Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

viên đá điên khùng

Phiên bản Dịch · 2297 chữ

Thực ra vấn đề này đã tồn tại trong lòng tôi từ rất lâu rồi, chỉ là lúc trước tôi từng hỏi lão Doãn, nhưng lão căn bản đều không muốn vòng vo quá nhiều trên vấn đề này, cho nên tôi biết, lão Doãn sẽ không nói cho tôi biết đáp án.

Nhưng cho dù thế nào, hiện tại thực lực tự bảo vệ bản thân, tôi đã có đủ, dưới tình huống như vậy, tôi muốn biết một số chuyện lúc trước mình không biết, cũng không tính là quá đáng mới đúng.

Khi tôi nói xong, tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm đũa của lão Doãn hơi run lên, tuy rằng chỉ trong tích tắc, nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy.

Tôi không tiếp tục nói gì nữa, bởi vì tôi biết, nhất định lão Doãn đã nghe thấy lời tôi nói, cho nên không cần phải nói nhiều.

Trầm ngâm một hồi lâu, lão Doãn mới cất tiếng:

- Lúc trước, tôi cũng không biết, có điều từ sau khi gặp nhóc con nhà anh, coi như cũng có chút xã giao, nhưng cũng không nhiều!

Lão Doãn thản nhiên nói, mà đáp án này lại khiếp tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì lúc trước tôi vẫn luôn đoán, lão Doãn giúp đỡ tôi nhiều như vậy, là bởi có thể lão Doãn là bạn bè thân thiết của ông nội tôi.

Cho nên lão Doãn mới giúp tôi? Nhưng hiện tại đáp án của lão Doãn, lại không phải như thế, lão nói, lúc trước lão căn bản không biết ông nội tôi là ai, mà là bởi vì sau khi gặp tôi, cho nên mới có chút xã giao với ông nội.

Về cụ thể trong đó là gì, lão Doãn cũng không nói nhiều, nhưng ít nhất cũng đã nói cho tôi biết, lúc trước tôi đã đoán sai, lão Doãn giúp tôi, không phải là bởi vì ông nội tôi.

Vậy thì, rốt cuộc là vì cái gì?

Tôi nhìn lão Doãn, trong lòng rối rắm, vẫn nhịn không được tiếp tục hỏi lão Doãn:

- Lão Doãn, thật ra trong lòng cháu vẫn luôn nghi hoặc, ông luôn chiếu cố giúp đỡ cháu, điều này cháu rất cảm kích, nhưng có thể nói cho cháu biết, tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì hay không?

Mặt tôi nghiêm túc, nhìn lão Doãn chằm chằm, tôi thành thật hy vọng lão Doãn sẽ nói cho tôi biết đáp án, vì vấn đề này, thực sự đã khiến tôi hoang mang quá lâu.

Hiện tại thực lực của tôi có lẽ vẫn chưa là gì, nhưng ít ra dưới cảnh giới Ngộ Đạo, tôi đều không sợ, mà ngay cả thực lực của Đạo Minh, hiện tại cũng đã đủ để ‘khoe mẽ’ là thế lực lớn ở một phương.

Dưới tình huống như vậy, tôi biết được một ít bí mật, có lẽ cũng không quá đáng.

Lão Doãn vẫn gắp đồ ăn cho lên miệng, hình như không có ý muốn trả lời tôi, nhưng tôi cũng không sốt ruột, tôi có thể chờ lâu như vậy rồi, chờ thêm chút nữa cũng chẳng sao, tôi tiếp tục chờ đợi, là bởi vì lão Doãn vẫn chưa nói thẳng cho tôi biết.

Nói cách khác, lão Doãn cũng đang cân nhắc, có nên nói cho tôi biết vài chuyện hay không.

Cứ như vậy, lão Doãn một mình uống hết một chai rượu xong, mới ngẩng đầu lên, nhìn tôi.

Lúc này, cặp đồng tử vô cùng quỷ dị của lão Doãn cũng đang hướng tới phía tôi, tôi thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của lão Doãn, tình cảnh lần trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi, lúc đối diện với đôi mắt của lão Doãn, thần hồn của tôi đã bị mê muội.

Sắc mặt lão Doãn hơi nặng nề, sau đó nói:

- Nhóc con, tôi thoi thóp ở trên thế gian này nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đợi một người, một người đủ để thay đổi đại thế cả thiên hạ, tôi nói những lời này, anh có hiểu không?

Tiếng nói trầm trầm của lão Doãn truyền ra, trong thanh âm như đè nén một trách nhiệm nặng nề.

Thấy vậy, lòng tôi hơi chấn động, tuy rằng những lời lão Doãn nói có chút vô lý, nhưng tôi vẫn cẩn thận lên tiếng hỏi lão Doãn:

- Lão Doãn, người trong miệng ông, chẳng lẽ là cháu sao?

Tôi có chút khó tin, nhìn lão Doãn, lúc này khóe miệng lão Doãn xuất hiện nụ cười nhạt, nhưng không nói lời nào, nhìn biểu cảm trên gương mặt già nua của lão, xem ra, lão đã ngầm thừa nhận.

