Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nếu đã thủ, thì phải thủ đến chết

Phiên bản Dịch · 1588 chữ

Lòng tôi cay đắng, phân thân của Cái Nhiếp, thực lực chỉ sợ đã gần lên tới cảnh giới Ngộ Đạo, nếu không, thì cũng phải là nửa bước Ngộ Đạo.

Mà hiện tại, hoàn toàn không để cho tôi có cơ hội được thở, công kích vô cùng dày đặc, thật sự khiến tôi có chút chịu không thấu!

Lúc này, một trăm giây có lẽ mới chỉ qua đi mất một phần ba!

Cho nên lòng tôi rất lo lắng, mắt thấy Cái Nhiếp lại lần nữa tới gần, tôi cắn chặt răng, chân nguyên trong người tăng vọt.

Sau lưng tôi, hiện lên một pho tượng màu vàng, rất cao lớn, mà ở trên người của Thiên Uy Pháp thân còn có lôi điện không ngừng vờn quanh.

Trải qua lần độ thiên kiếp với Hoàng Tiểu Tiên, Thiên Uy Pháp Thân của tôi đã mạnh hơn trước, mà hiện tại thiên lôi đang bao quanh cũng đã chứng minh điều đó.

Khi Thiên Uy Pháp Thân ngưng tụ, một nắm đấm khổng lồ trực tiếp đánh về phía bóng người nọ.

Có điều khi nắm đấm của tôi rơi vào trong không khí, thì một âm thanh trầm đục lại vang lên.

Thình!

Âm thanh truyền ra, ở trước mắt tôi xuất hiện một thân ảnh, đúng là Cái Nhiếp, giờ phút này, ánh mắt trống rỗng vẫn không có gì biến hóa, nhưng trên gương mặt, lại có chút kinh ngạc.

Nhìn tôi thật lâu, thân người Cái Nhiếp thối lui, có chút ngạc nhiên thấp giọng thì thào:

- Lực thiên lôi? Xem ra trên người tiểu tử ngươi có không ít đồ tốt!

Hình như khá kinh ngạc về lực thiên uy trên người tôi, nhưng rất nhanh sau, sắc mặt của Cái Nhiếp lại lạnh như băng.

Động tác trong tay không hề dừng lại, nhìn thấy Cái Nhiếp lại lao đến, bên trên huyết kiếm Thị, vô số phù văn màu đen trực tiếp kích phát ra ngoài, thân kiếm Thị bắt đầu phồng to lên, lập tức, đã biến thành một thanh kiếm khổng lồ.

Mà thanh kiếm khổng lồ, lại nằm trong tay của Thiên Uy Pháp Thân.

Tôi nhìn những phù văn đang xoay quanh thân kiếm, đây đều là lần trước ở trong Lê tộc, thủ đoạn giúp cho Thị mạnh lên của Xi Hậu.

Hiện tại Thị có thể tùy ý biến to biến nhỏ, đương nhiên không phải là không có chừng mực, mà chỉ được ở trong mức độ nhất định, tôi khống chế Thiên Uy Pháp Thân nắm chặt trường kiếm, hô nhẹ một tiếng!

- Hây da!

Kiếm khổng lồ trong tay Thiên uy Pháp Thân chém xuống mảng đất trời trước mặt, một kiếm này, cứ như đủ để chém đôi nơi này thành hai, đến ngay cả không khí, đều đã ngưng đọng lại, cứ như đã bị kiếm khổng lồ tách ra.

Thân ảnh đang lao đi vun vút của Cái Nhiếp lập tức khựng lại, kiếm chỉ trong hai tay khép lại, tôi nhìn thấy bên trên kiếm chỉ của ông ấy, ngưng tụ ra một luồng kiếm khí chân thật.

Hai luồng kiếm khí của Cái Nhiếp giao nhau, trực tiếp chắn ngang trên đỉnh đầu, mà huyết kiếm Thị không chần chừ chém thẳng xuống, rơi lên hai luồng kiếm khí đan xen nhau.

Thân người Cái Nhiếp dưới đòn công kích mãnh liệt, cũng hơi hơi lún xuống một bước, nhưng chỉ một giây sau, Cái Nhiếp lại bình thường trở lại, hai tay bắt đầu run rẩy, có điều không phải run rẩy vì không chịu được công kích.

Mà là đang run lên vì dồn lực, thấy vậy, đồng tử tôi co lại, cứ thế này mãi cũng không phải cách, đồng thời, thân người tôi đột nhiên bước từng bước lên trước.

Chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, miệng của tôi há to.

U!

Một tiếng rồng ngâm cao vút truyền ra từ sâu trong yết hầu, hình thành một luồng sóng xung kích khủng bố, đánh thẳng về phía Cái Nhiếp đối diện.

Chân long nhất nộ, thiên địa biến sắc!

Khi chân long nhất nộ đánh ra, Cái Nhiếp theo bản năng nhíu chặt mày lại, ngay sau đó, sóng xung kích vô hình đánh vào người ông ấy, thân người Cái Nhiếp lảo đảo thối lui.

Lúc này, không ngờ tôi lại thấy thân người Cái Nhiếp khẽ xao động, mà thân ảnh này của Cái Nhiếp, vốn dĩ là ngưng tụ bằng thần hồn, còn chân long nhất nộ, vốn dĩ chính là đạo thuật công kích vào thần hồn.

