Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Qua cơn mưa trời lại sáng

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

“Cảm ơn đệ.” Mục Tri Hứa cầm lấy nước, đi một bên súc miệng.

Lúc sau, tỷ đệ bốn người ăn xong cháo và hạt kê vàng nóng hôi hổi rồi, dạ dày ai nấy cũng trở nên ấm áp, dễ chịu hơn.

Bọn họ ăn xong thì đem số cháo còn lại cất vào trong túi nước, bấy giờ, Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà đi tới.

"Trong sơn động không có củi, bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng, chúng tôi có thể mượn đống lửa của các người nướng thịt rắn không? Chúng tôi không định dùng không, có thể chia cho các người một ít."

Mục Tri Hứa thoáng nhìn ra bên ngoài, từng hạt mưa vẫn còn rơi tí tách tí tách.

Nàng hỏi hai người đệ đệ: “Củi này là do hai đệ phát hiện ra, hai đệ tự mình quyết định đi.”

Mục Thâm và Mục Uyên liếc nhau: "Có thể.”

Bọn họ cũng sắp rời khỏi sơn động này rồi, bấy giờ vẫn còn dư lại một chút củi, nếu không dùng hết thì cũng khó mà mang đi.

“Cảm ơn.” Hai người Ngô Tam Thủy lời cảm tạ.

Lúc này, người nhà của bọn họ mới lại đây nướng thịt rắn.

Con rắn này không nhỏ, thịt cũng không ít, nhà Ngô Tam Thủy được chia đến hai phần ba, lại càng nhiều hơn.

Hai nhà đều cho bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa một khối, thoạt nhìn cũng khoảng nửa cân đấy, đúng là không ít.

Mục Uyên và Mục Thâm thập phần hứng thú đem thịt nướng xèo xèo trên đống lửa, còn rải muối lên trên nữa.

Không lâu sau, bốn phương tám hướng trong sơn động liền ngập tràn một mùi hương thơm lừng của thịt nướng, ngay cả Mục Tri Hứa cũng không kiềm được mà nuốt nước bọt một hồi.

Có điều mọi người đều cảm thấy tiếc nên không dám ăn hết, một người chỉ ăn một chút, sau đó dùng lá cây bao bọc lại rồi cất đi. Bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa cũng vậy.

Có điều nướng thịt cũng đã nướng xong, ăn cũng đã ăn rồi, mưa ở bên ngoài vẫn chưa ngừng hẳn. Mưa vẫn như cũ tí tách tí tách không thôi, tuy không còn quá lớn nhưng bọn họ không có dù, cũng không có áo tơi, dĩ nhiên là không đi được.

Cho nên mọi người đều tiếp tục chờ, một lúc sau, đã chờ đến buổi trưa.

Hiện tại, vì chuyện giải độc và xin dùng lửa ban nãy, mọi người cũng đã bắt đầu trò chuyện câu được câu không, xem như có chút quen biết.

Nhà Ngô Tam Thủy bao gồm hắn và đệ đệ, còn có tức phụ, cộng thêm ba hài tử, trong đó có hai nhi tử một nữ nhi, đều là mười mấy tuổi.

Nhà Triệu Đại Hà cũng có hai huynh đệ và tức phụ của bọn họ, ba người con là hai nhi tử một nữ nhi, nữ nhi ấy chính là Đào Hoa bị trúng độc.

Nhà Triệu Đại Hà khác nhà Ngô Tam Thủy ở chỗ, đệ đệ của hắn có tức phụ, chỉ là không có hài tử.

Mà Mục Tri Hứa quan sát một lúc, phát hiện tức phục của hắn luôn trong dáng vẻ sợ hãi thưa dạ, rất là gầy, so với những người khác trong nhà của Triệu Đại Hà có chút khác biệt khó tả.

Hẳn là hắn đã nhặt được trên đường đi chạy nạn, hoặc chính là do không còn đường lui nữa nên mới gả cho Triệu Nhị Hà. Chuyện này cũng không phải là chuyện hiếm lạ trong loạn thế này.

Một lát sau, mưa cũng hoàn toàn ngừng lại, bấy giờ đã qua buổi trưa rồi, mọi người ngước mắt nhìn bầu trời trong sáng êm dịu trên không trung, mùi hơi đất khoan khoái sau cơn mưa rồi quyết định tiếp tục lên đường.

Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà dường như đã có thỏa thuận ngầm nào đó, kết bạn cùng nhau lên đường. Mà Mục Tri Hứa vẫn không thân không cận bất cứ ai, giữ vững tốc độ của chính mình.

Bọn họ thu thập tất thảy đồ vật, lúc rời khỏi sơn động, đi ta bên ngoài liền gặp được những người chạy nạn khác.

Mọi người còn phát hiện, dọc đường có rất nhiều người đang mặc quần áo ướt, có lẽ do không tìm được nơi để trú mưa, hoặc là dầm mưa mà đi.

Có điều bấy giờ thời tiết đã bình thường trở lại, thái dương xuất hiện thì không lâu sau quần áo sẽ được hong khô mà thôi.

Qua cơn mưa trời lại sáng, trời xanh không mây, vốn dĩ không khí còn đang hanh khô khiến người khác khó chịu, nay lại tươi mát hơn rất nhiều.

Mục Tri Hứa hít một hơi thật sâu, cảm thấy ngay cả không khí cũng có thể tiếp thêm sức lực cho mọi người.

Nếu như không có chiến loạn, hơn bảy mươi phần trăm mọi người đều sẽ lựa chọn trở về đường cũ.

Ở quê nhà không chỉ có ngôi nhà thuộc về riêng mình, còn có đời đời sinh hoạt thành quen, lá rụng về cội. Nếu không phải bất đắc dĩ thì cũng chẳng ai tình nguyện rời xa quê hương của mình.

