Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức và lời nói cuối

Tiểu thuyết gốc · 2601 chữ

“ Dự báo thời tiết ngày mai trời trở lạnh, mọi người ra ngoài cần chú ý mặc ấm và di chuyển an toàn…” tắt tivi, Minh Châu lặng lẽ khoác thêm một chiếc áo rồi tiến lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cô nhìn mãi nhưng không biết bản thân đang nhìn gì chỉ muốn thoát khỏi 4 bức tường chật hẹp, từ nhỏ cô đã rất sợ phải đến bệnh viên nên thỉnh thoảng dù có mệt hay ốm cô vẫn cố gắng khỏi bệnh tại nhà. Lần này thì cô không trốn được. Co biết bản thân mắc bệnh hiểm nghèo bác sĩ bảo nếu điều trị tốt có thể sống được 6 tháng, 1 năm hay vài năm nữa. Nhưng cô thật sự mệt rồi, cô muốn ngủ một giấc thật dài, cô chán cảnh nhìn những viên thuốc đưa đến trước mặt, những lần điều trị đầy đau đớn tra tấn về thể xác.

Cô vào nhà vệ sinh soi bản thân trong gương, cô không tin vào mắt mình nữa…Thật tàn tạ. Mái tóc đã bị cạo đi hết, gương mặt nhợt nhạt, thân hình gầy gò. Cô bức bối nhưng đến sức để khóc cô cũng phải dành dụm. Cô lén nhổ bổ thuốc, cô muốn sống nốt những này cuối theo ý mình. Cả đời cô chưa bao giờ sống vì mình hết. Điều duy nhất cô dũng cảm giành lấy cho mình là cuộc hôn nhân không tình yêu với Văn Phong. Cô mong thời gian sống chung có thể cảm hóa anh, có thể khiến anh yêu cô nhưng đến giờ phút này cô thấy thật phí phạm thời gian nhưng cô không hối hận. Nếu được sống lại cô sẽ không bao giờ yêu anh càng không cưới anh và sống một cuộc đời mình mong muốn.

“ Em ở đây, sao anh gọi không lên tiếng, em làm anh lo đấy, anh đưa em vào nhé! Cẩn thân! ” – Hắn chạy ra ngoài hút điếu thuốc, tuy không có tình cảm nhưng anh với cô sống với nhau mấy năm vẫn có chút nghĩa, nhìn cô đau, cô mệt anh cũng thấy đau lòng. Nhân lúc cô ngủ, hắn ra ngoài một chút, lấy lại tinh thần, trước lúc vào hắn cố tạo ra nụ cười, hắn nhìn vào tấm cửa kính tập cười, hắn không muốn cố thấy khuôn mặt sầu não của hắn.

Dìu cô vào giường, rót cho cô một cốc nước ấm, bật bản nhạc cô nói thích, hai người không nói gì cả, tất cả chỉ có hành động. Sự yên lặng bóp nghẹn trái tim hai kẻ cô đơn đang dần kiệt sức.

“ Em muốn ra viện, em sắp không chịu nổi rồi, giúp em được không ” – Cô ngước lên nhìn hắn, ánh mặt khẩn cầu, bàn tay siết chặt lại chiếc cốc còn ấm, cô hồi hộp đợi hắn trả lời.

Hắn vẫn không nói gì, nhìn cô rồi nhìn điện thoại, rồi quay mặt đi chỗ khác thở dài. Mất một vài phút, hắn lấy lại sự bình tĩnh, tiến đến chỗ cô. Hắn ôm cô thật chặt. Cái ôm làm cô bất ngờ và không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“ Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi, em thích gì, muốn gì cứ nói nhé ” – Hắn mỉm cười nắm tay cô, nhìn cô đau khổ hắn thấy thương, thấy xót và muốn đau thay cô. Tuy không thể đáp lại tình cảm từng ấy năm của cô nhưng hắn luôn cố gắng trở thành người chồng tốt, người con rể có hiếu và một người cha hoàn hảo.

