Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cam tâm không?

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

Tôi đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Mạch, sợ lão già trước mặt nghe thấy, bảo cô ấy đừng nói linh tinh.

Hạ Mạch cười duyên dáng:

- Anh không tin? Vậy tôi sẽ đi theo anh, nói gì thì nói anh cũng đã mời tôi ăn một que kem.

…….

- Mau tránh ra!

Sau lưng truyền tới một tiếng quát lớn, cả người tôi bị Hạ Mạch đẩy ra, sau đó, Hạ Mạch bắt đầu chiến đấu kịch liệt với Lão Thi Tượng.

Tôi thấy cô ấy bị thương, tôi hận mình vô dụng, tôi thế mà lại phải trốn sau lưng một người con gái.

……..

- Tôi muốn trở nên mạnh hơn!

Tôi nhìn Hạ Mạch trước mắt, cất tiếng nói, trong lòng vì có rất nhiều yếu tố, chuyện xảy ra trên người tôi, với lại, tôi không muốn Hạ Mạch bảo vệ tôi, tôi muốn cô ấy đứng sau lưng tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương.

………..

- Đừng sợ, vẫn còn có tôi! Tôi sẽ giúp anh!

Tinh thần uể oải chán nản, tôi không biết nên làm gì bây giờ, tôi cảm giác đất trời đều đã sụp đổ, chưa từng gặp qua nhiều chuyện thế này, hiện tại, đều bởi vì tôi, mà toàn bộ người trong thôn, đều đã chết!

Hạ Mạch sờ sờ mặt tôi, nhẹ giọng nói, tôi nhìn người con gái trước mắt, có lẽ, hiện tại cô ấy là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.

Dù không quen biết, nhưng vẫn luôn ở bên giúp đỡ.

- Có thể nói cho tôi biết, vì sao lại giúp tôi nhiều như vậy không?

Tôi thấp tiếng hỏi Hạ Mạch, đây là vấn đề tôi vẫn luôn muốn biết nhất.

Hạ Mạch lặng thinh, thật lâu sau, vẫn chưa lên tiếng.

Một hồi lâu, Hạ Mạch mới nhìn tôi nói:

- Một phần là bởi vì nhân quả đã để tôi gặp phải rồi, nếu không xử lý, tôi sẽ gặp báo ứng, một phần khác, chính là xem người, nếu tôi cảm thấy là người không hợp ý, tôi thà quay lưng lại với nhân quả.

……….

- Tôi phải đi rồi, đây là lần đầu tiên có người tặng quà sinh nhật cho tôi, cũng là lần đầu tiên được nhận quà sinh nhật!

Trong tay Hạ Mạch nắm chặt một chiếc vòng cổ, đó là món quà tôi vừa mới mua trong cửa hàng trang sức cho cô ấy.

Thấy nụ cười phát ra từ trong nội tâm trên mặt Hạ Mạch, lòng tôi không hiểu sao cảm thấy cực kì mãn nguyện.

- Cô thích là tốt rồi, nếu cô thích, sinh nhật lần sau, tôi hy vọng vẫn có thể đón cùng với cô!

Tôi nhìn Hạ Mạch cất tiếng nói, mà không hiểu sao lúc này ánh mắt của Hạ Mạch lại có chút né tránh, tôi không hiểu, rốt cuộc cô ấy còn có chuyện gì mà không thể tiếp nhận tôi?

Tôi cảm thấy thời gian đã chín muồi rồi, nhưng cô ấy cứ như vẫn luôn lảng tránh tôi.

- Ha ha, nói không chừng lần sau gặp lại, anh đều có bạn gái rồi!

Hạ Mạch như cảm giác được không khí có chút xấu hổ, lập tức trêu ghẹo!

- Không đâu, không thể nào!

Tôi vội vàng lên tiếng, sợ Hạ Mạch hiểu nhầm, nhưng vẫn còn một câu phía sau mà tôi chưa nói xong:

“Nếu có, cũng là em!”

Nhưng Hạ Mạch lại nở nụ cười, hình như đang cười tôi thất thố.

