Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái sinh

Tiểu thuyết gốc · 2737 chữ

“ Reng reng reng ” - tiếng chuông báo thức khiến cô bừng tỉnh, cô toát hết cả mồ hôi, ngồi dậy nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô tưởng mình hoa mắt, cô cấu thật mạnh vào tay mình. Đau quá! cô thấy đau, đây là thật sao? cô chưa chết, cô chưa đi gặp bé con, cô đang ở trong căn phòng của bản thân hồi chưa lấy chồng. Cô chạy vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân trong gương. Cô được sống rồi, còn được trở lại hồi cấp 3, lúc đang thích Phong. Khong thể tin được. Cô luôn ao ước trở lại bây giờ lại thành hiện thực.

“ Cảm ơn trời đất đã nghe lời thỉnh cầu của con, cảm ơn trời đất, con sẽ sống thật tốt ” – Cô chắp tay hướng mặt lên trên lẩm nhầm trong đầu, nói phát ra tiếng.

“ Châu, Châu, dậy đi con, muộn học rồi, tài xế đang đợi kìa, Châu, Châu,..” - Đây là tiếng mẹ cô, cô rất nhớ bà. Cô lấy chồng được 1 năm thì mẹ cô qua đời vì bị ung thư do không phát hiện sớm nên vô phương cứu chữa. Cô không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi xuống gò má. Mở cửa ôm chầm lấy mẹ, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, ôm thật chặt để thỏa mãn sự nhớ nhung này. Sống lại nhất định cô sẽ để ý đến bà, giục bà đi khám thường xuyên để không xảy ra sự việc buồn kia. Nhất định cô sẽ cứu lấy bà, tận dung cơ hội hiếm có này.

“ Con bé này, hôm nay lại muốn xin xỏ gì sao? ” – Bà Lan bất ngờ trước hành động của con gái mình.

Chuẩn bị một chút, cô mỉm cười bước ra xe, hào hứng trở về những năm học cấp 3. Minh Châu trở lại rồi đây! Nhìn lại nơi mà một ngày trước cô và Phong đến đây. Cảm giác thật lạ. Mục tiêu của cô bây giờ chính là tránh xa Phong càng xa càng tốt, thay đổi nguyện vọng trường Đại học. Hồi xưa vì thích hắn, cô đã lựa chọn ngành học hắn thích, trường hắn muốn đỗ, từ bỏ ước mơ trở thành hướng dẫn viên của bản thân. Chỉ nghĩ đến việc sẽ thay đổi được tương lai, cô vô cùng phấn khởi. Nhưng nghĩ về Thiên An, nếu tương lai thay đổi, cô cũng sẽ không gặp được con bé, cô có chút đau lòng. Rồi cô nghĩ dù cô có cứu được con bé thì cuộc hôn nhân này cũng làm cô không thoải mái, một đời cô đã đủ mệt rồi. Làm gì có ai ngu mà chấp nhận lần 2 chứ?

“ Này, đứng gọn vào được không? Đứng giữa đường thế này tôi còn tưởng cậu là tượng đấy ” – Một giọng nói vang lên làm cô giạt mình thoát ra khỏi những suy nghĩ. Quay đầu lại, trời ơi đẹp trai quá, ai đây. Cô nhìn thấy một nam sinh ưa mắt nhưng vẻ mặt tỏ đầy sự giễu cợt, chán ghét nhìn lại cô.

“ Liên quan nhà anh, đường thì rộng, đi bên trái, bên phải kia kìa, người thì có chút mà nghĩ to lắm à? Tôi bé tẹo thế này đứng ở đây làm gì phiền ai? ” – Tuy hắn có đẹp trai nhưng tự nhiên bị nói thế cô cũng nổi khùng lên, ngày xưa cái gì cô cũng nhường nhịn nên toàn bị thiệt, bị bắt nạt bây giờ cô thay đổi rồi. Sai thì nhận, đúng thì sẽ lên tiếng, không chịu ủy khuất, không để bản thân oan ức nữa.

Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía lớp hóc để lại hắn mặt tối sầm lại. Hắn thích trêu chọc và cà khịa người khác. Hôm nay thấy cô đứng thẫn thwof chỉ định nói vài câu ai dè bị nói quá trời. Hắn cay rồi. Tự nhiên hắn nhếch mép khi thấy cô cũng chạy về phía lớp hắn đang học. Hóa ra, là học cùng lớp.