Sáng hôm sau, cả hai trốn khỏi bệnh viện, hồi cấp 3 cô từng chán ghét việc học, cô muốn trốn học nhưng lại không đủ can đảm. Cô thấy mình hồi đó thật đáng tiếc, cái gì cũng không dám, cái gì làm cũng để mọi người vui. Nghĩ lại thấy bản thân không phải quá ngu ngốc hay sao? Nên cô đã bảo anh không cần xin phép bác sĩ cứ thế lén đi chơi được không? Cô muốn trải nghiệm cảm giác lén lút, bỏ trốn. Nhờ anh mua một bộ tóc giả , mang cho cô vài bộ quần áo và một số đồ trang điểm. Tân trang bản thân nhìn một lượt qua gương cuối cùng cô cũng tìm lại được bản thân xinh đẹp, trẻ trung như xưa tuy vẫn không thể che dấu sự mệt mỏi nhưng cô cũng thỏa mãn rồi.

Địa điểm đầu tiên, cô muốn đến trường cấp 3 ngày xưa cả hai đều học. Hồi đó hắn là đàn anh khóa trên nổi nhất nhì trường bởi vì thành tích học tập xuất sắc, gia đình có điều kiện, ngoại hình sáng, cao ráo. Nhưng thời điểm đó, hắn và Tuệ Lâm cũng là một học sinh giỏi, hoa khôi của khối yêu nhau. Cả hai trở thành cặp đôi nổi tiếng và được mọi người yêu mến. Cô nhớ hồi đấy còn có hẳn Fanclub của hai người, bất kỳ tin đồn gì cũng đều thu hút hàng nghìn lượt quna tâm. Còn cô, một đàn em mới vào trường vì tò mò mà tìm hiểu rồi tự cảm nắng. Cô cứ nghĩ đó là cảm giác thích một người theo phong trào nên cứ để vậy trong lòng. Và bước ngoặt khiến cô nhận ra bản thân thật sự thích hắn là lúc cả hai cùng đi thiện nguyện của trường. Hắn và cô được phân công đến thăm một bà lão ở địa điểm xa nhất. Cả hai giúp bà dọn dẹp nhà cửa, tặng quà rồi được bà cho vài trái cam mang về. Cô rất thích cam, cảm giác chua chua ăn đã khinh khủng. Trên đường về, hắn đưa cô tất cả cam của hắn vì hắn nói hắn không thích nó vì hắn ghét chua. Trời đổ cơn mưa, cả hai chạy tìm chỗ trú, cả hai đều ướt, lúc chạy cô bị trượt chân ngã rách một mảng quần. Quãng đường còn lại, Hắn đề nghị cõng cô, cô từ chối vì ngại mọi người nghĩ bậy bạ. Hắn không nói gì chỉ nói vậy thì để anh dìu em, nếu em thấy bất tiện thì bám vào áo hắn thôi. Ai mà không rung động được chứ?

Cô cứ nghĩ về những ngày tháng đó, hồi ức đẹp nhất cô không bao giờ quên nhưng cũng mở ra một tương lai đầy sự cưỡng cầu, gượng ép. Haizzz. Thấy cô thở dài, anh chạy đến cốc đầu, đưa cô vị trà sữa cô thích uống.

“ Đang nghĩ gì vậy ” – hắn kiểm tra cô vẫn ổn rồi cả hai ngồi ghế đã nói về những tháng ngày đi học…Cả hai đều có những suy nghĩ và kí ức riêng chưa từng nói với đối phương.

Nghỉ ngơi, ăn uống rồi cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình. Cô chọn đến thăm bé cưng của hai người. Cả hai mua một chút đồ mà trẻ con hay thích: búp bê, đồ ăn,…đến nghĩa trang. Cô và hắn từng có một bé gái, cả hai đều mong chờ ngày bé chào đời, luôn chăm sóc bé cẩn thận nhưng một tai nạn đã đến. Đó là những ngày tồi tệ và đau khổ cho cả hai. Sự dằn vặt tự trách khiến cả hai đều phải đi điều trị tâm lý. Nhưng hắn giấu mọi người đi điều trị không để ai biết, trở về nhà và đảm nhận chỗ dựa cho vợ dù hắn cũng muốn gục ngã. Hắn nhớ hôm đấy, hai ba con đi chơi, vì bận trả lời tin nhắn khách hàng anh để lạc mất bé, lúc tìm thấy gọi bé lại, bé chạy sang đường…một chiếc xe với người lạ nồng nặc nồng độ cồn, tốc độ vượt sự cho phép đã cướp đi Thiên An. Nó mới 5 tuổi thôi, còn rất nhỏ, chắc đau đớn lắm, hắn nhớ những ngày dỗ Thiên An khóc đến nỗi sáng đi làm mặt bờ phờ nhưng hắn hạnh phúc, hắn nhớ nụ cười khi nịnh bé xinh nhất nhà, hắn nhớ món gà con bé thích ăn nhất, chỉ cần được ăn là sẽ hết dỗi luôn, những ngày tháng đó đẹp biết mấy. Tại hắn, tại hắn,….

