Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

người ấy cầm kiếm

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Cảm giác này khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước, tôi có thể cảm giác được năng lượng khủng bố truyền đến từ trên hai con cá chép trắng đen, khiến tôi có thể cảm nhận được rõ, đây là lực đại đạo, nhưng hiện tại, cảm giác này đã tiêu tan.

Cá chép trắng đen ở trong cơ thể tôi, cực kỳ vui thú, đã không còn bất kỳ hạn chế gì, hơn nữa, tôi cảm nhận thấy hình như hai con cá hệt như sinh vật sống, đã không còn là lực đại đạo, mà lại giống như hai con cá bình thường.

Tôi có thể lờ mờ cảm nhận được, cơ hội đột phá của mình, sẽ ở trong mấy ngày này, tôi cũng cảm giác thấy, Đạo Minh nhiều thêm một luồng khí mùi khác, năng lượng của lão Doãn.

Hình như lúc nào lão cũng chú ý tới tình hình bên Đạo Minh, cụ thể tôi không biết là vì sao, có lẽ là bởi vì tôi phải đột phá lên cảnh giới Nhập Đạo.

Lần trước tôi đột phá lên cảnh giới Ngộ Đạo, lão Doãn cũng đã tới, hình như là phong tỏa cảnh tượng tôi độ kiếp, không cho người khác nhìn thấy, cho nên trong khoảng thời gian này, có lẽ lão Doãn cũng đã cảm ứng được xiềng xích trên tu vi của tôi, lúc nào cũng chờ đợi thời khắc tôi đột phá.

Nhưng, khoảng nửa tháng sau, tôi phát hiện mình không có tiến triển gì, cứ tới một chỗ nào đó, hình như lại bị dừng lại, thật khiến tôi rất buồn rầu.

- Nhóc con, đừng cưỡng ép bản thân quá, nên nghỉ ngơi đi!

Trong lúc lòng tôi đang phiền muộn, thanh âm của lão Doãn lại chui vào trong tai tôi, nghe vậy, tôi đột nhiên chấn động.

Lão Doãn nhắc nhở quá đúng lúc, tôi có cảm giác mình đang cố cưỡng ép bản thân tiếp vào cảnh giới Nhập Đạo, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tình hình này hoàn toàn không có lợi, sau khi phản ứng lại, trước trán tôi đã toát đầy mồ hôi.

Phù!

Nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, có đôi khi chỉ bước sai một chút, hậu quả, khó mà tưởng tượng.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, tôi khẽ vái khoảng không của Đạo Minh, đúng vậy! nên nghỉ ngơi, cũng đã gần một tháng, tôi ép bản thân quá mệt mỏi, tới lúc nghỉ ngơi rồi.

Có đôi khi ép quá chặt, giống như là súng bắn đạn, lực đàn hồi sẽ càng lớn, đối với tôi mà nói, thương tổn cũng càng lớn.

Chuyện thế này, tôi không muốn tiếp tục.

Tới sau núi, thấy Hoàng Tiểu Tiên và Trúc Tẩm Ngưng đang bế quan tu luyện, tôi liền đi tìm bà nội.

- Bà nội, chúng ta về quê đi!

Đột nhiên, tôi muốn đưa bà nội về quê, thật ra đối với người già mà nói, nơi đó mới là cội nguồn của họ, mà mẹ tôi và dì Hồng cũng tỏ ý muốn đi cùng.

Cuối cùng, tôi và Lý Nửa Cân, dẫn theo bà nội, mẹ tôi còn cả dì Hồng, cùng nhau trở về quê.

Nơi này, là nơi bắt đầu số phận của chúng tôi.

Về tới thôn, nhìn thấy các căn nhà gần như đã tan hoang đổ nát.

- Nửa Cân, con còn nhớ không, đó là nhà của ông Tam, lúc nhỏ, con thích nhất là được nghe ông Tam kể chuyện!

