Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tâm đã chết

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

Thế giới bên ngoài, Lý Nửa Cân đang bay lơ lửng trên không, sắc mặt đột nhiên đại biến, quát lên:

- Không hay!

Lời dứt, trong tay Đoàn Lang lập tức hiện ra một ấn kết, một thông đạo không gian xuất hiện, bốn người chui vào bên trong.

Cảm nhận được cảm giác giá lạnh như băng trước ngực, tôi cúi đầu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ngực mình chảy đầy máu tươi.

Men theo quần áo, chảy dài xuống dưới, trong cơ thể, Tiên Thiên Lôi Mộc không ngừng hướng tới trước ngực tôi, nhưng hiện tại, lại chẳng có bất cứ tác dụng gì.

Có lẽ, tâm đã chết, nên cũng chẳng muốn được nhận cái gọi là ‘chữa thương’.

Tôi không cảm thấy đau đớn, chỉ có lạnh lẽo, một con hỏa long bay vút ra từ trên mình tôi, mà lúc này, Hạ Mạch ngẩng đầu, nhìn hỏa long.

Trường kiếm rút ra, máu tươi bắn cả lên bộ váy trắng tinh của Hạ Mạch, nhưng, cô ấy lại không hề chớp mắt.

Khóe miệng tôi cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thê lương, mí mắt tôi nặng trĩu, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, thật sự muốn an tâm nghỉ ngơi, từ lúc trong thôn xảy ra chuyện, thần kinh tôi vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, chưa bao giờ được nghỉ ngơi, lần này, tôi thật sự muốn nghỉ ngơi thật thoả thích!

……….

Thân người Hạ Mạch lùi nhanh ra sau, một luồng khí trực tiếp toát ra từ trên thân người phụ nữ, va đập vào với hỏa long, cùng lúc đó, một bóng hình xinh đẹp lao tới, một tay ôm chặt lấy thân người đang khụy xuống vào lòng.

Nhìn thấy vết kiếm rõ rệt trên ngực người kia, hai mắt Hoàng Tiểu Tiên đột nhiên đỏ rực.

Sát khí khủng bố tràn ngập quanh người cô ấy, hai thân ảnh bay thẳng tới chỗ người phụ nữ, nhưng, người phụ nữ lại không kinh sợ, hừ lạnh một tiếng, trên trường kiếm trong tay, kiếm khí không ngừng vung ra.

Chặt đứt từng đòn tấn công khủng bố.

Trong miệng Trúc Tẩm Ngưng xuất hiện một cây sáo, hai mắt cô ấy đã đong đầy nước mắt, cô ấy nhìn Hạ Mạch chằm chằm, nhưng trên khuôn mặt tuyệt mỹ ấy, lại không có bất kì cảm xúc gì.

Tiếng sáo dồn dập vang lên, vô số côn trùng đen sì bò đầy dưới đất, chen chúc nhau phi tới chỗ Hạ Mạch và Trần Ngọc.

- A…..

Một tiếng thét như có thể xuyên thấu đất trời vang ra từ trong miệng Hoàng Tiểu Tiên, sau lưng cô ấy, hiện lên một cái đầu hồ ly cực lớn, chỉ là bên trong đồng tử, lại dần hiện ra một màu đỏ vô cùng yêu dị,

Chân nguyên trong người cô ấy mau chóng dồn vào thân hình đang ngã khụy trong lòng, dù cho chỉ có thể giữ lại được cơ hội sống cuối cùng.

- Anh chờ nhé, em đi giết người xong sẽ quay lại với anh!

Tiếng nói êm dịu vang lên, nhưng lại có chút run rẩy, một giọt lệ rơi xuống gò má tái nhợt, gương mặt tên thanh niên hơi co rúm, bởi vì hắn cảm giác được một sức nóng, nóng tới mức khiến hai má hắn nóng hầm hập.

