Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tôi thề

Phiên bản Dịch · 1728 chữ

Tiếng nói yếu ớt đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, giống như đến từ phía chân trời, tôi nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy người vừa lên tiếng.

Tôi cảm giác được ngực mình không hiểu sao đau đớn, cảm giác này, quả thức khó dùng lời để tả.

Thậm chí, còn đau hơn cả lực thiên lôi trong người tôi, tôi chưa từng nghĩ, trong thế gian này, vẫn còn có nỗi đau mà tôi không thể chịu đựng, đây chính là….. cảm giác đau lòng sao?

- Ai? Là ai đang nói?

Tôi muốn nhìn xem người nói chuyện là ai, nhưng tôi phát hiện, mắt tôi căn bản không thể mở, có điều lúc này, tiếng nói kia lại vang lên.

- Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần hỏi bản thân mình, tâm anh thực sự đã chết rồi sao? Một chút vướng bận cũng không có? Hay là cảm thấy bản thân mình được giải thoát là được rồi, không quan tâm tất cả những chuyện khác nữa?

Tiếng nói kia lại chui vào trong tai tôi, tôi phát hiện khoảng cách của tiếng nói càng lúc càng gần hơn, cứ quay vòng quanh tai tôi, tôi không ngừng đưa tay ra quờ quạng, muốn bắt lấy thân hình của người đang nói chuyện.

Sau đó, tôi cảm giác thấy mình nắm được một bàn tay ấm áp, tôi vội vã ôm chặt lấy nàng, tôi không biết nàng là ai, nhưng hiện tại tôi sợ hãi, tôi sợ hãi bóng đen, cho nên tôi cần phải bắt được thứ gì đó.

Tôi ôm chặt thân người, cảm nhận độ ấm truyền ra từ trên cơ thể nàng, lúc bắt đầu nàng còn khẽ giãy dụa, nhưng một lúc sau, lại để mặc cho tôi ôm.

- Tôi rất sợ….

Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, nói ra suy nghĩ trong lòng.

- Anh đang sợ cái gì?

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, tôi cảm giác được có hai bàn tay đang ôm lấy đầu mình, cuối cùng, trong lòng tôi đã kiên định hơn.

- Tôi sợ giấc mơ này là thật!

Tôi đang sợ cái gì? Tôi hỏi chính mình, sau một lát, mới yếu ớt lên tiếng.

Ngay khi tôi nói xong, giọng nói ấm áp lại truyền đến.

- Anh muốn tôi cùng anh lừa gạt anh sao? Nói với anh đây chỉ là một giấc mơ? Tôi nói cho anh biết, đây không phải là mơ, tất cả đều là sự thật!

Nghe vậy, đầu tôi như nổ tung, cuối cùng, nguyện vọng sau cùng đều hoàn toàn tan vỡ.

Tất cả, đều là sự thật, không phải mơ, Hạ Mạch, thật sự đã dùng kiếm trong tay cô ấy, đâm thủng trái tim tôi!

- Là thật thì có làm sao? Chẳng lẽ anh cứ vậy mà chết? vứt bỏ hết cả những thứ kia? Anh làm được không?

- Mẹ anh, còn đang chờ anh tới cứu! bà ấy muốn được gặp con trai mình!

- Bố anh, ông nội anh, đều đã đặt hết hy vọng lên người anh, còn anh, lại chỉ vì một kiếm này, mà muốn ngủ mãi?

- Lúc trước anh vừa mới đồng ý sẽ chăm sóc hai cô gái, cũng muốn mặc kệ các cô ấy sao? Chính là bởi vì anh có thể giải thoát, cho nên muốn dứt bỏ tất cả?

- Đạo Minh một tay anh thành lập, bọn họ vẫn đang chờ anh chỉ huy đi đối phó Kháng Thiên giả, mà tất cả, anh lại chỉ vì một kiếm, mà muốn vứt hết để giải thoát cho bản thân?

- Anh giải thoát rồi, nhưng anh có từng nghĩ, bọn họ….. phải làm sao đây?

Từng tiếng nói, lại như một tia sét, nổ đùng đùng trong đầu tôi, tôi sững sờ, từng miền ký ức hiện lên trong đầu.

ở trong này, không chỉ có mỗi Hạ Mạch, ngoài Hạ Mạch ra, vẫn còn rất nhiều người khác.

Lúc này, tôi thế mà lại phát hiện, trái tim mình không còn đau như trước nữa, hơn nữa, còn dần dần có độ ấm.

Thình thịch, thình thịch!

Âm thanh quen thuộc mà xa lạ lại lần nữa truyền ra, cảm giác này, giống như đã biến mất từ rất lâu.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim tôi , bắt đầu từ thong thả trở nên có chút dồn dập, trước mắt tôi hình như có ánh sáng hiện lên, tôi đã có thể nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng tôi không vội vàng mở mắt, tôi phát hiện bản thân có chút chưa thích ứng được, cho nên phải chậm rãi, chính lúc này, thân ảnh trong ngực tôi bắt đầu giãy dụa, hình như nàng muốn rời khỏi tay tôi.

Tôi ôm chặt nàng, là nàng đã giúp tôi tìm được đường về nhà trong lúc mất hết hy vọng, nếu không có nàng, có lẽ tôi vĩnh viễn không thể tỉnh lại khỏi giấc mộng này.

Tôi muốn nhìn thấy hình dáng nàng, nhưng tôi phát hiện, sức lực của nàng vô cùng mạnh, trực tiếp thoát ra được khỏi vòng tay tôi.

- Đừng đi!

