Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bản thể

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Sau khi nói xong, tôi chăm chú nhìn Xi Hậu, lúc này, Xi Hậu rơi vào trong trầm mặc, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, tiếng của Xi Hậu lại vang lên, trong đó có cảm thán vô tận.

- Haiz, dù cho đã thế này rồi, những kẻ đó, vẫn muốn quấy rầy ngài!

Nghe tiếng thở dài, tôi biết, Xi Hậu nhất định không phải đang nói với tôi, vậy thì ngài ấy đang nói với ai? Chẳng lẽ là thứ ở phía dưới? tôi biết phía dưới có gì đó, lần trước Qùy Ngưu đã nói cho tôi biết,nói phía bên dưới còn có gì đó, nhưng cụ thể là gì, tôi không hiểu rõ.

Nếu những lời này đúng là nói cho ‘người’ phía dưới, vậy thì Xi Hậu nói vậy là có ý gì?

- Người nói với ngươi ta có thể giúp ngươi, xem ra biết không ít chuyện!

Tiếng Xi Hậu lại vang lên, tôi biết, lần này ngài ấy nói với tôi, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng cũng không thể nói đó là bố tôi chứ? Nói ra như vậy không biết có thích đáng hay không?

- Đúng vậy, có điều vị tiền bối kia cũng không nói thêm gì, chỉ bảo tôi tới tìm tiền bối xin giúp đỡ, nhất định phải ngăn cản Kháng Thiên giả đạt được cái chân cuối cùng, như vậy ít nhất có thể kéo dài một chút thời gian!

Tôi lại lần nữa nói ra những gì bố tôi nói với tôi.

Xi Hậu chần chừ trong chốc lát, lên tiếng hỏi:

- Đúng vậy, cho dù là như thế, chẳng qua cũng chỉ lùi lại được một ít thời gian thôi, cái gã năm đó, chính là bá đạo như vậy!

Nghe Xi Hậu nói vậy, tôi chau mày, xem ra Xi Hậu biết chút gì đó!

Cái gã trong miệng ngài ấy là ai? Là thứ sắp được hồi sinh sao? nhưng là gì?

Trong đầu tôi rất hỗn loạn, tôi phát hiện, những người này đều biết, nhưng cứ không thích nói ra toàn bộ, khiến tôi rất khó chịu, ông nội nó, tôi không tin tôi sẽ không biết, dù sao mặc kệ các ông giấu giếm thế nào, một ngày nào đó, tôi sẽ biết được chân tướng.

- Tiểu tử kia, đây là thứ ngươi muốn! cầm lấy đi!

Chính lúc này, tiếng nói của Xi Hậu truyền đến, lập tức, có một thứ gì đó bay tới chỗ tôi, mà đây là một bình ngọc nho nhỏ.

Tôi có thể cảm giác được, bên trong bình ngọc, hình như có một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố, năng lượng này khiến tim tôi đập nhanh, thậm chí, trái tim đã có chút không khống chế nổi!

Bên trong bình ngọc là cái gì vậy?

- Tiền bối, tôi hỏi chút, đây là thứ gì? Đến lúc đó dùng thế nào?

Đúng vậy, tôi đã nhận được thứ này, nhưng nếu không biết dùng thế nào, đến lúc gặp phải tình huống khẩn cấp, chẳng phải nguy hiểm rồi sao?

Cho nên, trước tiên phải hỏi rõ ràng mới chắc chắn, kế đó, tôi nhìn Xi Hậu.

- Đến lúc đó, ngươi đưa cho người đã dung hợp cánh tay, để hắn nuốt thứ này xuống, là được rồi!

Xi Hậu cất tiếng, nghe thì thật đúng là rất đơn giản, nói cách khác, đến lúc đó chỉ cần để Phương Trình Chu nuốt thứ này vào, là được rồi sao?

Nếu đã vậy, tôi cũng thu thứ này lại, đây là thứ tốt, tới lúc mấu chốt có thể ngăn cản Kháng Thiên giả, cho nên nhất định phải giữ gìn.

- Tiểu tử, ngươi còn nhớ chuyện lúc trước đã từng đồng ý với ta không?

