trong người tôi nhanh chóng vận chuyển ra, bay thẳng tới luồng khí phía trước mặt.

Thình!

Một âm thanh trầm đục vang lên, tôi cảm giác được thân người mình run lên, ngực khó chịu, cả người bay ngược ra ngoài.

Khi tôi rơi xuống đất, ánh mắt ngước lên phía trước, cách chỗ tôi khoảng mười trượng, có một thân ảnh tóc tai bù xù, trên người mặc một bộ y phục rất bẩn, nhìn giống như một gã ‘ăn xin’, thậm chí bởi vì mái tóc rối bù trên đầu, nên tôi nhìn không rõ diện mạo của người nọ.

- Cái Nhiếp?

Tôi hô lên một tiếng, có chút nghi vấn, đồng thời, lại thấy hơi khó chịu, dù sao, ông cũng là tiền bối. tôi vừa tới đây, cái gì cũng chưa chuẩn bị, đã đánh lén người ta? Chuyện này hoàn toàn không hợp lẽ thường.

- Phế vật không chịu nổi một đòn, nhân lúc còn sớm thì cút đi, thực lực thế này mà còn muốn đạt được truyền thừa?

Nhưng, khi thấy tôi hô lên, người tóc tai bù xù kia lại không trả lời câu hỏi của tôi, mà xua xua tay, bất mãn lên tiếng.

Đối với việc đó, tôi càng thêm khó chịu, hơn nữa Cái Nhiếp trước mặt lại khiến tôi có cảm giác không giống những người trước, tuy rằng chỉ là thần hồn, nhưng thần hồn phân thân của Cái Nhiếp hình như mạnh hơn nhiều, điểm này tôi cũng không rõ.

Cảm giác tưng tức trước ngực tan đi, tôi mới bước lên trước một bước, lên tiếng:

- Ngài ngay cả luận kiếm còn chưa tiến hành, vì sao đã chối bỏ người khác? Hiện tại tôi rất hoài nghi, nhân phẩm của ngài, sao lại có thể được trấn giữ cửa ải này!

Hiện tại, có lẽ tôi không còn muốn nghĩ nhiều, đơn thuần là cảm thấy khó chịu với hành vi của Cái Nhiếp, nên đã phun ra nỗi hậm hực trong lòng.

Khi tôi vừa nói xong, thân người Cái Nhiếp khựng lại, đột nhiên quay đầu, nhìn tôi, tuy rằng tôi không thể đối diện với ánh mắt của Cái Nhiếp, bởi vì đã bị tóc che, nhưng tôi có thể cảm giác được, ánh mắt bên dưới đám tóc, hoặc là muốn giết tôi, hoặc chỉ là một ý niệm trong đầu.

- Tiểu tử, ngươi có biết hậu quả khi nói những lời này là gì không?

Tiếng nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Cái Nhiếp, lòng tôi lộp bộp một tiếng, lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới lời nói Tô Tần đã dặn dò mình, ông nội nó, xong đời rồi, tình tính của người này quả nhiên không phải cổ quái bình thường.

Lúc này tôi mới cảm giác được, cách xử trí của mình không được thích hợp, nhưng muốn cứu vãn, lại phát hiện đã không còn kịp.

- Ngài không cảm thấy ngài cứ như vậy mà chối bỏ tôi, có chút không thỏa đáng sao? Lúc trước tôi bị ngài đánh lén khi chưa có đề phòng, ngài thật sự không để ý thân phận tiền bối của mình ư!

Ngữ khí của tôi đỡ hơn nhiều, không còn như vừa nãy, mà lời nói của tôi, cũng là hy vọng có thể khiến người này hiểu rõ thân phận của mình, không cần so đo với một vãn bối như tôi.

Mà lúc này, Cái Nhiếp lại cười lạnh, sau đó nói:

- Tiểu tử, lời nói của ngươi thật buồn cười, nếu như ở trong chiến trường sinh tử một khắc, ngươi vẫn còn muốn tiền bối nhường ngươi hay gì? Nếu đối phương là kẻ địch, thì chỉ hận không thể dùng thời gian ngắn nhất giết chết ngươi!

- Giống như ngươi khi ở trên chiến trường, ngươi sẽ đối đầu với người có tu vi thấp hơn mình, thiên phú tu luyện không bằng kẻ địch của ngươi nương tay? ‘đạt giả vi sư’, thực lực của ngươi mạnh, chẳng phải cũng là tiền bối hay sao?

( đạt giả vi sư: kẻ mạnh kẻ giỏi sẽ được trở thành thầy, không cần biết là lớn nhỏ già trẻ.)

Nghe Cái Nhiếp nói một tràng, tôi đột nhiên sửng sốt, á khẩu không trả lời được, đúng vậy, nếu thực sự là tình huống như thế, thì tôi hận không thể giết chết vài người trong khoảng thời gian ngắn nhất, cho nên, ai còn đi quan tâm cái gì mà tiền bối với không tiền bối nữa?