Hắn mới chuyển vào lớp này được một kỳ và hay trốn học, đi học cũng chỉ ngồi bàn cuối nên không đế ý lắm đến người khác. Xung quanh hắn chỉ có mấy thằng đệ cứng mà thôi không biết cô cũng không làm ngạc nhiên.

Bước vào lớp, cô vẫn còn nhớ đến chỗ ngồi của bản thân. Hú hồn chim én. Cũng đã mấy năm trôi qua rồi nên thật sự mọi ký ức chỗ được chỗ mất.

Cả lớp ổn định chỗ ngồi, cô chủ nhiệm cầm tập kiểm tra và bảng điểm phê bình mọi người. Không khi im ắng không ai dám ho he điều gì. Tất cả hồi hộp chờ đợi công bố điểm. Không ngoài dự đoán cô đứng top 3 của lớp. Tuy kém hơn lần trước nhưng cô vẫn rất hạnh phúc. Cô chủ nhiệm băt đầu một bài ca về công dưỡng dục của cha mẹ, sự tân tình của thầy cô và trách nhiệm của người con, người trò và với chính bản thân mình trên con đường tương lai. Cô đề nghịc học sinh yếu kém phải tìm cho mình một bạn cặp để đốc thúc kết quả học tập, cùng nhau cố gắng. Cả lớp một phen xôn xao, luống cuống tìm bạn cặp cho mình. Cô nhớ hồi đó tuy cô học cũng giỏi nhưng không cần phải kèm ai cả nên bây giờ cô rất thoải mái nhìn ngắm mọi thứ.

“ Cô ơi, em muốn học cùng Minh Châu ạ ” – Thành Đạt giơ tay làm mọi người hết sức bất ngờ. Tuy hắn đẹp trai nhưng lại hay nghịch ngợm, thành tích cũng không được tốt chưa kể hay xung đột với bạn bè bị gọi phu huynh khiến cô chủ nhiệm cực kỳ phiền lòng. Cô chủ nhiệm mới đầu còn khong tin vào tai mình hắn điểm kém cô cũng định đề nghị bạn khác giúp hắn không ngờ hắn đã đề nghị rồi.

“ Minh Châu, em giúp bạn nhé, hai bạn cùng cố gắng. Vậy cả lớp đã chốt được bạn học cùng mình, buổi sinh hoạt đã xong, mọi người chuyển chỗ để thuận tiện học cùng nhau nhé. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chúng ta bắt đầu học nào!” – Cô giáo nói xong cả lớp cũng tiến hành đổi chỗ. Minh Châu mắt chứ A mồm chữ O không kịp phản đối. Không phải cô nhớ nhầm đấy chứ? Không phải hồi xưa không có chi tiết này sao? AAUU SHITTTTTTT. Nhìn hắn rất quen, hắn là tên ban sáng đây mà. Tại sao lại chọn cô cơ chứ?

“ Hừ, sao chọn tôi” - cô chuyển chỗ ngồi cạnh Thành Đạt mặt đầy khó hiểu quay sang hỏi hắn.

“ Cậu top 3 lớp, tôi học kém nhờ cậu là đúng rồi. Học thôi! Nhờ cậu chỉ dạy ” – Hắn cười rất tươi nhưng cô không thấy thật lòng lắm, thật giả trân. Nhưng cô cũng không biết nói gì nữa, giúp một người bằng xây 10 tòa tháp mà.

Trong giờ học, hắn không những không chép bài còn dùng lén điện thoại thỉnh thoảng còn cười phát ra tiếng khiến mọi sự chú ý đều dồn vào cuối lớp. Chết tiết, cô chửi thầm trong đầu.

“ Nếu cậu đã muốn tôi giúp thì phải tuân thủ những quy tắc tôi đặt ra không thì tôi sẽ xin cô chuyển chỗ ” – cô gõ bút xuống bàn gọi hắn. Hắn liếc mắt sang chỗ cô, khong nói gì như đang suy nghĩ gì đó. Vui vẻ, gật đầu rồi lại tiếp tục nằm gục xuống bàn.

“ Không chơi điện thoại trong giờ, không ngủ, không phát ra tiếng động, phải chép bài,..” – Cô nói một tràng dài, kéo áo hắn muốn hắn dậy. Vẻ mặt vô cùng nhẫn nhịn và chuyên tâm. Nếu cậu đã không có ý kiến gì thì coi như chấp nhận. Tôi sẽ cố giúp cậu thoát khỏi top nguy hiểm trong đợt thi tiếp.