Xi Hậu lại lên tiếng, nghe vậy tôi hơi sửng sốt, tôi biết, Xi Hậu từng nhờ tôi giúp đỡ Lê tộc, đương nhiên tôi còn nhớ rõ, huống hồ hiện tại Trúc Tẩm Ngưng đã là vợ tôi, tôi sao có thể mặc kệ Lê tộc.

- Tiền bối, vãn bối lúc nào cũng nhớ kỹ trong lòng!

Tôi cười cười, nói với Xi Hậu.

Nghe vậy Xi Hậu gật đầu:

- ừ, nhớ rõ là tốt rồi, thời gian càng ngày càng gần, tới lúc đó ngươi nhất định phải giúp ta trông nom Lê tộc, năm đó tổ tiên giao huyết mạch còn sót lại của Lê tộc cho ta, ta không thế khiến nó cứ vậy mà bị chặt đứt!

Giọng nói của Xi Hậu mang chút phiền muộn, tôi cứ có cảm giác, Xi Hậu hình như đang bàn giao lời trăn trối!

Chắc không phải ngài ấy sắp đi rồi chứ? Tiền bối Xi Hậu đã sống mấy ngàn năm, thậm chí, thực lực cũng đã là cảnh giới Nhập Đạo, còn về thực lực cụ thể là gì, tôi không biết, dù sao hiện tại tôi cũng chỉ mới là Ngộ Đạo trung kỳ, không thể cảm ứng được.

Có điều có thể khẳng định chính là, Xi Hậu không dễ ‘đi’ như vậy.

- tốt lắm, nếu không còn chuyện gì, thì rời đi đi, đừng làm phiền cụ già đây nghỉ ngơi nữa!

Xi Hậu lại lên tiếng, nghe vậy tôi cười bất đắc dĩ, tôi là tới hầu chuyện ngài, chứ không phải tới quấy rầy, có điều nếu ngài đã nói phải nghỉ ngơi, vậy tôi cũng không còn gì để nói.

- tiền bối, vậy tôi xin cáo từ!

………..

Sau khi ra khỏi cấm địa, tôi hít sâu một hơi, cho dù nói thế nào, hiện tại xem ra, cái chân thứ hai sẽ không dễ dàng rơi vào tay Kháng Thiên giả như lần trước, bởi vì hiện tại ít nhất thì bên phe tôi đã có thứ Xi Hậu đưa, cũng đã có ‘vốn’ để đối đầu với Kháng Thiên giả.

Tuy rằng không biết cụ thể Kháng Thiên giả muốn hồi sinh thứ gì, nhưng tôi biết, thứ này nhất định có liên quan rất lớn tới kiếp nạn lần này.

Từ Lê tộc về tới Đạo Minh, vừa hay đã tới thời điểm đám người Đoàn Lang rời khỏi Đạo Minh đi vào trong Luyện Ngục giới, lần này thời gian ở trong đó cũng là một tháng, một tháng sau, mới trở ra.

Tôi vừa về Đạo Minh, Phương Trình Chu đã tới tìm tôi!

- vì sao tôi lại cảm giác được cánh tay đang nóng lên, hơn nữa, còn có cảm giác không thể khống chế?

Sắc mặt Phương Trình Chu nặng nề, nhìn tôi hỏi, nghe vậy tôi hơi sững người, lập tức nghĩ tới một khả năng!

Một bình ngọc xuất hiện trong tay tôi, khi bình ngọc lộ diện, sắc mặt Phương Trình Chu bỗng lộ ra vẻ đau đớn, cánh tay không chịu khống chế, bắt đầu biến đổi.

Thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, hiện tại bên trên cánh tay, có một màu đỏ cực kỳ khủng bố, giống như nham thạch nóng chảy.

- A…..

Phương Trình Chu thét lên đầy đau đớn, thấy thế tôi vội vã thu bình ngọc trong tay lại.

Trên trán Phương Trình Chu chảy đầu mồ hôi, vẻ mặt đau đớn, tôi hơi sửng sốt, hỏi Phương Trình Chu đã xảy ra chuyện gì?

- Không biết, có điều hẳn là có liên quan với máu tươi trong bình ngọc! thứ đó cậu lấy từ đâu đấy?

Phương Trình Chu đứng dậy, nhìn tôi hỏi.