Dọc đường, bà nội không ngừng chỉ trỏ những căn nhà xung quanh, nói với tôi, nghe vậy, tôi gật đầu lia lịa, nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được, bất cứ thứ gì ở trong thôn làng này, tôi đều ghi nhớ rất kỹ.

- Bà nội, đó là nhà của bá Trung, lúc con mười tuổi, trộm một con gà của nhà người ta, bị đuổi chạy hết nửa thôn!

Ký ức tuổi thơ từ từ hiện lên trong đầu tôi, đáng tiếc, hiện tại đã không còn nhìn thấy người.

Cuối cùng, chúng tôi về tới nhà mình.

Tới cửa, bà nội hơi sửng sốt.

- Ý, nhà chúng ta, sao lại sạch sẽ thế này?

Bà nội có chút nghi hoặc, tôi cũng rất nghi hoặc, bởi vì tôi đã tới hai lần, lần nào cũng vậy, tôi nghĩ nhất định là có người ở đây, hơn nữa, hình như còn không muốn gặp chúng tôi.

Đi vào trong nhà, vẫn còn bó Huân Y Thảo ở đó, thật không hiểu, sao tôi cảm thấy Huân Y Thảo này cả năm bốn mùa đều có!

Mùi hương gay mũi của Huân Y Thảo, tràn ngập khắp gian nhà.

- Dọn dẹp rất gọn gàng ngăn nắp, có lẽ không phải đàn ông!

Lúc này, mẹ tôi cẩn thận đánh giá cách bài trí trong nhà, tôi nhìn Lý Nửa Cân, cậu ta xua xua tay, tỏ ý cũng không biết có chuyện gì.

- Mùi hương thật nồng!

Dì Hồng nhìn Huân Y Thảo, lên tiếng nói, nghe vậy tôi cũng cất lời.

- Đi, chúng ta ra sau núi, cho dù nói thế nào, đây cũng là nơi bắt nguồn số mệnh của chúng ta!

Hiện tại, cũng không tới mức dì Hồng và Lý Nửa Cân tới sau núi, sẽ thấy cảnh sinh tình hay cảm xúc trào dâng gì, hiện tại, cục diện đã là cục diện tốt nhất!

ở trong này, tất cả mọi sự kiện, đều bắt nguồn từ nơi đó.

Tôi và Lý Nửa Cân đổi mệnh cách cho nhau, dương thọ của cậu ta cho tôi, âm thọ của tôi đổi lại cho cậu ta, cậu ta bị chôn dưới nấm mồ nhỏ, dì Hồng cũng vậy.

Sau mười tám năm yên lặng, tất cả mới hoàn toàn bùng phát.

Đi bộ trong cả thôn một vòng, lúc này, chúng tôi lại trở về nhà.

- Cũng không biết là cô bé nào, có phải chỉ tùy tiện tìm một căn nhà hoang để ẩn cư hay không? Chúng ta đã trở về, con bé không còn chỗ ở nữa?

Bà nội có chút lo lắng, nói vì chúng ta quay về, nên người kia mới tránh đi, vậy thì có lẽ, không còn nơi ở nữa.

- Bà nội, bà đừng lo lắng, nói không chừng người ta có việc đi ra ngoài, chúng ta ở lại thêm vài ngày, nên đã tạm lánh đi!

Tôi nhìn bà nội, an ủi.

Lúc này, tôi cầm bó Huân Y Thảo trên bàn, ném đi, dù sao mùi quá nồng, tôi và dì Hồng đều không quen, cùng lắm thì tới lúc đó nói với người ta một tiếng.

Ý, không đúng, đây là nhà chúng tôi, như thế nào lại cứ như biến thành nhà người khác thế?

Thấy bà nội đang nói chuyện với mẹ và dì Hồng, tôi quay sang nhìn Lý Nửa Cân.

- Đừng nhìn nữa, hai anh em chúng ta đi nấu cơm đi!

Lý Nửa Cân cười cười:

- Tôi không biết nấu, chỉ có thể giúp chạy việc vặt.

