Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tâm không thanh tịnh, không thể ngộ đạo

Phiên bản Dịch · 1671 chữ

Tôi nhìn bà lão trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà lão, tôi lại lần nữa lên tiếng:

- Vãn bối ngu dốt, còn mong tiền bối chỉ rõ!

Sau khi nói xong, tôi nhìn bà lão chằm chằm, nếu bà ấy đã nói, vậy thì ít nhiều cũng sẽ giải thích một chút.

Nhưng, sự thật lại nằm ngoài dự đoán của tôi!

- Tiểu tử, ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, hỏi cũng vô dụng, ta hỏi ngươi, nếu người con gái này đổi lại là tiểu hồ ly và nha đầu Lê tộc kia, trên lưng đeo một vận mệnh vô cùng bi thảm, lại cần phải phá vỡ quy tắc của thế giới, mới có thể cứu được hai cô ấy, thì ngươi có bằng lòng không?

Bà lão dùng đôi con ngươi thâm thúy nhìn tôi chằm chằm, thấy ánh mắt đó, cả người tôi sững sờ.

Nếu Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh tôi gặp phải vận mệnh bi thảm, cần phải phá vỡ quy tắc của thế giới, mới có thể cứu các cô ấy? đây là vấn đề thế nào? Nhưng lúc này, tôi buộc phải bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Nếu đúng là như vậy, chỉ sợ tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào, lựa chọn phá vỡ quy tắc của thế giới, để cứu người con gái tôi yêu, đúng vậy, tôi đương nhiên sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, không bỏ cuộc!

Nhưng, tôi không hy vọng tình huống như vậy xảy ra.

- Tiểu tử, ta đã biết ý tứ trong lòng ngươi, quay trở lại vấn đề ta vừa nói với ngươi, nếu ngươi muốn cứu người con gái cuồng dại này, ngươi phải cố gắng, phá vỡ quy tắc của thế giới này!

Tiếng nói nhàn nhàn truyền ra, khí thế trên người bà lão hình như trở nên có chút cổ quái, cứ như đang thở dài.

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, tình huống gì đây? Nhưng sau đó tôi đột nhiên phản ứng lại, lẽ nào, những gì bà lão nói, là đang ám chỉ điều gì?

Hoàng Tiểu Tiên? TRúc Tẩm Ngưng?

Nhưng bọn họ một người đang ở Lê tộc, một người đang ở Hồ tộc!

Vậy thì là ai?

Thanh Nhi?

Trong đầu tôi truyền ra tiếng nổ đùng đùng, lẽ nào là cô ấy?

Thanh Nhi làm sao vậy? cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, Thanh Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Tiền bối, tôi muốn gặp Thanh Nhi, có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?

Nhìn bà lão trước mặt, tôi lại lần nữa ôm quyền, vội vàng hỏi.

Thấy tôi hỏi vậy, bà lão không nói gì, nhưng, thái độ của bà lão như vậy, trong lòng tôi lại càng thêm bất an, Thanh Nhi rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?

Chính lúc này, bà lão đột nhiên nhìn tôi.

- Hiện tại con bé không sao!

Bà lão thản nhiên nói, nhưng tôi vẫn rất nhạy cảm bắt được ý tứ gì đó trong câu nói này, hiện tại không sao, nói cách khác, cũng không có nghĩa là sau này sẽ không sao?

Tôi hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra!

- Còn mong tiền bối cho hay!

Tôi ồm quyền, khom mình thật sâu với bà lão, tôi biết, trong lời nói của bà lão, chắc chắn đang ẩn giấu gì đó, chỉ là không biết, bà ấy rốt cuộc đang che giấu chuyện gì.

- Được rồi, ngươi đi đi, không còn gì để nói rồi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời nói của ta là được, người của hiện tại, cho dù có biết, cũng không có tác dụng gì!

Lần này, giọng nói của bà lão đã có chút mất kiên nhẫn, tôi cảm giác, tôi không thể hỏi thêm điều gì từ trong miệng bà lão nữa.

Sau khi nói xong, bà lão vung tay lên, tôi đột nhiên cảm thấy có một luồng năng lượng thật lớn truyền tới quanh mình, sau đó đẩy tôi ra bên ngoài, ngay cả Đoàn Lang cũng không ngoại lệ.

Cảnh giới Ngộ Đạo, ở trước mặt bà lão, chỉ như một con kiến mà thôi!

Khi thân hình của tôi và Đoàn Lang lại lần nữa bình ổn lại, phát hiện chúng tôi đã ở vị trí lúc trước tôi và Đoàn Lang đứng, cảnh vật xung quanh không thay đổi, chỉ là ngôi nhà tranh, không biết đã đi nơi nào.

Tôi cứ vậy đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn phía trước, tôi biết, vị trông núi Côn Lôn ra tay, là bởi vì không muốn để tôi hỏi nhiều thêm, cho nên, dù có phí công hơn nữa, cũng không thể nhìn thấy tiền bối trông núi Côn Lôn nữa.

Chỉ là, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, không thể bình tĩnh lại, Thanh Nhi, rốt cuộc đã bị làm sao?

