Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tại sao?

Phiên bản Dịch · 2369 chữ

Thấy vậy, đồng tử tôi co lại, lập tức gầm lên:

- Không….

Hoàng Tiểu Tiên, Đoàn Lang và Lý Nửa Cân ngay lập tức ra tay, nhưng thân pháp của gã áo choàng đen lại cực kỳ cao minh, đã biến mất khỏi không trung, lúc này, trên đùi Hạ Mạch xuất hiện một vết thương đầm đìa máu, tôi nhìn, mà thấy khóe mắt cay cay.

Hạ Mạch nhíu chặt mày, bởi vì bị khống chế, nên đến cả tiếng thét đau đớn cũng không kêu lên được.

Nhìn tới đây, hai mắt tôi đỏ au, lực huyết mạch trong cơ thể gần như đã không chịu khống chế của chính mình, cả người lao như điên tới phía gã trước mặt.

Mà lúc này, trường kiếm trong tay gã áo choàng đen, lại kề ngang cổ Hạ Mạch.

- Thằng ranh, vừa nãy chỉ là lần đầu, tao không muốn mày dùng giọng điệu như thế nói chuyện với tao!

Tiếng nói u ám vang ra, thân người tôi run lên, lửa giận trong lòng nén xuống, hóa thành cảm giác kiêng dè, nhìn người trước mặt, dù trong lòng tôi vẫn vô cùng thịnh nộ, nhưng không có cách nào.

Khí mùi trên người dần được áp chế xuống, nhìn gã áo choàng đen, đám người Hoàng Tiểu Tiên cũng không tiếp tục động tác.

- Ông muốn làm gì?

Tôi nhìn gã áo choàng đen, trầm giọng nói, sau đó gã phá lên cười, nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, lên tiếng nói:

- Không tồi, sớm thế này có phải đỡ rồi không!

Hô hấp của tôi hơi dồn dập, nhưng không dám nổi cáu, bởi vì tôi biết, người này không có nhân tính, nếu tôi chỉ cần khiến gã hơi khó chịu, vậy gã sẽ chuốc giận lên đầu Hạ Mạch.

- Thẳng ranh, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thực ra con bé này tao không cần dùng nữa, mày mang đứa con gái sau lưng mày qua đây, trao đổi với tao, thế nào?

Khi gã áo choàng đen nói xong, Trần Ngọc sau lưng tôi đã biến mất tại chỗ, chạy như bay ra phía ngoài cửa tông môn, nhưng tôi làm sao có thể để cho cô ta chạy thoát, tôi gần như không cần hạ lệnh, thân hình của Đoàn Lang đã xuất hiện trước mặt Trần Ngọc.

Trực tiếp chặn Trần Ngọc lại, sau đó Đoàn Lang lập tức ra tay, Trần Ngọc muốn chống cự, nhưng làm sao có thể đối đầu được với Đoàn Lang, cuối cùng, Trần Ngọc bị Đoàn Lang nhấc bổng tới trước mặt tôi.

- Lý Nhất Lượng, bà đây có lòng tốt mật báo cho cậu, thế mà cậu lại đối xử với tôi như vậy?

Trần Ngọc nổi điên, quát tôi một tiếng.

Nhưng tôi lại làm như không nghe thấy, cứ nhìn chằm chằm gã áo choàng đen.

- Tôi làm sao mà biết được ông có lừa tôi hay không?

Tôi nhìn gã áo choàng đen, cũng không thèm quan tâm câu nói của Trần Ngọc, điều tôi để ý nhất, chính là gã này có lừa tôi hay không.

- Hiện tại, lẽ nào mày vẫn còn sự lựa chọn khác sao?

Gã áo choàng đen nhe răng cười, tiếng cười ác độc kinh người, tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Bởi vì hiện tại, tôi thật sự không còn lựa chọn khác, tôi liếc mắt nhìn Trần Ngọc một cái.

Cô ta hình như dự cảm thấy chuyện gì, sau đó bắt đầu gào thét.