Lại nói, cũng phải cảm ơn người ta, vườn quanh nhà đều được trồng rau, không cần đi mua, mặc dù chỉ có thức ăn chay, nhưng bữa cơm gia đình, chẳng phải đều chỉ có vậy thôi sao?

Trong nhà còn có gạo, quả thực đầy đủ mọi thứ.

Có điều, sau khi bắt đầu bận rộn, lông mày tôi đột nhiên nhíu chặt, tôi cuối cùng cũng cảm giác được , có một luồng khí khác lạ ở trong lòng, khiến cả người tôi đột nhiên căng thẳng.

Có lẽ, là khẩn trương.

Hình như phát hiện ra tình trạng của tôi, Lý Nửa Cân nhìn tôi, lập tức hỏi:

- Làm sao vậy?

Tôi lắc đầu, cảm giác này rất quái lạ, hình như trái tim tôi bỗng đau nhói, mà Lý Nửa Cân bên cạnh liền lên tiếng:

- Được rồi, tôi gọi mẹ tôi vào làm, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút!

Tôi nhìn Lý Nửa Cân, có chút nghi ngờ, vì sao đột nhiên cậu ta lại thế này?

Muốn đi dạo cùng tôi.

Có điều cậu ta đã nhanh chóng gọi dì Hồng vào, sau đó bảo tôi cùng cậu ta ra ngoài đi dạo,

Dọc đường, chúng tôi bước trên con đường nhỏ trong thôn, Lý Nửa Cân trực tiếp lên tiếng:

- Thực ra, có vài chuyện, đúng là không thể quên!

Nghe Lý Nửa Cân nói những lời này, trong lòng tôi càng thêm nghi hoặc, tự nhiên làm vẻ thần thần bí bí, tôi nhìn cậu ta nói:

- Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng, sao còn quanh co lòng vòng, lề mà lề mề!

Lúc này, Lý Nửa Cân dừng lại, nhìn tôi nói:

- Cậu cứ tự ngẫm lại xem, trong lòng tôi có cảm giác được gì hay không, vì sao lúc trước cậu đột nhiên xuất hiện tình trạng dị thường? là bởi vì cậu ngửi thấy mùi của cô ấy!

Tiếng nói của Lý Nửa Cân chui vào trong tay tôi, cả người tôi ngơ ngác đứng im tại chỗ.

- Tôi biết, tim cậu rất đau, dù sao cũng bị một kiếm xuyên qua, đại nạn không chết, ai mà không đau chứ?

Tiếng của Lý Nửa Cân lại chui vào tai tôi, nghe vậy, tôi ngẩn người đứng im, đột nhiên, tôi có cảm giác trong tim mình đang khóa chặt một thứ gì đó, ký ức ấy, hình như đã bị chính tôi phong tỏa lại.

Tôi bị người ta đâm một kiếm, thậm chí suýt chút nữa đã chết, tôi còn nhớ rất rõ, là Thanh Nhi kéo tôi lại bên bờ vực sống chết.

Nhưng, tôi bị ai đâm một kiếm?

Lúc này, tôi từ từ nhớ ra từng chút một, trong lòng có cảm giác rất khó hiểu, rốt cuộc là ai? Ai đâm tôi một kiếm, vì sao tôi lại đau đớn như vậy?

Rốt cuộc là ai?

Mùi hương kia, chui vào trong mũi tôi.

Bởi vì đã không còn mùi của Huân Y Thảo che đậy, nên mùi hương đó cực kỳ rõ ràng, tôi có thể cảm giác được, đây là một phần ký ức đã được chôn sâu trong lòng tôi, một phần ký ức tôi gượng ép mình phải quên đi.

Một bóng hình xinh đẹp, người ấy cầm kiếm, lạnh lùng, mũi kiếm, nhắm vào trái tim tôi.

Cuối cùng, kiếm của cô ấy, lại khiến tôi cảm nhận được cái giá lạnh chưa bao giờ nếm thử trong đời, đâm thủng trái tim tôi.

Bạn đang đọc Nợ Âm Khó Thoát của Ngũ Đẩu Mễ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.