Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải độc (1)

Phiên bản Dịch · 971 chữ

Mục Tri Hứa không để ý đến ánh mắt của những người khác, nàng ngồi xổm bên cạnh Đào Hoa, duỗi tay ra bắt mạch.

Mày nàng thoáng cau chặt, loại độc này rất bá đạo.

Nàng vội vàng ấn lên ngực Đào Hoa vài cái nhằm ngăn chặn độc tính xâm nhập vào nơi tim, sau đó nàng nhìn cánh tay của Đào Hoa chăm chú, lấy trong lồng ngực ra mấy cây kim dài ngắn không giống nhau.

Hiện tại cũng không tiện để tiêu độc, nàng bèn hạ châm xuống luôn!

Mẫu thân và ca ca của Đào Hoa muốn ngăn cản Mục Tri Hứa, nhưng đã bị ánh mắt của nam nhân chặn lại.

Trong nhà này, từ trước đến nay nam nhân nói một sẽ không có hai, do đó mặc dù những người khác trong nhà cảm thấy bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể im lặng.

Không phải nam nhân tín nhiệm Mục Tri Hứa, mà do hiện tại đã đường cùng rồi, bọn họ không có biện pháp gì khác, cũng không sợ nàng khiến cho ngựa sống thành ngựa chết.

Hành động của Mục Tri Hứa nhanh như chớp, đợi tới khi những người khác phản ứng thì nàng đã đâm thẳng vào ngón tay giữa của Đào Hoa, nhéo chặt lấy máu.

Vết máu đen nhánh tức khắc bị nặn ra, một cỗ mùi hôi tanh lập tức lan tỏa trong không khí, mọi người theo bản năng che miệng mũi của mình lại.

Một lát sau, Mục Tri Hứa cất ngân châm trở về lồng ngực: “Lấy mật của con rắn đó cho nàng uống thì sẽ ổn thôi.”

"Sao? Mật của con rắn đó ư?" Mẫu thân của Đào Hoa mở to hai mắt nhìn Mục Tri Hứa.

Ánh mắt của mọi người bất giác nhìn về phía con rắn đang nằm bất động, con rắn đó to như vậy, mật của nó sẽ lớn bao nhiêu chứ?

"Không sai. Tuy rằng ta đã bức độc ra cho nàng rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có hoàn toàn loại bỏ độc tính, cho nàng dùng mật của con rắn đó là được, bây giờ cũng không thể hái thuốc.” Mục Tri Hứa nói.

Lúc này, mọi người mới nhìn về phía cửa sơn động, cơn mưa ở bên ngoài vẫn không ngừng trút nước, không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm rồi, làm sao mà hái thuốc được.

Nam nhân nhanh chóng quyết định, cầm một con dao nhỏ đi qua mổ xác con rắn.

Sau khi mổ mật của con rắn ra rồi, hắn nhìn về phía Mục Tri Hứa: "Cô nương, trực tiếp ăn vào sao?"

Mục Tri Hứa nhìn mật của con rắn một chút, quả thật là hơi to đấy, nếu trực tiếp nuốt vào cũng không được, nàng mím môi: "Ta có thể hỗ trợ một chút, nhưng ta muốn tính thù lao."

Nam nhân hơi giật mình, nhưng dù sao cũng là khuê nữ của mình, dẫu cho hắn trọng nam khinh nữ thì vẫn không thể bỏ mặt khuê nữ sống chết không lo.

Vì thế hắn gật đầu đồng ý.

"Được, cộng với thù lao thăm khám luôn thì là bao nhiêu?"

Thấy hắn dứt khoát như vậy, trong mắt Mục Tri Hứa cũng thoáng hiện lên một chút tươi cười: "Một trăm văn tiền là được rồi, có điều ta muốn túi độc của con rắn này!"

Bọn họ cũng không phải là người không hiểu thế thái, số tiền này nói ra cũng không quá đắt đỏ gì cả.

Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái móc ra một chuỗi đồng tiền đưa qua cho Mục Tri Hứa.

Mục Tri Hứa cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy cất vào trong lồng ngực.

Một chuỗi đồng tiền như vậy, chính là một trăm văn.

Nàng không vội vã lấy túi độc của rắn, mà là nhận lấy mật rắn rồi xoay người trở về nơi bốn tỷ đệ đang nghỉ ngơi, cầm một cái chén gỗ ra.

Mọi người phía bên này nhìn không rõ lắm, chỉ thấy nàng mân mê mò mẫm một hồi, đại khái thì khoảng chừng mười lăm phút, sau đó nàng cầm mười viên thuốc trơn bóng lại đây, mùi hương tỏa ra từ mấy viên thuốc thật khiến cho người khác rất muốn nôn mửa.

“Cho nàng ăn cái này, sáng một viên, tối một viên, cứ thế liên tục trong năm ngày thì sẽ không có việc gì." Mục Tri Hứa lấy lá cây, bọc mười viên thuốc lại rồi đưa cho nam nhân.

“Đa tạ.” Nam nhân nhận lấy, xoay người đưa cho tức phụ của hắn.

Tức phụ của hắn cố gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm, cầm một viên cho Đào Hoa ăn vào, trên thực tế thì Đào Hoa không có hôn mê, chỉ là không còn chút sức lực nào mà thôi, cho nên nàng có thể tự nuốt thuốc được.

"Ọe…" Mùi vị của thuốc khiến Đào Hoa không kìm chế được mà nôn khan một tiếng.

Có điều thuốc này thật sự không tồi, sau khi Đào Hoa dùng thuốc không lâu đã cảm thấy ổn hơn một chút. Bấy giờ, Mục Tri Hứa đã ngồi xổm xuống, nhặt lấy xác rắn bắt đầu thao tác.

Mọi người thấy rõ trên mặt Mục Tri Hứa lộ ra sự hưng phấn thì yên lặng dời bước chân, âm thầm cách xa nàng một chút.

Ngay cả nam nhân và Ngô Tam Thủy cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Hai người liếc nhau, lại mở miệng lần nữa hỏi han: “Mục cô nương à, vừa rồi chúng ta có nói về thuốc bột…”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.