- Lý Nhất Lượng, đồ vô nhân tính, bà đây coi như có mắt như mù!

Lúc này, chân nguyên của Trần Ngọc đã bị Đoàn Lang phong lại, mà tôi một tay nhấc bổng Trần Ngọc lên vai, bước tới chỗ gã áo choàng đen.

- ấy, đừng kích động!

Nhưng, chính lúc này, gã áo choàng đen lại lần nữa lên tiếng, nghe vậy, lòng tôi hơi chấn động, người này muốn làm gì?

- kêu bốn người bạn của mày rời đi trước đã!

Gã áo choàng đen nhìn thoáng qua ba người Hoàng Tiểu Tiên, và cả Trúc Tẩm Ngưng, khi gã nói xong, Trúc Tẩm Ngưng và Hoàng Tiểu Tiên đồng thời lên tiếng:

- Không thể nào!

Nhưng, tôi lại thấy khí thế trên người gã áo choàng đen lập tức giá lạnh, sau đó, trường kiếm cứu qua cổ của Hạ Mạch.

- Dừng tay!

Tôi đột nhiên thét lớn, cảm giác được nhịp đập của trái tim đã không chịu khống chế, sau đó, xoay người nhìn đám người Hoàng Tiểu Tiên phía sau.

- Mọi người….. ra ngoài trước đi!

Tiếng nói thản nhiên của tôi truyền ra, sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên âm trầm, Đoàn Lang cũng không nói câu gì.

- Cậu đang đùa với lửa!

Lý Nửa Cân luôn giữ im lặng, sắc mặt u ám, đột nhiên nhìn tôi lên tiếng.

Nghe vậy tôi không khỏi cười khổ, đùa với lửa, đúng vậy, nhưng còn có cách nào khác chứ?

- Đi ra ngoài đi, một mình tôi đủ để đối phó rồi!

Tôi ngẩng đầu, nhìn mấy người trước mắt, cất tiếng nói, Trúc Tẩm Ngưng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, cô ấy và Hoàng Tiểu Tiên đều biết, nếu hiện tại trong tay gã áo choàng đen là bất kì ai trong số họ, thì quyết định của tôi đều sẽ như vậy.

- Đi!

Tiếng nói lạnh băng của Hoàng Tiểu Tiên vang lên, sau đó cô ấy nhìn gã áo choàng đen, gằn giọng:

- Anh ấy đã làm theo rồi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định khiến ông sống không bằng chết!

Tiếng nói đầy sát khí của Hoàng Tiểu Tiên truyền ra khắp không gian, nói xong, Hoàng Tiểu Tiên cũng không quay đầu lại nhìn, mà bước thẳng ra bên ngoài, Đoàn Lang và Lý Nửa Cân theo sau, còn Trúc Tẩm Ngưng, đi tới cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, ôn nhu nói:

- Em tin anh, em và chị Tiểu Tiên chờ anh ở bên ngoài!

Nói xong, Trúc Tẩm Ngưng không quay đầu lại, đi ra bên ngoài, cuối cùng, trong cả tông môn, chỉ còn lại tôi và Trần Ngọc, cùng với gã áo choàng đen và Hạ Mạch phía đối diện.

Lúc này, Hạ Mạch lệ rơi đầy mặt, không ngừng lắc đầu với tôi, nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Mạch, tôi lộ ra nụ cười ảm đạm.

- Trước kia em luôn bảo vệ tôi, có tôi ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì cả!

Khi tôi nói xong, tôi thấy đầu của Hạ Mạch lắc càng mạnh hơn, hình như đang ngăn cản tôi không được bước lên trước.

Đồng thời, tôi cũng chú ý thấy, miệng Hạ Mạch như đang hô lên ‘ không được’, nhưng tôi lại không nghe thấy âm thanh.

Tôi liếc nhìn Trần Ngọc, nói:

- Xin lỗi, lần trước ở môn phái Thanh Thành chị đã hãm hại tôi, vốn không định so đo tính toán, lần này, coi như chị đã trả nợ!