- Được rồi, trêu anh tý thôi, anh lên đại học rồi, có bạn gái cũng là chuyện bình thường, tôi đi đây!

Nói xong, Hạ Mạch xoay người rời đi, nhìn thấy thân ảnh dần biến mất của Hạ Mạch, tôi tự mình độc thoại:

- Tôi muốn em làm bạn gái tôi, em có đồng ý không?

Nhưng câu nói này, lại không có ai nghe thấy, tôi tự cười nhạo bản thân mình, kế đó xoay người bước đi.

Nhưng, chính vào thời khắc tôi xoay người đi, thì tôi lại không nhìn thấy, ở phía sau tôi, có một người âm thầm xuất hiện.

Nhìn bóng lưng tôi rời đi, lẩm bẩm:

- Nếu tôi muốn giết anh, anh còn thích tôi không?

Ánh mắt người ấy như đang đấu tranh trong nội tâm, cuối cùng, cười khổ:

- Lý Nhất Lượng, hy vọng chúng ta đừng gặp lại nữa, tôi sợ, tôi sẽ yêu anh mất!

Nói xong, người ấy không chút lưu luyến, lập tức rời đi, rời khỏi nơi thành thị đầy kỷ niệm này.

Lần này rời đi, cô ấy đi khắp nơi, muốn quên đi thứ ở trong lòng, vì sao? Vì sao bản thân lại tu luyện đạo pháp nhất định phải trảm tình? Thất tình lục dục vốn là gốc rễ bản năng của con người, vì sao phải trảm đi?

- Quên đi! Không được quay lại nữa, cho dù không trảm đạo thì đã làm sao? Biến mất khỏi cuộc đời hắn!

Nhưng, cô gái ấy lại không biết, ở một nơi khác, có một người, trong lòng lúc nào cũng mang theo bóng dáng của mình.

- Hạ Mạch, bao giờ thì chúng ta mới gặp lại nhau đây, đã lâu lắm rồi đấy! có chút nhớ em rồi!

Tôi nhìn bầu trời đêm, khi đó, lúc thì mặt lạnh như băng, khi thì vui vẻ cười đùa, nhưng vì sao, trong đầu tôi lại chưa từng quên đi nổi, có lẽ, đây chính là tình yêu!

……..

Thời gian cứ trôi qua từng chút một, Đạo Minh thành lập, tôi cũng ý thức được, có vài thứ, nhất định phải dứt bỏ hết để hoàn thành, tôi phải cứu mẹ tôi, còn phải đối phó Kháng Thiên giả.

Tôi nghĩ bóng dáng của Hạ Mạch trong lòng tôi đã phai nhạt đi nhiều, nhưng, mãi cho tới tận thời khắc đó, tôi mới phát hiện, chưa từng!

……..

Cảm nhận được một luồng áp lực vô cùng khủng bố, tôi cảm giác bản thân sắp mất mạng dưới tay người trước mặt rồi, Hàn Đại Lương, là người từng đối đầu với tôi và Hạ Mạch, lúc này, không ngờ đã trở nên mạnh như thế!

Tôi không cam lòng, tôi còn có nhiều chuyện vẫn chưa làm.

- Chịu chết đi thằng ranh, lúc trước không giết được mày, hôm nay, tao phải khiến mày sống không bằng chết!

Nghe thấy âm thanh đầy sát khí, tôi liền nhắm mắt lại, thật sự tuyệt vọng rồi, bởi vì hiện tại tôi không còn sức phản kháng.

Ngay vào lúc tôi chẳng còn chút hy vọng nào, thì một tiếng quát đột nhiên truyền khắp không trung.

- Nhất Kiếm Sinh Liên, trảm!

Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo, kiếm khí khủng bố bay thẳng về phía Hàn Đại Lương, Hàn Đại Lương đối mặt với công kích bất ngờ, công kích hướng tới người tôi cũng lập tức chuyển hướng, mà lúc này, tôi ngước nhìn lên trên bầu trời.

Tôi phát hiện bóng dáng trong lòng tôi, từ lúc bắt đầu đã chưa từng nhạt phai, mà chỉ càng thêm sâu đậm hơn, cô ấy cứ vậy, lại lần nữa đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi trở tay không kịp.