Tôi vẫn không có cảm giác gì, đột nhiên cảm thấy trên mặt mình nóng ran, tuy rằng đã nhắm mắt lại, nhưng tôi vẫn cảm giác được cảnh tượng xung quanh vô cùng gấp gáp, hai tay tôi quờ về phía trước, tôi sợ, mình không thể nắm được thứ gì cả.

Nhưng cũng may, ngay sau đó, một bàn tay ngọc đã bị tôi nắm lấy, nhưng lại có chút lành lạnh.

- Về nhà, anh muốn về nhà!

Tôi khẽ thì thầm, nắm chặt bàn tay kia, không dám buông ra, bởi vì tôi sợ một khi tôi buông ra, sẽ không còn sức để nắm chặt nữa.

- Được, chúng ta về nhà!

Khuôn mặt khuynh thành của Hoàng Tiểu Tiên nổi lên một nụ cười, nhẹ nhàng bế thân người dưới đất lên.

- Tiểu bối, ta khuyên các người tốt nhất mau chóng rời đi, hôm nay, ta không muốn tạo sát nghiệp sớm!

Khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp nhưng lạnh lùng, giống như căn bản chẳng hề dao động bởi chuyện ban nãy.

không cần biết là Lý Nửa Cân hay Đoàn Lang, lúc này đều vẫn chưa từng dừng lại các đòn tấn công trong tay, Trúc Tẩm Ngưng mặt đã đầm đìa nước mắt, nhưng cây sáo trúc trong tay cô ấy chưa từng hạ xuống.

- Đi thôi, Nhất Lượng nói muốn về nhà!

Tiếng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong miệng Hoàng Tiểu Tiên, không hề có chút tức giận, nhẹ nhàng giống như một người vợ dậy sớm làm điểm tâm cho chồng, lại chỉ sợ tiếng ồn sẽ ảnh hưởng tới người chồng đang ngủ say.

Sau khi ba người bọn họ nghe thấy tiếng nói này, thân hình đều run lên, gần như không chút do dự, trực tiếp xoay người đi theo sau Hoàng Tiểu Tiên, cứ im lặng như vậy mà rời đi, một chút ý định báo thù cũng không có.

Đơn giản là, hắn nói, hắn muốn về nhà!

……

Trảm Tình Đạo Tông, người ấy ngẩn ngơ nhìn mấy bóng người đang rời đi, sau đó thoáng nhìn mũi kiếm còn dính máu tươi trong tay, máu tươi này, vẫn còn lưu luyến hương vị của trường kiếm, không nỡ rời đi, người ấy lấy ra một cái khăn tay, bên trên thêu hình hai người nho nhỏ.

Một người trong đó đang bày ra bộ dáng đeo vòng cổ cho một người khác, dường như đang nói:

- Đây là lần đầu tiên tôi được nhận quà sinh nhật đấy!

Nhẹ nhàng lau sạch máu tươi trên trường kiếm, sau đó tháo chiếc vòng trên cổ xuống, dùng khăn tay bọc lại, ôm vào trong ngực, người ấy xoay mình, im lặng rời đi, cũng không để ý tới người phụ nữ trung niên và Trần Ngọc ở bên cạnh.

- Sư tôn, trảm đạo của sư muội xem như đã thành công rồi sao?

Trần Ngọc nhìn theo bóng lưng rời đi của Hạ Mạch, hỏi người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ không nói gì, mãi cho tới khi bóng hình của Hạ Mạch hoàn toàn biến mất, mới lên tiếng:

- Tình đã đứt, vứt bỏ được vướng bận trong lòng, mới có thể ngộ đạo!

Nói tới đây, người phụ nữ nhìn Trần Ngọc bên cạnh, thấp giọng nói:

- Lúc trước con đã lựa chọn một phương thức trảm đạo khác, cũng nên nắm chặt!

Nghe vậy Trần Ngọc khẽ cúi đầu, cô ấy, lúc trước chính là vì sợ hãi thời khắc này, cho nên mới lựa chọn phương thức trảm đạo khác, chỉ là, cho dù là vậy, cũng khó thành công!