“ Bé con của mẹ! Dạo này con thế nào? Mẹ và ba mang đồ chơi với món ăn con thích đến này. Mẹ nói cho con một tin vui nhé mẹ sắp đến gặp con rồi, con chờ mẹ chút, chờ mẹ nói ba một vài điều xong mẹ đến với con nha..” – Cô mỉm cười nhìn bức ảnh để trong tủ kính. Nụ cười, cái má núng nính, hàm răng trắng có vài cái bị sâu răng,…Anh xem con giống ai? Mọi người nói con giống em hơn nhưng em thấy con rất giống anh, rất sáng sủa, rất đáng yêu anh nhỉ?

Hắn gật đầu, đôi mắt cũng đã ươn ướt nắm lấy vai cô, phải mất một khoảng thời gian anh mới dám đối diện sự thật, dám nhìn thẳng vào bức ảnh này. “ Xinh đẹp giống em, thông minh giống anh đúng không? ”

Cả ba đều đang mỉm cười, nắng chiếu vào khung cửa sổ. Ngoài trời, gió thổi mạnh, thời tiết cũng rất lạnh nhưng bên trong cảnh tượng thật ấm áp. Trái tim đang được sưởi ấm.

Thăm bé con xong cũng mặt trời cũng đã xuống núi rồi, cả hai lựa chọn một bãi biển. Tuy hơi điên rồ nhưng cô muốn như vậy. Thuê tạm một nhà trọ, cả hai đi dạo tìm một quán hải sản ghé vào ăn. Cô cực thích hải sản nhất là tôm nhưng hắn lại bị dị ứng tôm mãi đến khi lấy nhau cô mới biết. Vì vậy thỉnh thoảng cô sẽ đi ăn hải sản với bạn bè còn ở với anh cô chưa từng nhắc đến sở thích của mình. Cô gọi một bàn đầy ắp đồ ăn, anh bất ngờ nhưng chỉ ngồi nhìn cô ăn. Hắn chưa từng thấy cô ăn thoải mai như vậy, không cần câu nệ hay ăn uống từ tốn, cô còn uống cả rượu nữa. Cô ăn rất thoải mái cũng không để ý hắn đang nhìn cô, cô ăn rất nhiều tôm, vị ngọt của thịt kèm với chút cay của rượu. Phê quên lối về…

“ Ăn từ từ thôi , nghẹn đấy, không cần vội,..” – anh mỉm cười rồi rót cho mình một chén rượu, anh không ăn nhiều chú yếu là cô ăn hết.

“ Em thấy Tuệ Lâm vẫn còn thích anh, chỉ cần dành cho em 1 năm thôi còn thời gian tiếp anh cứ đến bên người anh yêu, em vui cho anh ” – cô uống rất nhiều nhưng không hề say, cô nhìn hắn rồi nói với thái độ bình tĩnh, ung dung, ai mà nghĩ vợ mình lại khuyên mình tìm người phụ nữ khác cơ chứ?

Hắn không nuốt nổi cốc rượu vừa uống, nó cứ đọng lại ở miệng, Hắn không biết nói gì, ánh mắt đầy sự kinh hãi và xấu hổ. Hắn nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô trống rỗng, không nhìn thấu được cô đang nghĩ gì.