Trên khuôn mặt cô ấy đong đầy sát khí, cho tận bây giờ, tôi chưa thấy qua cô ấy tức giận đến như vậy.

- Muốn giết hắn, tôi sẽ giết ông trước!

Cô ấy cất ra tiếng nói lạnh như băng, tuy rằng cô ấy so với lúc trước hình như đã hơi khác, hình như lạnh lùng hơn, nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là, tôi lại được nhìn thấy cô ấy rồi.

Chính lúc này, tôi thấy hai thân ảnh trước mặt không ngừng giao nhau trên không trung.

Cô ấy bị thương, Hạ Mạch bị thương rồi, nhưng vẫn không lùi bước, liều chết chiến đấu, bởi vì phía sau lưng cô ấy, chính là tôi!

Trong lòng tôi, không hiểu sao bùng lên một ngọn lửa giận ngút trời, cả người đã như không thể chịu khống chế.

- Kiếm linh, ta muốn giết hắn, không tiếc bất cứ cái giá phải trả nào!

Tiếng nói âm trầm thấp của tôi vang lên, khí mùi trên người lập tức tăng vọt, thân người lao ra, ôm chặt thân mình rơi xuống bên dưới từ trên không trung của Hạ Mạch.

- Đừng sợ, tôi tới rồi, trước đây em luôn bảo vệ tôi, từ nay về sau, hãy để tôi bảo vệ em!

Nói xong, cả người tôi lao thẳng tới chỗ Hàn Đại Lương, không biết là chuyện muốn hoàn thành từ lúc nào, hiện tại đã hoàn thành rồi, bất luận là kẻ nào, cũng không được phép làm tổn thương cô ấy, người khiến cô ấy bị thương, chết!

……..

- Dược thảo này hình như không có tác dụng tăng tu vi? Chỉ có tác dụng củng cố tâm tính mà thôi, cô cần nó để làm gì?

Tôi nhìn dược thảo trong tay Hạ Mạch, thứ này đúng thật là không có tác dụng, kiếm linh nói với tôi, thứ này chỉ có thể củng cố tâm tính của một người, đúng là yếu như gà!

Hạ Mạch không nói gì, tôi cảm giác được cô ấy có chút thay đổi, hình như có rất nhiều chuyện đang giấu tôi.

Đêm khuya, một người con gái đứng giữa bầu trời đêm, trong tay cầm dược thảo kia.

- Tâm tính giết anh không đủ, muốn dùng nó để củng cố tâm tính!

Cô gái thấp giọng thì thảo, nhưng không ai nghe thấy tiếng nói của cô.

Cô ấy nhìn dược thảo trong tay, mấy lần muốn nuốt xuống, nhưng cuối cùng đều bị bản thân tự chặn lại, cũng chẳng nuốt nữa, kế đó, trong mắt cô hiện lên vẻ tàn nhẫn.

- Không, mình vì sao phải giết anh ấy? vì sao?

Dứt lời, chân nguyên trong người cô bạo phát, bóp nát dược thảo trong tay, cô ấy, không hề sử dụng.

Vì thế, cô lại xoay người rời đi, cô phải đi, cô phải rời khỏi mảnh trời có ký ức về hắn.

Nhưng tất cả, đều không thể thuận theo ý của cô!

Cuối cùng, hắn vẫn đứng trước mặt cô, cứ đứng im như vậy!

Trường kiếm trong tay, đâm thẳng vào ngực hắn.

- Vì sao?

Hắn không tức giận, chỉ cười gượng nhìn cô hỏi.

- Bởi vì, tông môn chúng tôi, chính là Trảm Tình Đạo Tông!

Tiếng nói lạnh như băng vang ra, tâm hắn đã chết, hoàn toàn đã chết, không muốn tỉnh lại.

Chỉ muốn được ngủ say mãi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.

Nhưng, ngay sau đó, một âm thanh bỗng bay tới từ nơi xa xa:

- Trong lòng anh rất phức tạp, vẫn còn nhiều vướng bận, cứ vậy mà chết đi, cam tâm không?

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.