Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thủ đến chết

Phiên bản Dịch · 1703 chữ

Tôi cảm giác được, nếu tôi thực sự không giao rối gỗ ra, vậy Cái Nhiếp sẽ giết chết tôi thật.

Nhưng tôi vẫn không có động tĩnh, mà bàn tay nắm chặt cổ tôi của Cái Nhiếp lại tiếp tục ra sức.

- Tiểu tử, ngươi phải biết rằng, đây là một thử thách, thua rồi không sao, còn nếu ngươi chết, thì cái gì cũng không còn nữa!

Nghe Cái Nhiếp nói vậy, lòng tôi hơi ngưng lại, thử thách?

Nhưng, tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn cố phun ra tiếng, đứt quãng nói:

- Ngài, ngài sai rồi, từ, từ lúc thử thách bắt đầu, hắn, đã là người quan trọng nhất của tôi, người, người tôi phải bảo vệ!

Khi tôi nói xong, không ngờ tôi nhìn thấy trong đôi đồng tử trống rỗng của Cái Nhiếp, khẽ lóe sáng, thậm chí tôi còn đang tự hỏi chính mình, vừa rồi tôi có nhìn lầm không?

Sau khi ngây người một lát, tiếng nói lạnh lùng của Cái Nhiếp lại vang lên:

- Thế thì, ta chỉ có thể giết ngươi, cả đời này, ta đã thua một lần, nên không bao giờ… muốn thua nữa!

Nghe những lời này của Cái Nhiếp, tôi cảm giác được một luồng sát khí nồng nặc đang hướng tới gần mình!

……….

Thế giới bên ngoài, thân người ngồi khoanh chân dưới đất của Lý Nhất Lượng, bỗng nhiên ngã xuống đất, lại không ngừng co giật, thấy vậy, sắc mặt Trúc Tẩm Ngưng hoảng sợ.

- Không hay, Nhất Lượng xảy ra chuyện rồi!

Trúc Tẩm Ngưng nói xong, Đoàn Lang và Thanh Minh lão tổ bên cạnh gần như cùng lúc lao lên, nhưng, khi hai người vẫn chưa tiếp cận, đã có hai luồng kiếm khí lập tức hiện ra trên khoảng không.

Hai luồng kiếm khí không có dấu hiệu báo trước, chém về phía hai người, sắc mặt hai người đại biến, gần như không kịp phản ứng, ứng phó ngay lập tức.

Mà mức độ khủng bố của hai luồng kiếm khí, đã vượt xa tưởng tượng.

Kế đó, chỉ thấy Thanh Minh lão tổ bị đánh loạng choạng lùi ra sau, Đoàn Lang thì hừ một tiếng.

Thân người lùi ra mấy bước, tuy rằng gặp trở ngại, nhưng Đoàn Lang không có ý muốn dừng lại, một bên tay xuất hiện hỏa long, lại đánh về phía trước.

………….

- Không, ngài, thua, rồi!

Nhưng, vào khoảnh khắc cuối, tôi lại dùng hết sức bình sinh, thốt ra một tiếng, nghe vậy, vẻ mặt Cái Nhiếp hơi sửng sốt.

Tôi lộ ra nụ cười đắc ý, nói tiếp:

- Thời gian một trăm giây, đã trôi qua!

Vửa rồi, đã trôi qua một trăm giây, thân mình Cái Nhiếp run lên, tôi cảm giác được lực đạo đã hơi buông lỏng.

Thấy vậy, lòng tôi nhẹ nhõm thở phào một cái, mẹ nó làm tôi sợ muốn chết, chỉ sợ người này không dựa theo lẽ thường, nếu thực sự như vậy, tôi xong đời rồi.

Nhưng cũng may, người này vẫn còn chút đạo đức, không vi phạm quy tắc.

Sau đó, tôi cũng lấy rối gỗ trong cổ tay ra.

- Đa tạ tiền bối!