Giờ ra chơi cô nhanh chóng rủ Mỹ Hạnh xuống căng tin mua đồ. Vừa đi vừa kể khổ, cô bạn đi cạnh chỉ biết cười khoái chí, còn muốn cá cược với cô, nếu cô khiến bảng điểm của hắn thay đổi thì khao cô một chầu ăn vặt còn không thì cô sẽ phải khao lại. Cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Có gì đâu mà sợ, không được thì cô càng có lý do chuyển chỗ, nếu được thì cô sẽ thấy vui và cảm thấy bản thân có ích chứ sao?

Xuống căng tin, cô đụng mặt Văn Phong đi học tiết thể dục trở về. Anh mồ hôi nhễ nhại nhưng không hề hôi rình nha. Anh rất thơm. HAHA tuy cô không muốn quan tâm nữa nhưng bảo quên ngay thì không thể nào. Cô lướt qua anh, không hề nhìn lại, đi thẳng tiếp tục nói về vụ cá cược kia. Cảm giác không tệ như cô nghĩ, cô còn tưởng tưởng lúc gặp anh, cô sẽ khó coi, xấu hổ hoặc không đành lòng buông bỏ. Bây giờ cô có thể thở phào rồi, dễ dàng thật đấy, quên một người mình từng yêu không quá khó nhỉ?

Còn anh, sau khi cô ra đi, không ăn không uống một tuần lúc người nhà phát hiện thì đã bất tỉnh rồi. Anh nhớ những lời cô nói lúc ở bãi biển, nén đau khổ tổ chức tang lễ cho cô. Bước về căn nhà từng hạnh phúc, có Thiên An, có cô và anh. Anh gục xuống, anh nén khóc trong tang lễ và giờ đây anh khóc vừa muốn gào thật to. Thật sự khó chịu, thật sự bóp nghẹn trái tim anh. Anh tìm những tấm ảnh cũ, nằm xuống giường anh nhận ra anh đã yêu cô. Nhưng muộn rồi, cô ra đi mà không biết tình cảm của anh. Anh luôn nghĩ tình cảm này là sự trách nhiệm, sự cố gắng làm tròn bổn phận của anh, anh phủ nhận chính tình cảm của bản thân với cô. HAHAHA anh là một thằng chồng tồi tệ. Lúc nhìn cô ăn, anh nhận ra anh chưa từng biết đến sở thích của Châu, chưa từng hỏi cô muốn ăn gì, chưa từng để ý đến cảm xúc của cô. Hóa ra lúc không có anh, cô thoái mải chừng nào, tùy tiện ra sao. Đấy cũng là lần đầu, anh thấy cô tự nhiên như vậy, không còn là người vợ hiền dịu, biết vun vén gia đình nữa, cô chỉ là cô thôi, ham ăn, thích uống rượu, tự do ợ hơi, không chú ý đến nét mặt người khác mà ăn ngấu nghiến. Cô quả thật rất đáng yêu, rất đẹp khiến anh ngẩn cả người. Lúc được đưa vào bệnh viện, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh về gia đình của họ. Và những lời cô nói cứ vang vọng mãi trong đầu anh. Anh ước mình có thể nói cho cô biết anh yêu cô, muốn quay lại đối xử tốt với cô và cứu lấy Thiên An.

Tỉnh dậy không thấy phòng bệnh mà là căn phòng của bản thân lúc trước. Vừa bất ngờ, anh còn vô cùng vui sướng, nhảy cẫng lên, hú hét inh ỏi khiến bố mẹ anh tưởng anh bị điên rồi. Anh mong gặp cô, mong thấy cô, mong nhớ cô. May anh được trở lại thời cấp 3, anh sẽ thay đổi tương lai, sẽ trói cô cả đời, không để cô gặp chuyện gì nữa. Với sự hứng khởi đó anh đến trường rất sớm, ghé qua lớp cô không thấy người liền chạy ra cổng trường đứng đợi. Khá lâu, anh mới nhìn thấy cô, nhưng anh không dám bước tới, là còn ngại ngùng, lại có chút không tự tin. Đang định bước đến thì thấy cô đang nói gì đó với nam sinh khác. Khi chưa biết nên bước đến hay đổi hướng thì Tuệ Lâm chạy đến bám tay anh. Anh quên mất anh hiện đang là người yêu của Tuệ Lâm. Haizzz suýt nữa thì anh biến mình thnahf tra nam và biến Minh Châu là người thứ 3 rồi. Thấy anh còn đứng bất động, ngơ ngác Tuệ Lâm liền kéo anh đi về phía lớp, vừa đi vừa khoe cô vừa giúp một bà cụ qua đường. Tuy chưa biết nên nói chia tay thế nào nên anh chỉ biết cười rồi phụ họa thêm vài câu.