“ Tuệ Lâm là cô gái tốt, bao nhiêu năm vẫn thích anh, cuộc hôn nhân của chúng ta không có tình yêu, em biết anh đã cố gắng nhiều rồi, vất vả cho anh, em đi rồi, anh không cần áy náy nên cứ đi bước nữa đi, em hoàn toàn ổn, tuy có chút không đành nhưng em nghĩ mình không nên ích kỷ như vậy ”

Cô mỉm cười, rót rượu đầy hai ly rồi cụng ly với hắn, uống một hơi hết sạch, cúi mặt ăn tiếp. Cô đang cố nén sự chua xót, cố không để nước mắt rơi, cô để anh thấy cô mạnh mẽ và bình tĩnh. Cô đang cố gắng diễn nốt vai người vợ hiểu chuyện và nghĩ cho chồng. Sâu thẳm trong lòng đó là lời nói dối, cô ghét phải nói như vậy, cô đã chuẩn bị biểu cảm, luyện tập trước gương nhiều lần để hôm nay diễn thật thành công. Hắn chỉ không uống ly rượu kia, đặt ly xuống, kéo cô đứng dậy đưa về phòng “ Em say rồi, anh đưa em về nghỉ ”.

Cô thật sự muốn mình say nhưng dù uống bao nhiêu cô vẫn thấy bản thân tỉnh táo, quán rượu có phải đã trộn nước lã vào không? có phải bán rượu đểu chăng? Anh cõng cô về, cô lý nhí hát : “ Thương anh sương đêm nhòe mí mắt/ Muốn giữ anh bên mình mà chẳng dám mở lời/ Con tim em mù lòa chỉ đập vì yêu anh/ Đến bao giờ anh mới thuộc về mình em….” Bài hát “ Đóa bạch trà” cô vô tình nghe được, giai điệu ấy cứ quẩn quanh đầu cô, đã buồn nghe xong muốn sầu ghê gớm.

Cô nói với hắn mai mình đi ngắm bình minh trên biển đi, hắn ngoắc tay tỏ ý tán thành, về đến phòng, hắn đắp chăn cho cô rồi lại ra ngoài. Cô chưa ngủ, nước mắt cô ướt đẫm gối. Hắn rút một điếu thuốc, khói thuốc lan khắp không gian, ánh trăng chiếu xuống, hắn thật cô đơn, đến cái bóng cũng toát lên sự phiền muộn. Hắn nhớ về những điều cô nói lúc nãy không để ý tàn thuốc rơi xuống tay. Hắn bị bỏng rồi nhưng hắn chẳng quan tâm nữa, chỉ là vết thương nhỏ một thời gian sẽ lành. Còn nỗi đau trong lòng hắn thì chẳng bao giờ chữa khỏi.

Hắn nhớ về Tuệ Lâm về quá khứ bị gia đình phản đối, về cô rồi cuộc hôn nhân sắp đặt, rồi vai diễn của bản thân, công chúa nhỏ đáng thương của hai người và khoảnh khắc cô nói mình bị bệnh đến nay. Tiếng thở dài nối tiếp nhau không dừng, bao thuốc cứ vơi đi, mắt trời cũng sắp lên. Hắn đi tắm rửa để làm biến mất mùi khói thuốc vì cô ghét hắn hút thuốc, bước đến giường gọi cô dậy. Cả hai đi ra biển. Tiếng sóng vỗ, khung cảnh im ắng, trời vẫn còn tối, cô nắm chặt tay hắn, hai người sánh bước bên nhau. Họ tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Cô dựa vào vai hắn. Hơi thở thật sự đã yếu đi nhiều rồi, dù môi có tô son nhưng vẫn thấy nhợt nhạt.

“ : Em rất hạnh phúc khi làm vợ anh nhưng mong nếu có kiếp sau em sẽ không yêu anh nữa còn anh thì yêu em rất nhiều, thấy đau lòng khi bị em từ chối tình cảm, mỉm cười khi thấy em vui vẻ và bất chấp tất cả giới hạn chỉ vì em…” – Minh Châu hôn má hắn, nói một vài câu rồi từ từ nhắm mắt. Đôi tay buông thõng, mặt trời cũng lên rồi, ánh nắng chiếu đến chỗ họ ngồi.

“ Minh Châu ngắm bình minh đi, đẹp chưa kìa? em nhìn đi, em nói muốn thấy mà ” – Hắn nhìn về chân trời xa xăm, một giọt nước mắt rơi xuống hòa lẫn với cát.

Bạn đang đọc Nói với em: Anh yêu em rất nhiều sáng tác bởi gutgon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gutgon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.