Tôi chắp tay với Cái Nhiếp, thấp giọng nói, lúc này Cái Nhiếp ngây người, cũng không trả lời tôi, mà đứng im tại chỗ.

Tôi cũng không quấy rầy, dù sao lúc trước ông ấy cũng đã nói, thời gian ở nơi này không hạn chế, tôi cũng không cần phải vì chút thời gian này, mà chọc giận người này, bằng không, nói không ngừng ông ấy lại nổi điên.

Tôi ngồi khoanh chân tại chỗ, khôi phục lại thương thế, đồng thời, cũng cảm thụ được biến hóa của Cái Nhiếp, nhưng đợi tới khi tôi hoàn toàn khôi phục thương thế trên người mình, thì Cái Nhiếp trước mặt, vẫn ngây người như cũ.

Lúc này, tôi phát hiện ra việc hệ trọng kinh thiên động địa, tôi thế mà lại nhìn thấy, sắc mặt của Cái Nhiếp, có chút áy náy, người này áy náy cái gì?

Lòng tôi hết sức nghi hoặc, sau đó, lờ mờ nghe thấy một tiếng nói nhàn nhạt.

- Lúc đó, ta cũng cố chấp thế này, nói không chừng, mọi chuyện đã không như vậy rồi!

Tuy rằng âm thanh rất thấp, nhưng tôi vẫn nghe thấy, có điều khi tôi đang không hiểu chuyện gì, thì Cái Nhiếp đã quay đầu lại, ánh mắt dính lên người tôi, trầm giọng nói:

- Tiểu tử, rõ ràng ngươi sắp phải chết, vì sao vẫn còn muốn như vậy?

Đối mặt với câu hỏi bất thình lình của Cái Nhiếp, tôi hơi sửng sốt, suy nghĩ chốc lát, tôi cay đắng cười khổ, nói:

- Nếu là thứ phải bảo vệ cả đời, thật sự mất đi, như vậy có lẽ vẫn tiếp tục sống, cũng không còn là bản thân mình.

- Đương nhiên, vẫn còn cái khác, giống như lời tiền bối nói khi trước, đó chỉ là cuộc thử thách, mà tôi cũng khá chắn chắn về bản thân mình, như vậy, nếu gặp phải tình huống này ngoài đời thật, tôi chưa chắc đã làm được như thế!

- Phải biết rằng, tôi cũng chết theo, chẳng có tác dụng gì, còn nếu tiếp tục sống, về sau cũng vẫn còn cơ hội báo thù!

Tôi nhìn Cái Nhiếp, nói suy nghĩ chân thật trong lòng mình ra.

Không sai, lúc trước đúng là bởi vì chỉ là một thử thách, trong lòng tôi cũng nắm chắc, biết chỉ cần cố gắng chút thời gian cuối cùng, vậy tôi sẽ thắng.

Nhưng nếu tình huống này xảy ra ở ngoài đời thật, có lẽ, sẽ đau lòng muốn chết, nhưng có tác dụng gì cơ chứ?

Nếu vào thời điểm bất đắc dĩ, tôi có thể bỏ chạy, tôi còn muốn chạy đi, bởi vì tôi vẫn muốn báo thù, cho nên chuyện nguyện chết cùng nhau e rằng chỉ là một hành vi ngu xuẩn.

- ồ, nói như vậy, tiểu tử ngươi vừa lợi dụng sơ hở?

Lúc này, Cái Nhiếp bỗng nhìn tôi, cất tiếng hỏi.

Nghe vậy tôi liền ôm quyền với Cái Nhiếp, trả lời:

- tiền bối hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua chỉ nói suy nghĩ chân thực trong lòng mình ra thôi, mà tôi còn muốn nói là, lúc trước, có lẽ tiền bối cũng không làm sai, chỉ là bản thân vẫn luôn tự cho rằng đó là một sai lầm, nên tự trách mà thôi!