Tôi vội vàng lên tiếng, giọng điệu có chút khẩn cầu, thân ảnh kia hơi khựng lại, nhưng vẫn vùng ra, lúc này, tôi không quan tâm bất cứ điều gì, liều lĩnh mở mắt, nhìn thấy trước mắt một mảng trắng xóa, một bóng hình xinh đẹp váy xanh đang rời xa tôi.

Bóng người từ từ mơ hồ, tôi muốn đuổi theo, nhưng phát hiện bản thân không thể bước lên, mà bóng lưng đó, hình như từng quen biết, như đã gặp qua ở đâu?

………

Phù!

Tiếng thở dồn dập truyền ra từ trong miệng tôi, tôi đột nhiên mở mắt, muốn bắt lấy thân ảnh mặc váy xanh, nhưng giây tiếp theo, tôi phát hiện thân thể mình đã ngồi ngay ngắn dậy.

Có lẽ động tĩnh của tôi quá lớn, đã làm tỉnh người quen ở bên giường, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi, không nói được một lời, khoảng nửa phút ra, nước mắt trên vành mắt không nhịn được tràn bờ mi, thân người lao tới chỗ tôi.

Sau khi tôi thất thần một lúc, hai tay liền ôm chặt lấy cô ấy, tôi há miệng, muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Tôi không muốn nói xin lỗi với cô gái đã theo mình, bởi vì tôi vĩnh viễn không muốn làm chuyện có lỗi với các cô ấy, lần này là lần đầu, cũng là lần cuối, về sau, chuyện thế này, tôi sẽ không cho phép xảy ra.

- Khóc đi, khóc thỏa thích xong, anh sẽ không để em phải khóc nữa!

Tôi nhẹ nhàng vỗ lên lưng Trúc Tẩm Ngưng, ôn nhu nói, lúc này, mặc dù cảm xúc trong lòng hỗn loạn, nhưng tôi chỉ muốn ôm chặt cô gái này, để cho cô ấy cảm nhận được sự tồn tại của tôi.

Thật lâu sau, Trúc Tẩm Ngưng mới đứng dậy, tôi nhìn vệt nước mắt trên má cô ấy, đưa tay lên lau đi.

- Khiến em lo lắng rồi!

Nhìn Trúc Tẩm Ngưng, tôi nhẹ giọng nói.

Trúc Tẩm Ngưng nghẹn ngào, nhìn tôi thật lâu, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi:

- Chỉ cần anh tỉnh lại, tất cả đều xứng đáng!

Chỉ một câu ngắn ngủi, cũng không có quá nhiều từ ngữ, nhưng lại giống như thề non hẹn biển.

- Đã trôi qua bao lâu? Tiểu Tiên đâu? Anh ngửi thấy hương vị của cô ấy trong phòng!

Tôi đứng dậy, giãn gân cốt, phát hiện trên người mình đã mặc một bộ quần áo khác lúc trước.

- Đã hơn hai tháng, chị Tiểu Tiên lên thị trấn mua gạo rồi, chị ấy nói muốn đi trên con đường anh đã từng đi, có lẽ cũng sắp về rồi!

Trúc Tẩm Ngưng vẫn luôn nắm chặt tay tôi, không buông ra, hình như sợ tôi sẽ biến mất trước mắt cô ấy.

- Anh có thể véo em một cái được không? Em sợ đây là….

Đôi mắt ngấn lệ của Trúc Tẩm Ngưng nhìn tôi, không đợi cô ấy nói hết câu, một đôi môi mềm đã phủ lên môi cô ấy, câu nói kế tiếp, cũng bị Trúc Tẩm Ngưng nuốt ngược xuống bụng.

Thật lâu sau, tôi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng đỏ của Trúc Tẩm Ngưng:

- Sao rồi? thế này có cảm giác được đây không phải là nằm mơ không?

Trúc Tẩm Ngưng gật đầu,ánh mắt có chút e thẹn.

Bịch!

Một âm thanh rất nhỏ truyền ra, tôi nhìn ra phía cửa, một thân ảnh áo trắng đang đứng ngoài cửa, đồ cầm trong tay cô ấy đã rơi xuống đất, tôi liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đó là một lá bùa bình an.

Cô ấy cứ lẳng lặng đứng ngoài cửa, nhìn tôi trân trân, lòng tôi bỗng nghẹn lại, giống với Trúc Tẩm Ngưng, khuôn mặt tuyệt sắc kia cũng đã có chút hốc hác.

Đối với một cảnh giới Ngộ Đạo mà nói, quả thực không thể có khả năng, nhưng lại thực ra xảy ra trên người Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng.

Tất cả, chỉ đơn giản là trong lòng có vướng bận, tôi chậm rãi bước tới, nhặt lá bùa bình an dưới đất lên, nắm chặt trong tay, phải bất lực nhiều đến thế nào? Mới có thể khiến cho một kẻ mạnh cảnh giới Ngộ Đạo, đi tới chùa cầu một lá bùa bình an không có chút pháp lực này?

Nước mắt đã không thể kiềm lại, lăn dài xuống gò má Hoàng Tiểu Tiên, tôi cuối cùng cũng hiểu ra, bản thân của lúc trước, đã ngu xuẩn tới cỡ nào, tôi có thể chết? nhưng bọn họ phải làm sao?

Cho nên, tôi không được chết! tuyệt đối không thể!

Một tay tôi ôm lấy Hoàng Tiểu Tiên vào lòng, hận không thể trực tiếp dung nhập cô ấy vào trong cơ thể tôi, để cho cô ấy cảm nhận được tôi còn tồn tại, tôi vẫn chưa chết!

- Anh thề, từ nay về sau, không bao giờ khiến em lo lắng như vậy nữa, tuyệt đối không!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.