Nghe vậy tôi hơi sửng sốt , máu? Tôi không biết trong cái bình ngọc này chứa máu, sau đó, tôi nói với Phương Trình Chu có liên quan với việc tranh giành cái chân thứ hai, mà cái chân thứ hai, thế lực của chúng tôi nhất định phải đạt được!

- Tôi cảm giác được, thứ đó cách tôi càng gần, máu trong cánh tay chảy càng nhanh, nếu tôi không đoán sai, máu đó, có lẽ là huyết dịch bản thể của cánh tay này.

- Thực ra, máu bên trong cánh tay mà chúng ta chiếm được, đã bị phong lại, nếu máu bên trong chuyển động, chỉ sợ tôi căn bản không thể khống chế luồng năng lượng kinh khủng phát ra từ trong cánh tay này!

Phương Trình Chu lại lên tiếng, chuyện này lúc trước hắn chưa từng nói cho tôi biết, lòng tôi hơi kinh hãi, nói cách khác, nếu bên trong cánh tay có máu, sẽ còn mạnh hơn thế này rất nhiều.

Nghe vậy, lòng tôi bỗng khiếp sợ.

Nếu đúng là như vậy, thì vì sao trong tay Xi Hậu lại có máu của bản thể? Tôi đoán, chẳng lẽ, hai thân mình dưới tổ địa, một trong đó chính là bản thể của cánh tay?

Máu này, là Xi Hậu lấy ra từ trên thân mình đó?

Suy nghĩ này có chút mạnh dạn, nhưng khả năng rất cao!

Dưới cấm địa Lê tộc có hai thân mình, nhưng hai thân mình này là của ai? Đến bây giờ, chỉ sợ cũng chỉ có Xi Hậu mới biết, mà tôi lại to gan đoán, Xi Vưu!

Lê tộc vốn là hậu duệ của Xi Vưu, mà Xi Hậu, lại là người trông giữ ở bên trong cấm địa!

Nếu cánh tay này thật đúng là của Xi Vưu, vậy vì sao Kháng Thiên giả phải hồi sinh Xi Vưu? Lê tộc là hậu duệ của Xi Vưu, vì sao không thể ngăn cản chuyện này? Hay là nói, trong đây còn nhiều điều tôi không biết?

- Trực giác trong lòng anh nói với anh cái gì? Máu này có hại, hay có lợi với anh?

Tôi nhìn Phương Trình Chu, lên tiếng hỏi.

Phương Trình Chu nhíu mày, sau một lát, hắn đáp.

- Tôi có cảm giác gấp rút muốn nuốt chửng thứ này, mà sở dĩ đau đớn, là bởi vì không được nuốt, hơn nữa tôi còn cảm thấy, nếu nuốt được thứ kia, thực lực của tôi hẳn là sẽ tăng lên!

Phương Trình Chu vô cùng trịnh trọng nói, nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi còn sợ thứ này có hại cho hắn, vậy thì đến lúc đó tôi cũng chẳng thể thuyết phục Phương Trình Chu nuốt thứ này vào miệng,

- Anh yên tâm, thứ này sớm muộn cũng là của anh, nhưng hiện tại chưa phải là lúc, vị tiền bối kia nói, đến thời điểm tranh đoạt cái chân thứ hai, phải nuốt đúng lúc, tỷ lệ chiếm được cái chân của chúng ta mới lớn hơn!

Tôi nói xong, Phương Trình Chu cũng gật đầu.

Sau đó, người của Đạo Minh chuẩn bị một chút, liền xuất phát, đi tới Luyện Ngục giới.

Còn về huyết ma khí mà chúng tôi đạt được, đã được phân chia hết xuống dưới, có điều cũng chỉ có cảnh giới Ngộ Đạo mới nhận được, dù sao số lượng cũng có hạn, còn về huyết ma tinh, tôi cũng chỉ lấy ra số ít.

Thứ đó tuy rằng nhiều, nhưng dù sao cũng không còn núi huyết ma tinh thứ hai, phải tiết kiệm một chút mới được.

Xử lý xong chuyện bên Đạo Minh, tôi cảm thấy mình nên đi tìm lão Doãn một chuyến, đã lâu rồi không gặp, từ lần quay về từ nhà họ Cơ.

Có một số việc, tôi muốn hỏi lão Doãn rõ ràng!

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.