Khó tránh sẽ có được hiệu quả tốt!

- Tiểu tử, coi như ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta!

Khi Cái Nhiếp lại lần nữa ngẩng đầu lên, khí mùi trên người ông ấy trở nên điên cuồng.

Nhận thấy tình hình này, bản năng mách bảo tôi sẽ có chuyện không tốt, bởi vì Cái Nhiếp lại chuẩn bị xuất hiện trạng thái thịnh nộ như vừa nãy.

Khi suy nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, tôi lập tức nhìn thấy mớ tóc rối bù trên đầu Cái Nhiếp tung bay không ngừng, khí mùi khủng bố bắt đầu tràn ngập ra.

- Không hay, khoảng cách với một trăm giây chỉ còn hai mươi giây!

Tôi nghĩ thầm trong lòng, như lúc này đã không còn kịp, bởi vì thân người Cái Nhiếp đã hoàn toàn biến mất, mà tôi cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy một tàn ảnh trên không trung.

Lực thần hồn của tôi mau chóng đuổi theo tung tích của Cái Nhiếp, ngay sau đó, nắm tay khổng lồ của Thiên Uy Pháp Thân sau lưng lập tức đánh về nơi đó.

Nhưng, ngay khi tôi cảm giác được hai nắm đấm va chạm vào với thứ gì đó, thì đột nhiên, cả người tôi cũng bay vụt ra ngoài.

Phụt!

Một ngụm máu tươi không nhịn nổi, trực tiếp phun ra khỏi miệng tôi, mà Thiên Uy Pháp Thân, cũng đã có chút suy nhược.

Lúc này, Cái Nhiếp đã hoàn toàn không phải là nửa bước Ngộ Đạo, thực lực lần này, tuyệt đối là cảnh giới Ngộ Đạo.

Tôi cũng không dám chậm trễ, lại lần nữa lao ra, đồng thời, nhìn về phía trước.

Cảm thụ được phương hướng truyền tới cơn kình phong, ấn kết trong tay tôi mau chóng biến đổi.

- ấn Phúc Hải!

Tiếng quát trầm thấp truyền ra, ấn kết cổ xưa trong tay tung bay ra ngoài, ngay sau đó, một thân ảnh lao ra từ trong nơi công kích của ấn kết, công kích như thủy triều dâng bị hai luồng kiếm khí sắc bén chém thành hai, sau đó, tôi cảm giác được trước mặt mình ,như xuất hiện một con mãnh thú thực thụ.

Mắt thấy hai luồng kiếm khí sắc bén phóng tới gần, huyết kiếm Thị trong tay chém ngang về phía trước.

Phụt phụt!

Tôi chỉ cảm giác được ngực mình bỗng lạnh ngắt, mà thân người tôi, lại lần nữa bay vút ra ngoài.

Rơi mạnh xuống dưới đất, lúc này tôi cúi đầu xuống nhìn,phát hiện trước ngực mình đã nhiều thêm hai vết thương vô cùng dữ tợn, máu tươi đầm đìa, chẳng qua là, Tiên Thiên Lôi Mộc đã ngay tức khắc trị thương cho tôi, cầm máu lại.

Nhưng có chút kỳ quái là, miệng hai vết thương này, lại không thể mau chóng trị khỏi, cho dù đã có Tiên Thiên Lôi Mộc trợ giúp, cũng chỉ có thể từ từ khép lại.

Lại lần nữa cảm nhận được một luồng kinh phong lao tới, một tay tôi vung lên, thu rối gỗ bên cạnh người mình lại.

Khi luồng kình phong sắc bén tiếp tục đánh lên người, tôi lại phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác lúc này lục phủ ngũ tạng đã bị bóp nghẹt.

Cùng lúc đó, trước mặt tôi xuất hiện gương mặt không cảm xúc của Cái Nhiếp!

- tiểu tử, ngươi phạm quy, chúng ta dùng rối gỗ để ví dụ, mặc nhận hắn là vật sống, ngươi lại đi thu hắn và túi Càn Khôn, cái quái gì đấy?

Nghe thấy Cái Nhiếp chất vấn, tôi không trả lời ngay, mà gắng gượng đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn Cái Nhiếp, lên tiếng:

- ai nói tôi phạm quy? Tôi cũng không thu hắn vào trong túi Càn Khôn!

Lông mày Cái Nhiếp nhíu lại, lập tức hiểu ra.

- ý của ngươi, là trên người ngươi có một thế giới nhỏ?

Tôi không phủ nhận, sau đó đưa Thị ra phía trước:

- chuôi kiếm này của tôi, đã sinh ra kiếm linh, cũng không thể xem là vật đã chết!

Nói xong, tay tôi lật một cái, huyết kiếm Thị biến mất trong tay tôi.

Điều này chứng minh, trên người tôi thực sự có thế giới nhỏ có thể cất giấu được vật sống, cho nên, tôi không phạm quy.

- tốt lắm!

Cái Nhiếp khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên ra tay, bóp chặt lấy cổ tôi.

- mang hắn ra đây, bằng không ta sẽ giết ngươi.

Cảm thấy mình đã không thở nổi, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, không nói lời nào, còn sắc mặt của Cái Nhiếp, lại như mặt người chết.

Nhưng tôi cảm giác được, cánh tay ông ấy vẫn đang gia tăng sức lực!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.