………

Tỉnh Qúy Châu, một thân ảnh sắc mặt trắng bệch chui ra khỏi thông đạo không gian, nguyên nhân không có gì khác, cảnh giới Ngộ Đạo, xé rách không gian từ một nơi quá xa, sẽ ảnh hưởng tới thân thể, nhưng tất cả những điều đó, Hoàng Tiểu Tiên đều không hề bận tâm.

Trong lòng cô ấy, ôm một thân ảnh nhìn như đang ngủ say, ngực có một vết sẹo đỏ lòm vô cùng rõ mắt, tuy nói miệng vết thương đã lành, nhưng tên thanh niên lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt, chỉ có mỗi hơi thở yếu ớt là vẫn đang duy trì.

- Tiền bối, cứu hắn, cầu xin người hãy cứu hắn!

Hoàng Tiểu Tiên lao thẳng vào trong cánh cửa cũ kĩ, theo sau là Trúc Tẩm Ngưng, Lý Nửa Cân và Đoàn Lang.

Đối với chuyện mấy người này sẽ đến, lão Doãn hình như đã sớm đoán ra, lão vẫn nằm trên ghế đu, thân hình không di chuyển.

Hoàng Tiểu Tiên không quan tâm bất cứ điều gì, quỳ gối trên mặt đất, mà lúc này, Trúc Tẩm Ngưng phía sau cũng quỳ xuống theo.

- Haizz…..

Thật lâu sau, trên ghế đu vang lên tiếng thở dài, âm thanh vô cùng xa xăm, mang theo chút tang thương vô tận.

- Tâm đã chết, chỉ có thể tự mình cứu mình, nếu không, vĩnh viễn chết! các người đi đi, đưa nó tới nơi nó muốn đi nhất!

Khi âm thanh này vang ra, sắc mặt của Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng đều đại biến, đột nhiên ngẩng đầu, nhưng thân ảnh trên ghế đu, đã biến mất không thấy đâu.

- Không thể nào, chắc chắn có người cứu được hắn!

Hoàng Tiểu Tiên có chút ngơ ngốc, lắc lắc đầu độc thoại.

- Tới Lê tộc, em tìm lão tổ cứu hắn!

Ánh mắt Trúc Tẩm Ngưng kiên quyết, kế đó, bốn người lại lên đường.

Sau khi mấy người rời đi, trên ghế đu, lại xuất hiện thân hình của lão Doãn, hai mắt lão trống rỗng, nhưng lại như có thể nhìn thấy tất cả.

- Nhóc con, kiếp nạn này, phải dựa vào chính anh!

……….

Trong Lê tộc, Trúc Tẩm Ngưng dẫn theo đám người Hoàng Tiểu Tiên, chạy như bay ra cấm địa sau núi.

Nhưng, khi tới tế đàn trong cấm địa, một tiếng nói trầm trầm bỗng vang lên.

- Ta không cứu được hắn, các người đi tìm người khác đi!

Trúc Tẩm Ngưng đã quỳ ba ngày ba đêm, nhưng kết cục, lại đạt được câu nói như cũ!

Hai mắt Hoàng Tiểu Tiên bỗng sáng ngời, thấp giọng thì thào!

- Núi Côn Lôn, chúng ta tới núi Côn Lôn tìm vị tiền bối kia!

Hai cô gái, như không biết mỏi mệt là gì, cõng theo tên thanh niên đi khắp những nơi có thể nghĩ ra, chân núi Côn Lôn, thị trấn Cổ Tiền, nơi này không còn huyên náo như ngày trước, chỉ có vẻ thanh tịnh, thậm chí, rất nhiều khách điếm đã đóng cửa,

Hai người con gái không ngừng chạy qua chạy lại trong núi Côn Lôn, tiếng thét đều đã khàn khàn.

- Tiền bối, cầu xin người cứu hắn! muốn chúng tôi làm gì cũng được hết!

Nhưng, cả núi Côn Lôn vẫn không có tiếng đáp lại, sắc mặt tên thanh niên nằm dưới đất trắng bệch, đương nhiên không biết tất cả những chuyện này!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.