Người trong miệng lão chính là tôi, dùng thực lực của một mình mình, thay đổi thế cục thiên hạ?

Tôi không khỏi cười gượng, thay đổi cái quái gì, hiện tại chuyện của bản thân tôi còn cả đống, trong đầu vẫn ù ù cạc cạc không biết phải làm gì, hiện tại lão Doãn lại nói ra một vấn đề không thực tế như thế.

Tôi thật sự không biết phải biểu đạt cảm xúc trong lòng mình thế nào.

- Lão Doãn, cháu cảm thấy chuyện này có chút khôi hài!

Tôi nhìn lão Doãn, giọng điệu có chút trêu đùa, nói suy nghĩ của mình ra, mà lúc này, lão Doãn lại chỉ quan tâm gắp đồ ăn, không trả lời câu hỏi của tôi, tôi biết vấn đề này chỉ sợ lão Doãn sẽ không nhiều lời với tôi.

Sau đó tôi liền chuyển đề tài, nhìn lão Doãn hỏi.

- Đúng rồi lão Doãn, lần trước ông tới Nop Lor, có phải là để đối phó thứ bên dưới không? Cháu đã từng tới qua nơi đó, quả thực rất thần bí, có điều khi ấy thứ bên dưới vẫn chưa có động tĩnh gì!

Tôi cũng nâng chén uống một ngụm, nhìn lão Doãn nói.

- Hừ, đừng nói là lúc đó, cho dù hiện tại anh đi tới nơi ấy, thứ kia chỉ cần động đậy một tí, là anh nát bét rồi, may mắn cho anh là lúc ấy thứ đó không nhúc nhích!

Lão Doãn khẽ cười, thản nhiên nói, nghe vậy lòng tôi sửng sốt, bên dưới Nop Lor, quả nhiên tồn tại thứ gì đó kinh thiên, tôi nhớ là một cái đầu, nhưng cụ thể là gì, tôi không hiểu rõ.

- Thứ đó không phải đang bị phong ấn hay sao? Làm sao lại đột nhiên không an phận?

Tôi nhìn lão Doãn, lại hỏi, lúc này sắc mặt lão Doãn hơi nặng nề:

-có người cố ý quấy nhiễu cục diện, muốn khiến cho cả thiên hạ trở nên hỗn loạn, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc, không được để cho hắn thực hiện được!

Tiếng nói của lão Doãn truyền ra, lòng tôi vô cùng chấn động, tiếp tục truy hỏi!

- Bọn người Kháng Thiên giả đúng là lòng lang dạ thú! Thật không biết rốt cuộc đang có tâm tư gì!

Tôi thấp giọng thầm thì, lão Doãn muốn nói lại thôi, trong lòng tôi sốt ruột, nhưng lão Doãn lại cười ảm đạm, cầm chén rượu lên tay, một hơi uống cạn.

- Được rồi, nhóc con nhà anh không phải ‘lòe’ ông già này! Tôi cũng hết hứng uống rượu rồi!

Nghe lão Doãn nói vậy, tôi lập tức xấu hổ, vội vàng sờ sờ mũi ngượng ngùng cười:

- Lão Doãn nói gì thế, cháu đâu có ‘lòe’ ạ, nếu ông không muốn nói, cháu ‘lòe’ có tác dụng gì không? Nhất định là vô tác dụng, đúng chưa ạ?

Lão Doãn lúc này không muốn nói nhiều với tôi, tôi cũng biết, hôm nay biết được nhiều như vậy, cũng đã khá hài lòng rồi, sau đó lúc tôi chuẩn bị thu dọn rời đi, thì lão Doãn lại gọi giật lại:

- Được rồi, uống được một hớp rượu của anh, lúc nào cũng phải làm chuyện gì đó, đem đá Bổ Thiên trên người anh ra đây!

Nghe lão Doãn nói thế, tôi sững người, không hiểu lão Doãn đang nói gì, đá Bổ Thiên? Đá Bổ Thiên là thứ gì?

- Chủ nhân, ta nhớ ra rồi, chính là viên đá lần trước ngươi đạt được trong sàn đấu giá, thứ đó bất phàm, nhưng cụ thể là gì ta cũng không cảm ứng được, mà chính ta cũng đã bảo ngươi mua!

Lúc này, tiếng nói của kiếm linh đột nhiên vang lên, nghe vậy tôi cũng phản ứng lại.

Một tay khẽ lật, một viên đá đen thui xuất hiện trong lòng bàn tay, tôi đương nhiên có chút ấn tượng với viên đá đen sì này, lần trước đã đạt được ở phiên đấu giá, nhưng vẫn không biết đây là thứ gì, cho nên mới gác lại, nếu không có kiếm linh nhắc nhở, tôi cũng đã sớm quên mất thứ này.

Khi thứ này xuất hiện, tôi đột nhiên nghĩ tới lời của lão Doãn, lẽ nào thứ này chính là đá Bổ Thiên trong truyền thuyết?