Căn cứ theo những lời nói độc thoại của Cái Nhiếp, còn cả biểu hiện, tôi lớn mật đoán mò, tùy tiện nói một tràng.

Có lẽ Cái Nhiếp vẫn luôn hối hận về một chuyện nào đó, hơn nữa tình huống khi ấy giống hệt như vừa rồi, mà bởi vì tự trách, rất có thể là nguyên nhân khiến Cái Nhiếp biến thành bộ dạng như bây giờ.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của tôi, cho nên tôi mới nói như vậy, nhưng cụ thể là tình huống gì, tôi cũng không hiểu rõ, chỉ có thể nói ra, xem thử vận may.

Mà khi tôi nói xong, tôi cảm giác được Cái Nhiếp rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau, Cái Nhiếp mới thản nhiên lên tiếng, lầm bà lầm bầm.

- ta không sai sao? Ta thực sự không sai sao? Tuy rằng đã giết sạch bọn khốn đó, nhưng tất cả đều đã không thể cứu vãn được gì!

Đối với lời độc thoại của Cái Nhiếp, tôi không tiếp lời, bởi vì hiện tại, không phải là thời điểm tôi lên tiếng.

Tôi lẳng lặng chờ đợi Cái Nhiếp tự mình bừng tỉnh, mà lần này chờ đợi, không ngờ đã trôi qua rất nhiều tiếng đồng hồ, khi Cái Nhiếp lại lần nữa quay đầu lại, tôi thấy trong đôi mắt ông ấy, có chút thần thái, cũng không còn trống rỗng vô thần như trước.

Cái Nhiếp nhìn tôi, nửa ngày sau, mới lên tiếng hỏi tôi.

- tiểu tử kia, ngươi nói xem, giữa hai đạo ‘Sát’ và ‘Thủ’, có gì khác nhau?

Thấy Cái Nhiếp hỏi, tôi lập tức phản ứng lại, xem ra, luận đạo chân chính, đã bắt đầu rồi, lúc trước chẳng qua, đều là do tính cách quái đản của Cái Nhiếp đang gây chuyện.

Giờ phút này tôi hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn Cái Nhiếp, lên tiếng:

- theo tôi thấy, hai con đường này, không có bất kì điểm khác biệt nào!

Nghe vậy Cái Nhiếp hơi sửng sốt, lập tức lạnh lùng cười!

- tên tiểu tử này, rất quái lạ, không ngờ lại nói không có gì khác nhau, thế vì sao lúc trước ngươi không chọn con đường ‘Sát’? mà lại đi chọn ‘Thủ’, hơn nữa ngươi còn từng gặp qua một người đi trên con đường ‘Thủ’, có một trái tim đem lòng sát phạt!

Cái Nhiếp nói xong, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, mà tôi thì lại không chút lo lắng.

Nhìn Cái Nhiếp, cười khẽ!

- Không sai, tiền bối nói những lời này là hoàn toàn chính xác, nhưng tôi còn cho rằng, thủ tức sát, thủ cũng không chỉ đơn giản là mỗi thủ, cũng như là nói, thứ tiền bối thủ bị uy hiếp, vậy thì ngài sẽ làm gì? Đương nhiên là giết, giết sạch những gì uy hiếp tới thứ mà ngài đang thủ, thì mới có thể chân chân chính chính bảo vệ cho thứ mình muốn bảo vệ!

- Trên con đường thủ hộ của chúng ta, làm sao không phải là con đường sát phạt cơ chứ? Chỉ có giết sạch hết tất cả mối đe dọa, lúc này mới có thể bảo vệ cho thứ đó bình an vô sự, cho nên, tôi cho rằng thủ, chính là sát!

Nói xong, tôi nhìn Cái Nhiếp, mà lúc này ông ấy cau mày lại, ánh mắt nhìn tôi có chút cổ quái.

- Thì ra là thế!

Nửa ngày sau, Cái Nhiếp mới nhàn nhạt lên tiếng!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.