( sao tôi thấy ông này càng ngày càng tra nam là sao trời, má Thanh Nhi cũng chỉ mới quen rồi ít tiếp xúc mà lo như kiểu vợ ổng luôn vậy! ghét !! )

Trong đầu tôi, gần như chỉ quẩn quanh vấn đề này, rất rõ ràng, căn bản không bản có đáp án, tôi đứng ở nơi này thật lâu, cuối cùng cũng không nhịn được thở dài một tiếng,

- Đi thôi!

Nhìn Đoàn Lang bên người, nhàn nhạt nói, thanh âm lại có chút bất đắc dĩ, có lẽ là do thực lực thấp, nên tôi không có quyền lợi biết được chân tướng.

Nếu vậy, tôi chỉ có thể trở nên mạnh hơn, kẻ mạnh có thể không cần kiêng dè tất cả những người khác, vậy thì đến lúc đó, tôi muốn làm gì, cũng không cần phải chú ý sắc mặt người khác.

Đoàn Lang cứ như vậy đi theo sau lưng tôi,trầm mặc không lên tiếng, chúng tôi cứ thế ngao du quanh núi Côn Lôn.

Đã đi không biết bao nhiêu lâu, tôi mới thất vọng rời khỏi nơi này, vốn dĩ cho rằng chờ đợi ở bên ngoài, có lẽ có thể đợi được Thanh Nhi.

Nhưng không đợi được, nếu vậy, tôi không cần nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ duy nhất hiện giờ của tôi, chỉ có trở nên mạnh hơn, không ngừng mạnh hơn, trở thành kẻ mạnh khiến tất cả mọi người phải kiêng dè.

……

Về tới Đạo Minh, tâm tư của tôi lại đặt lên trên ngộ đạo, tôi có thể cảm giác được, mấy ngày nay, tâm tình của tôi rất bức bối, căn bản không thuận tâm như mấy ngày hôm trước.

Tất cả, tôi nghĩ hẳn là có liên quan tới Thanh Nhi, nhưng không biết vì sao, tôi không nhịn được, mà cứ nghĩ mãi, cho nên mỗi khi tới thời điểm tôi ngộ đạo, đều có cảm giác, trong lòng mình, đã hoàn toàn rối loạn!

Cuối cùng, tôi đành bất đắc dĩ ép lòng mình phải bình tĩnh trở lại.

Lần này, tôi lại lựa chọn quay về quê, ở đó, có lẽ tâm tình tôi sẽ bình phục lại.

Thời điểm tôi trở về quê, tôi nhìn thấy quanh nhà mình, được trồng rất nhiều rau xanh, không sai, rất nhiều rau xanh, nhưng lại không nhìn thấy một ai ở đây.

Tôi đi vào trong nhà, trên bàn vẫn đặt bó Huân Y Thảo như lần trước, mùi hương nồng nặc tràn ngập khắp cả nhà, quá nhiều cũng không hay, Huân Y Thảo vốn có mùi hương cực kỳ dễ chịu, nhưng quá nhiều, cũng khiến cho mũi của tôi không chịu nổi.

Rốt cuộc là ai đang ở đây? Tôi nghĩ thầm trong đầu, nếu vậy, tôi sẽ ở lại đây vào ngày, tôi thật ra muốn nhìn xem, là ai đang ở đây.

Nhưng, mấy ngày liên tiếp ở lại trong nhà, nhưng vẫn không tìm thấy bóng người, không có ai? Hay là nói, người đó biết tôi tới, cho nên đã tạm thời rời đi?

Hay là nói, người đó không muốn gặp tôi?

Nhưng là ai? Trong đầu tôi không ngừng chuyển động, nhưng nửa tháng sau, tôi đã ở lại trong nhà mình nửa tháng, vẫn không có bóng người nào xuất hiện.

Cuối cùng, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi!

Nếu người ta không muốn gặp tôi, tôi cần gì phải ở lại đây nữa?

- Mặc dù đây là nhà tôi, tôi cũng không biết vì sao bạn lại ở đây, nhưng nếu đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi đây, thấy bạn ở nhà tôi cũng dọn dẹp khá sạch sẽ ngăn nắp, cảm ơn bạn! giúp tôi khi nào trở về nhà, cũng đều nhìn thấy một ngôi nhà sạch sẽ!

Tiếng nói nhàn nhạt của tôi truyền khắp không trung, sau khi tôi nói xong, cả người đứng dậy, rời khỏi nơi này, tôi về quê, không kêu ai về cùng, chỉ có một mình tôi.

Bước từng bước theo con đường nhỏ xuống dưới núi, thôn làng này, hiện tại đã không còn náo nhiệt như dĩ vãng, tôi không ngoảnh đầu, lập tức rời đi, tới thị trấn, tôi trực tiếp bắt chuyến xe cuối đi về huyện lị.

………..

Nhưng tôi lại không biết, trước căn nhà ở quê, một thân ảnh chậm rãi hiện lên, âm thầm nhìn con đường nhỏ đi xuống núi!

- Không phải là tôi không muốn gặp anh, mà là sợ anh nhìn thấy tôi!

Tiếng nói từ tận đáy lòng truyền ra từ trong miệng người ấy, nhưng, không một ai biết!

………..

Thời điểm quay về tới Đạo Minh, đã là nửa đêm, tôi một mình về động phủ của mình, chớp mắt, đã ở quê nửa tháng, hiện tại tâm tình cũng ổn định hơn.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.