Chuyện này đã đổi mới ‘giá trị quan’ của tôi, viên đá đen sì này không ngờ lại là đá Bổ Thiên, quả thực không thể tin được, đá Bổ Thiên, cho dù tôi không hiểu, nhưng cũng biết đôi chút.

Năm đó Nữ Oa vá trời, đã để lại một ít đá Bổ Thiên, rơi rụng xuống nhân gian, nhưng thứ này, lại đúng là đá Bổ Thiên sao?

Có điều lại nói, tôi không biết đá Bổ Thiên này rốt cuộc có tác dụng gì, có điều lúc này, đá Bổ Thiên trong tay tôi đã bay tới chỗ lão Doãn.

Rơi vào trong tay lão Doãn, tôi thấy bàn tay lão, tràn ngập một luồng năng lượng, sau đó, bao vây cả viên đá Bổ Thiên vào trong.

Ngay sau đó, viên đá đen sì lập tức xoay tròn, lớp màu đen phía trên viên đá mau chóng rơi xuống, một lúc sau, một luồng sáng ngũ sắc chói rọi khắp cả cửa tiệm.

Chỉ có điều, khi màu sắc truyền ra, trên người lão Doãn lại toát ra luồng khí khiến người ta sợ run, trực tiếp phóng tới, hoàn toàn bao phủ viên đá, xem ra lão Doãn sợ đá Bổ Thiên bị người khác phát hiện.

Lúc này, sắc mặt lão Doãn nặng nề, sau đó, lão Doãn gọi tôi tới gần.

Tôi có chút ngớ người đi tới trước mặt lão Doãn, bởi vì tôi thật sự đã bị khí mùi của viên đá này dọa cho khiếp sợ, cảm giác này, quả thực khó dùng lời để tả.

Khi tôi tới trước mặt lão Doãn, lão Doãn lập tức chộp lấy cánh tay tôi kéo lại, tôi nhìn thấy dấu vết trên cổ tay mình bắt đầu hiện lên, lóe sáng.

Sau đó, đá Bổ Thiên trong tay lão Doãn gần như không đình chỉ, bay thẳng vào dấu vết trên cổ tay tôi, khiến tôi chỉ biết kinh ngạc há mồm trợn mắt.

đá Bổ Thiên chui vào trong tay tôi, nhưng chỉ được một nửa, nói chính xác hơn, là một nửa viên đá, vẫn chưa có cách nào chui vào trong dấu vết.

Lão Doãn khẽ hừ một tiếng, động tác trong tay bắt đầu nhanh hơn, tôi thấy các ngón tay của lão Doãn trở nên vô cùng nhanh nhẹn.

Chỉ một lúc sau, tôi lập tức nhìn thấy cả người lão Doãn, toát ra một luồng ánh sáng chói lọi thần thánh!

Cảm giác này, giống như lão Doãn ở trước mặt tôi, không phải là một tu sĩ bình thường, mà chính là một thánh nhân!

Chính lúc này, tôi thấy đá Bổ Thiên hiện ra những vết rạn, sau đó bắt đầu chui vào bên trong cổ tay tôi.

Cuối cùng, kéo dài khoảng nửa tiếng sau, cả viên đá Bổ Thiên đã chui vào dấu vết trên cổ tay tôi, mà động tác trong tay lão Doãn, vẫn chưa từng dừng lại.

Lão Doãn nắm chặt cổ tay tôi khoảng nửa tiếng, mới dừng lại, lúc này, tôi kinh hãi phát hiện trên trán lão Doãn, đã xuất hiện những giọt mồ hôi.

Chuyện gì vậy? thứ này lao lực vậy sao? Khiến lão Doãn phải đổ mồ hôi? Tôi lần đầu tiên nhìn thấy lão Doãn như vậy, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

- Lão Doãn, ông không sao chứ ạ?

Tôi vội vàng hỏi lão Doãn, lão Doãn lắc đầu, nói lão không sao, chỉ cần khôi phục lại một chút, là được!

Lúc này, tôi lên tiếng hỏi lão Doãn, đá Bổ Thiên là sao? Tại sao lại cho vào dấu vết trong cô tay tôi?

Lão Doãn liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói, hiện tại tôi vẫn chưa hiểu, nhưng về sau, thứ này sẽ có chỗ tốt.

Tôi gật đầu, nếu lão Doãn đã nói vậy, thì tôi còn có thể nói gì được nữa, tôi lại hỏi lão Doãn, có muốn chuyển tới Đạo Minh ở cùng tôi hay không?

Nhưng lão Doãn lại từ chối, lão nói, lão quen sống ở đây rồi, không muốn chuyển đi, tôi biết, nếu lão Doãn không muốn, thì tôi có nói thêm nữa cũng vô dụng.

Tôi kêu lão Doãn nghỉ ngơi cho tốt, qua một thời gian nữa, tôi lại tới thăm lão, sau đó, tôi cũng nhấc chân rời đi.

Rời khỏi chỗ lão Doãn , tôi liên tục nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ tay!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.