Ngay sau đó, tôi nhấc Trần Ngọc lên, miệng cô ta không ngừng gào thét ‘ đừng mà’, nước mắt cũng đã rơi lã chã.

- Cậu không thể cứu nó, nó muốn giết cậu, cậu bị điên à! Nó….

Không đợi Trần Ngọc nói xong, tôi đã bịt miệng cô ta lại, bởi vì tôi cảm thấy cô ta rất ồn ào, ồn ào tới mức tâm tình vốn phiền lòng của tôi lại càng thêm bực dọc hơn, cho nên, tôi muốn cô ta không lải nhải nữa.

Bịt miệng cô ta lại, tôi chậm rãi vác cô ta lên trên vai, bước lên trước, tôi thật sự không chuẩn bị gì mà bước lên? Tôi đâu có ngu như thế, không thể nào hoàn toàn tin tưởng gã kia, mà lúc này, tôi cũng không thể quá mức cuống cuồng.

Hạng người này, nói mười câu, có thể có một câu là thật, thì chắc chắn là vô cùng may mắn, cho nên, tôi phải cẩn thận mới được.

Từng bước một tiến lên trước, tôi cảm giác được trái tim mình đang đập nhanh hơn.

Gã trước mắt, thực lực không còn nghi ngờ gì nữa, chính là cảnh giới Ngộ Đạo, hơn nữa thực lực của người này, có lẽ còn mạnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.

Cảnh giới Ngộ Đạo trung kỳ? hay là Ngộ Đạo hậu kỳ?

Đều rất có khả năng, thậm chí cảnh giới Ngộ Đạo điên phong cũng không chừng, mà đối mặt với một người như vậy, tôi không dám có chút buông lỏng.

Cuối cùng, khoảng cách với tôi và gã áo choàng đen chỉ còn hơn mười mét, tay tôi kẹp chặt cổ Trần Ngọc, tôi biết, gã cần Trần Ngọc, cho nên nếu gã làm bậy, tôi sẽ lập tức đánh tan hồn phách của Trần Ngọc.

Trần Ngọc muốn giãy dụa, nhưng lại bị tôi không chế, tay tôi lúc nào cũng trong trạng thái nắm chặt.

- Thằng ranh, mày quá chậm, nhanh lên đi!

Gã áo choàng đen phát giác ra điều gì, lập tức hô lên, mà trường kiếm trong tay gã, cũng khẽ run rẩy, đó là do được chân nguyên truyền vào.

Lòng tôi hơi trầm xuống, bước chân nhanh hơn, khi tới trước mặt gã chưa tới ba mét, tôi khẽ nói:

- Trao đổi đi!

Khi tôi nói xong, trong miệng gã áo choàng đen, phát ra một giọng nói trầm trầm.

- Tốt lắm, mày quả nhiên không làm tao thất vọng!

Nhưng khi nghe thấy giọng nói này, cả người tôi đột nhiên kinh hãi, giọng nói này không còn khàn khàn như trước, mà đã trở nên cực kì trong trẻo, chỉ là, tôi không phát hiện ra chút cảm tình nào bên trong giọng nói.

Ngay sau đó, ngọc giản luôn nắm chặt trong tay tôi bỗng xuất hiện, chuẩn bị bóp nát, đây là thứ Hoàng Tiểu Tiên cho tôi, chỉ cần bóp nát ngọc giản này, có thể có được một đòn công kích toàn lực của cô ấy, câu giờ với gã áo choàng đen, để Hoàng Tiểu Tiên kịp thời xuất hiện đúng lúc.

Nhưng, giây tiếp theo, tôi cảm giác được cả cơ thể mình đã không thể động đậy! không sai, một luồng năng lượng khủng bố đang đè chặt lên người tôi.

