Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp rắn lúc nửa đêm (2)

Phiên bản Dịch · 920 chữ

"Chuyện là… chúng ta xin phép hỏi han một chút, tại sao rắn lại không bò qua chỗ của các ngươi?"

“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Mục Uyên vừa nghe xong lời nói của Ngô Tam Thủy thì lập tức trợn mắt lên mà hỏi lại.

Ngô Tam Thủy lập tức xua tay: “Không phải, không phải như vậy đâu, ta nói sai rồi, ý của ta là muốn hỏi xem các ngươi đã dùng biện pháp gì, nếu như có thể nói ra được, chúng ta cũng muốn dùng bạc để mua.”

Hiện tại chính là thời điểm côn trùng rắn rết hay lui tới, mà bọn họ đang trôi dạt tứ phương, nơi đặt lưng đều là vùng rừng núi hoang vu, có đôi khi sẽ khó lòng mà phòng ngừa được.

“Hừ.” Mục Uyên khẽ hừ nhẹ một tiếng, không có nói chuyện.

Bấy giờ, Ngô Tam Thủy và nam nhân kia cũng có chút bất mãn, nhưng bọn họ lại nhịn xuống, vì trước khi đi ngủ, bọn họ rõ ràng đã thấy nha đầu choai choai này rải thứ gì đó xung quanh.

Vậy mà rắn thật sự không có bò qua bên đây, thứ ấy nhất định là đồ tốt có thể dùng được.

“A! Đau quá!”

Đúng lúc này, cô nương đã hét chói tai vừa rồi lại cất tiếng kêu thảm thiết.

"Cha của Đào Hoa mau tới đây đi, Đào Hoa đau đến mức không chịu được nữa rồi, ngươi mau đến xem xem!" Một phụ thân sốt ruột cất tiếng.

Nam nhân đang đứng bên cạnh Ngô Tam Thủy lập tức đi qua, Ngô Tam Thủy ngẫm nghĩ một chút rồi cũng bước theo.

“Ai da, Đào Hoa đã bị rắn cắn rồi!” Mẫu thân của đào hoa kéo tay áo của nữ nhi lên, cánh tay đã xuất hiện hai cái lỗ nhỏ, hơn nữa hai cái lỗ đó còn đang bị chảy máu đen.

"Rắn này có độc!" Sắc mặt của Ngô Tam Thủy thay đổi.

Hơn nữa còn là kịch độc!

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, mẫu thân của Đào Hoa lập tức không giữ nổi bình tĩnh mà gào lên: "Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ đây? Trời ạ, Đào Hoa của ta…"

"Được rồi, câm miệng lại đi, khóc khóc khóc khóc, chỉ biết khóc lóc mà thôi, khóc có tác dụng gì không? Còn không mau nghĩ biện pháp đi!" Nam nhân kia hét to, mặt mày xám xịt.

Tiếng nức nở của phụ thân lập tức nhỏ lại.

"Cha, chúng ta đều không biết cách giải độc, trên người cũng không có thuốc nữa!" Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi sốt ruột nói.

"Nơi này là nơi rừng núi hoang sơ, lại không có đại phu!”

Người một nhà bọn họ vô cùng tuyệt vọng, bấy giờ, Đào Hoa bị trúng độc đã dần chuyển nặng, hai môi thâm đen.

Mẫu thân của Đào Hoa ôm chặt nữ nhi, nước mắt rơi ào ào không ngừng, thế nhưng lại không dám khóc lớn, thoạt nhìn qua có chút tang thương.

Nam nhân hít sâu một hơi, gương mặt xám xịt xoay người rời đi.

“Cha của Đào Hoa, ngươi muốn làm cái gì vậy?”

Nam nhân không nói một lời đi tới trước mặt bốn người Mục Tri Hứa, Mục Thâm và Mục Uyên thấy vậy, theo bản năng lập tức đứng chắn trước mặt nàng, có điều lại bị Mục Tri Hứa kéo qua một bên.

Mục Tri Hứa bình tĩnh nhìn sắc mặt xám xịt của nam nhân, đầu tóc rối loạn, ánh mắt lại có chút dọa người, nhưng dù sao cũng không thể dọa nàng được.

Nam nhân thấy Mục Tri Hứa không dao động, sắc mặt thoáng cứng ngắc một chút, hắn hít sâu một hơi: “Xin hỏi cô nương có biết y thuật hay không?"

Không đợi Mục Tri Hứa trả lời, hắn lại lên tiếng lần nữa: "Trước khi đi ngủ, ta đã thấy ngươi rải thuốc bột xung quanh."

Đây là muốn chặn họng Mục Tri Hứa, không cho nàng lấy đó làm lý do thoái thác.

Mục Tri Hứa nhìn thoáng qua Đào Hoa không còn chút sức lực gì ở bên kia, âm thầm thu hồi ánh mắt rồi đáp lời: "Không tính là biết, chỉ hiểu một vài thứ mà thôi!"

Không biết vì sao, nam nhân theo bản năng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

"Xin ngươi hãy ra tay khám cho tiểu nữ của ta, ta nhất định sẽ chi trả phí thăm khám!"

Lời này nghe qua đúng là khá xuôi tai, tuy rằng thái độ của hắn chẳng ra làm sao cả, nhưng Mục Tri Hứa cũng không có để ở trong lòng.

"Được, để ta đi qua nhìn xem." Nàng đứng lên, phủi phủi mông rồi cất bước.

Nàng liếc nhìn hai đệ đệ, lập tức mở miệng ngăn cản bọn họ trước: "Hai đệ cứ ngồi ở đây trông Hạ Hạ, yên tâm đi, không có việc gì cả."

Hai người nghĩ đến thân thủ của nàng, cũng không có lên tiếng phản đối.

Mục Tri Hứa đi theo nam nhân qua bên kia.

Người nhà của nam nhân thấy Mục Tri Hứa chỉ là một nha đầu choai choai, sắc mặt lại vàng như nến, trong lòng đều cảm thấy như rơi xuống vực thẳm, xem ra mệnh của muội muội đã tận rồi.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.