Tôi nhìn Cái Nhiếp, cất tiếng nói:

- Tôi đồng ý với ngài, nhưng hiện tại không phải là chiến trường sinh tử, nếu trong Qủy Cốc thiết lập cuộc sát hạch như vậy, hẳn là phải ở trong trường hợp tôi không thông qua mới bàn luận đến, cho nên đúng ra mà nói, thì đạo lý của ngài, ở trong đây, là không thể áp dụng!

Tôi lập tức phản ứng lại, tuy rằng Cái Nhiếp nói có lý, nhưng hoàn cảnh trước mắt không đúng, nếu Qủy Cốc đã lựa chọn sát hạch, thì cũng không thể để người ta vừa mới bước vào, đã lấy tình hình trong lúc chiến đấu sinh tử để bàn luận.

- Tốt lắm, ngươi đã lựa chọn con đường ‘Thủ’, thì ta sẽ hỏi ngươi, tý thực lực của tiểu tử ngươi, có thể bảo hộ thứ ngươi muốn bảo hộ không?

Đối mặt với câu hỏi của Cái Nhiếp, tôi nhướng mày.

- Thực lực có thể từ từ mạnh lên, không có bất cứ ai từ nhỏ đã có năng lực bảo vệ tất cả mọi thứ, mà tôi, vẫn sẽ trở nên mạnh hơn, ít nhất là vẫn không ngừng mạnh hơn!

Tiếng nói của tôi vang ra, Cái Nhiếp trước mặt phá lên cười, sau đó nói:

- Nực cười, theo ta thấy, chút thực lực này của ngươi quá yếu, nếu là một gã cảnh giới Nhập Đạo hiện tại muốn giết người ngươi quan tâm nhất, thì ngươi nên làm gì bây giờ? Ngươi có thể làm gì bây giờ?

Nghe Cái Nhiếp nói vậy, tôi cảm giác được lúc này cảm xúc của ông ấy đã trở nên có chút nóng nảy, tôi không rõ nguyên nhân là vì cái gì, nhưng tôi biết, tình huống hiện tại, có lẽ không thể để cho tâm trạng của Cái Nhiếp tiếp tục xấu đi, bằng không đối với tôi mà nói, chính là bất lợi cực lớn.

Nghĩ đến đây tôi hít sâu một hơi, nhìn Cái Nhiếp, cũng lợi dụng cơ hội, chuyển sang đề tài khác.

- Ngài nói tôi yếu? tôi không thừa nhận, trước lúc tôi vào đây đã nhìn thấy hai chữ trên kiếm đá, tên của ngài và Lý Mộ Bạch, tôi biết Lý Mộ Bạch nếu đã có thể được lưu danh trên kiếm đá, vậy thì nhất định ngài ấy đã vượt qua được cuộc sát hạch của Qủy Cốc, đạt được truyền thừa kiếm đạo, mà lúc trước, tôi đã gặp phải phân thân của Lý Mộ Bạch, thực lực đồng cảnh giới với tôi, mà tôi, cũng đã giết được phân thân của ngài ấy!

- Nếu tôi đã chiến thắng được Lý Mộ Bạch cùng cảnh giới, vậy vì sao tôi lại không bằng Lý Mộ Bạch? Cho nên ngài ấy có thể thông qua sát hạch, tôi đương nhiên, cũng không phải là chắc chắn không thể!

Tôi hy vọng những lời này của mình có thể khiến tâm trạng của Cái Nhiếp thay đổi, vừa rồi lúc nói tới chuyện kia, tôi cảm giác Cái Nhiếp vô cùng kích động!

Tôi lại lần nữa khẳng định, tính cách người này thực sự rất cổ quái, mà nếu tiếp tục để tâm trạng ông ấy thêm cáu kỉnh hơn, thì không biết Cái Nhiếp sẽ biến tôi thành bộ dạng gì, cho nên tôi chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt chút.

Quả nhiên khi tôi nói xong, tôi cảm giác được tâm trạng của Cái Nhiếp không còn xấu đi nữa.

Mà lúc này, Cái Nhiếp nhìn tôi, tôi cảm giác được trước mặt có một luồng áp lực nặng nề đang tới gần, cảm giác này, thật khiến người khác không thở nổi.

Khi lòng tôi đang nặng trĩu, thì tiếng nói của kiếm linh lại vang lên trong đầu.

- Chủ nhân, thần hồn của người này rất chân thật, căn bản không giống như của một người đã chết!

Nghe vậy, tôi giật bắn cả mình, ý của kiếm linh là gì? Lẽ nào, Cái Nhiếp chưa chết?

Người này thế mà lại chưa chết? ông ấy đã sống bao nhiêu lâu??

Có điều một lúc sau, tôi cũng dịu lại, không phải là không có khả năng, có thể thực lực của người ta quá mạnh rồi? phải biết rằng Xi Hậu ở Lê tộc, cũng đã sống không ít thời gian, cho nên dù Cái Nhiếp còn sống, tôi cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc một lúc thôi.

- Hừ, Lý Mộ Bạch? Tâm hắn vốn đã thiếu hụt, ngươi nhắc tới hắn với ta? Nếu không phải thương hại, ta căn bản không để cho hắn qua!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.