Kế đó, Trần Ngọc bên cạnh ung dung bước lên trước, tới bên người gã áo choàng đen, ánh mắt nhìn tôi, lại giống như đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Lúc này, bộ áo choàng của gã bị một cơn gió nhẹ thổi bay, sau lớp áo choàng, là một dáng người tuyệt mỹ, mà thân ảnh này, tôi đã từng gặp qua.

Chính là thời điểm trong môn phái Thanh Thành, người phụ nữ từng ra tay cứu Trần Ngọc, người rời đi sau khi đại chiến với lão tổ Thanh Thành.

Lúc này, Hạ Mạch đã khôi phục lại tự do, bước chân đi tới chỗ tôi.

trong đôi tròng mắt của Hạ Mạch đều là nước mắt, cứ nhìn tôi, lắc đầu liên tục.

- Anh vì sao lại muốn tới đây?

Giọng nói của Hạ Mạch có chút tuyệt vọng, mà tôi lại cười khổ, hóa ra, tất cả đều chỉ là vì muốn dẫn dụ tôi cắn câu.

Tôi nhìn Hạ Mạch, hỏi:

- Vì sao? Có thể nói cho tôi biết vì sao không?

Giọng nói của tôi không có bất kì cảm xúc gì, chỉ là muốn biết đáp án!

- Đừng quên những gì ta đã nói với con, thời gian chỉ có mười lần hít thở, hiện tại, đã qua bảy lần!

Chính lúc này, tiếng nói nhàn nhạt của người phụ nữ vang lên, bên trong giống như không hề có ‘thất tình lục dục’, bỗng nhiên, tôi thấy sắc mặt của Hạ Mạch trở nên lạnh như băng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, tôi biết, đây là bội kiếm của Hạ Mạch.

- Tông môn của chúng tôi, tên là, Trảm Tình Đạo Tông!

Hạ Mạch cất lên tiếng nói vô cùng lạnh nhạt, thật giống như, cô ấy đã biến thành một người con gái giống hệt người phụ nữ kia.

Hạ Mạch giơ trường kiếm trong tay lên, đâm thẳng về phía trái tim tôi, ánh mắt Hạ Mạch trống rỗng, dường như, biến thành một Hạ Mạch mà tôi chưa từng quen biết.

- Từ nay về sau, trảm tình nhập đạo, anh chết, là thành tựu của tôi!

Tiếng nói của Hạ Mạch lạnh như băng, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt cô ấy, muốn nhìn ra vẻ khác biệt trên nét mặt, nhưng tất cả đã không còn giống như tôi tưởng tượng, Hạ Mạch, đã không còn là Hạ Mạch nữa.

Ngay từ đầu, tôi cũng rất hoài nghi thân phận của Hạ Mạch, cô ấy tới bên cạnh tôi, từ lúc bắt đầu, tôi đã rất nghi ngờ, nhưng về sau, tôi cảm thấy cô ấy luôn đối tốt với tôi, chưa từng làm chuyện khiến tôi tổn thương, tôi cảm thấy, Hạ Mạch sẽ không hại tôi.

Tôi yêu cô ấy, tôi cảm giác được cô ấy cũng có ý với mình!

Nhưng, hôm nay tôi mới hiểu, ngay từ lúc cô ấy bắt đầu tiếp xúc với tôi, mục đích, đã là giết tôi, để cô ấy đạt được thành tựu trong con đường tu đạo của mình.

Trảm Tình Đạo Tông? Hay cho một Trảm Tình Đạo Tông!

Phụt!

Tôi nhìn thấy trường kiếm đã đâm thủng trái tim mình, một cảm giác chưa bao giờ có bỗng truyền đến, tôi cảm giác được có thứ gì đó trong cơ thể đang bị cuốn trôi đi mất, tôi có chút thất thần.

Đây là cảm giác của cái chết sao? Lúc trước vẫn rất sợ, nhưng hiện tại, tôi mới biết, thực ra chết, cũng không có gì đáng sợ, cảm giác, cứ như là thuận theo tự nhiên.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.