Tiết thể dục là lúc anh thể hiện tài năng của mình, rất nhiều bạn nữ nhìn anh không chớp mắt luôn. Hồi đấy anh coi đó là chuyện bình thường và bây giờ khi được trở lại anh vẫn giữ được phong độ tốt. Mọi người thi nhau hú hét trận đấu cầu lông giữa lớp anh và lớp bạn. Học xong vì lớp kia thua nên anh được khao nước. Cả đám kéo nhau xuống căng tin, từ xa anh đã nhận ra cô. Thấy cô tươi cười nói chuyện với bạn, anh cũng bất giác cười theo. Lâu lắm anh mới thấy cô cười như vậy kiểu ngốc nghếch ấy. Nhưng khi hai người đi gần tới phía nhau, cô không hề nhìn anh đến một cái. Anh nhớ hồi đấy vì nhìn anh mà cô không để ý đâm vào một người khác, rơi đồ làm anh bất giác quay lại nhìn. Lạ thật, cô không những không nhìn anh mà còn tránh được sự đụng độ kia. Sự thay đổi này khiến anh mất tập trung cả một buổi học. Thầy giảng gì anh cũng không nghe được. Lúc bị gọi lên bảng, anh lúng túng may được vài đứa bạn nhắc mới thoát được. Đau đầu ghê! Haizzz. Anh định tan học sẽ nhanh chóng đến lớp cô nhưng lại bị Tuệ Lâm kéo đến chỗ tự học. Càng nghĩ đến chuyện chia tay kiểu gì khiến anh vò đầu bứt tai, thở dài như một chàng ngố. Tuệ Lâm cười cười hỏi anh có chuyện gì phiền não? Anh không dám nhìn cô chỉ bảo chút chuyện trong game với mấy người bạn thôi.

Sau khi lướt qua Phong, Châu đi về lớp học đầy tự tin, miệng vừa uống sữa, vừa không ngừng cười thầm trong lòng. Khi cô thấy Đạt vẫn nằm oài ra bàn cô gọi hắn dậy, đưa cho hắn một cái kẹo bạc hà. Rồi đi chia cho mấy đứa bạn khác.

“ Cho cậu đấy, ăn xong tỉnh ngủ rồi thì nghiêm túc học bài nhé! ” - Hắn thấy khó hiểu, chiếc kẹo đã đặt trên bàn. Bóc kẹo ra ăn, đồ được cho lúc nào cũng ngon mà.

Vì là học bán trú nên đến chiều cô mới về nhà, sau khi về cô chạy ngay lên phòng, nằm lăn lộn trên giường. Học mệt thật đấy, cô đi làm nhiều năm bây giờ quay lại học nên có chút không quen. Bỗng điện thoại có thông báo từ facebook.

“ Chời ơi, cái quần què gì đây, Phong Văn gửi lời kết bạn đến bạn ” – Đây không phải nick của anh sao? Ảnh này thì đúng là anh rồi nhwung bây giờ nhiều tài khoản mạo danh để lừa đảo lắm. Dù gì anh cũng nổi nhất nhì trường mà. Tự nhiên gửi kết bạn, hồi trước có chi tiết này à. Cô nhớ kể cả khi hai người kết hôn dến tài khoản trên mạng của anh cô còn không có. Theo kết luận của bản thân, cô xóa luôn trong vòng một nốt nhạc, sạc điện thoại rồi đi tắm.

Trong khi đó, anh ở nhà quyết tâm mãi mới gửi kết bạn cho cô, sau một hồi nhờ vả anh mới tìm thấy nick cô. Nhìn chiếc điện thoại tối om không một thông báo, anh chưa từng có cảm giác hồi hộp, chờ đợi như lúc này.

Đêm đó, một người thì ngủ ngon, một người thì thao thức mãi không ngủ được….

Bạn đang đọc Nói với em: Anh yêu em rất nhiều sáng tác bởi gutgon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gutgon
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.