“A tỷ, chúng ta có còn trở về được không?" Dường như Mục Thâm cũng cảm nhận được cảm xúc của Mục Tri Hứa, hắn nghiêng nghiêng đầu hỏi.

Mục Uyên và Mục Tri Hạ cũng nhìn Mục Tri Hứa.

Tuy ánh mắt ba người lớn nhỏ không giống nhau, thế nhưng đều tràn ngập một loại cảm xúc không mấy khác biệt, bọn họ thật sự rất muốn về nhà. Tuy rằng trong ngôi nhà đó không còn cha mẹ nữa.

“A tỷ không biết, cũng không biết khi nào chiến tranh sẽ kết thúc, nếu chúng ta trở về thì căn bản là không có đường sống.” Đặc biệt là kẻ phản tặc như Trấn Nam Vương, rõ ràng là chỉ muốn róc xương xẻ thịt bá tánh, vì vậy việc trở về lại càng trở nên xa xôi.

"Không thể quay về cũng không có gì đáng sợ hết, chỉ cần nơi nào có a tỷ, nhị đệ và tiểu muội thì nơi đó chính là nhà." Mục Thâm nắm chặt tay nhỏ của muội muội.

Cha mẹ đã chết, bây giờ bốn tỷ đệ bọn họ phải nương tựa lẫn nhau mà sống, chỉ cần bốn người bọn họ có thể bình an ở bên nhau là đủ rồi. Mục Uyên và Mục Tri Hạ cũng gật đầu.

Mục Tri Hứa cười cười, thương mắt nhìn lên ánh mắt trời chói chang trên đỉnh đầu: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau thì đó chính là nhà."

Tỷ đệ bốn người vừa đi vừa tán gẫu với nhau, tốc độ vẫn luôn không nhanh không chậm.

Triệu Đại Hà và Ngô Tam Thủy cũng không nhanh không chậm mà đi theo phía sau bọn họ.

Mục Thâm và Mục Uyên đều phát hiện ra điều đó, giờ đây hai người đã biết nâng cao cảnh giác hơn xưa rất nhiều.

“A tỷ, không phải là bọn họ đang cố tình đi theo chúng ta chứ?” Mục Uyên không xác định hỏi.

Bọn họ đều biết bây giờ a tỷ là người có bản lĩnh, nhưng bọn họ vẫn e sợ rằng người khác không có ý tốt.

Mục Thâm nhìn thoáng qua hai nhà kia: “A tỷ, chúng ta có cần đi nhanh hơn một chút không?”

"Không cần đâu, bọn họ muốn đi theo thì cứ để họ đi theo, không đáng ngại.” Mục Tri Hứa xua tay nói.

Nàng một chút cũng không thèm để ý, hơn nữa đường rộng thênh thang, đất đai mênh mang, mạnh ai nấy đi, không có ai vướng bận ai cả.

Tuy rằng Mục Thâm và Mục Uyên vẫn cảm thấy có phần bất mãn, thế nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ là trợn to đôi mắt trừng hai nhà kia một hồi.

Mà hai nhà kia đều đã được Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà nhắc nhở từ trước, không có trừng mắt lại với hai huynh đệ bọn họ.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, không lâu sau thì mọi người đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Vốn dĩ quần áo khô mát cũng đã bị ướt hết vì mồ hôi nhễ nhại, đúng là không hề thoải mái, nhưng không có bất cứ một ai để ý điều này.

Mục Tri Hứa thuận tay hái được một nhánh cây ở ven đường, hai tay nàng hí hoáy một lúc đã tạo thành một chiếc mũ bằng lá cây nho nhỏ, đội lên đầu của Mục Tri Hạ vừa in.

“A tỷ ơi, mát quá hà!” Mục Tri Hạ vui vẻ ngửa đầu, chiếc mũ tạo thành một cái bóng râm trên mặt nàng.

Mục Tri Hứa cười cười: “Ừm, muội đội cho kỹ nhé, nếu không lát nữa bị hôn mê vì phơi nắng đấy.”

Sau đó Mục Tri Hứa lại tiếp tục hí hoáy bện nón, hai huynh đệ Mục Thâm thấy vậy thì nhanh nhẹn đi bẻ thêm nhánh cây cho nàng, còn đặc biệt chọn những nhánh cây có lá to sum suê.

Chỉ trong chốc lát, bốn tỷ đệ Mục Tri Hứa đều đội bốn cái mũ bằng lá cây ở trên đầu.

Những người khác thấy vậy cũng học theo, cách bện loại mũ này quá đơn giản, căn bản là không làm khó được mọi người.

Lúc này, một quang cảnh tuyệt diệu dần xuất hiện trước mắt mọi người, cây cối tươi xanh mướt, dòng suối nhỏ trong xanh.

Có một bộ phận lưu dân nhìn thấy quang cảnh non xanh nước biếc này, bước chân đã dần trở nên bất động.

Chạy nạn hơn nửa năm nay, vất vả lắm bọn họ mới gặp được một nơi có nguồn nước sung túc thế này, bọn họ rất muốn dừng lại nơi này khai hoang mà sinh sống.

Nhưng nghĩ đến chỗ này cách Vĩnh Ninh Phủ rất gần, ai nấy đều sợ giặc sẽ đánh đến đây, do đó mọi người đành cắn răng đi tiếp.

"Trời ạ, cái cuộc sống này khi nào mới bớt khổ cực đây!" Đó là lời than vãn của một ông lão đoán chừng hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, trên gương mặt hốc hác in hằn những dấu vết sương gió của thời gian và sự khổ cực của hiện tại. Có chăng cũng là người phải vất vả, cần cù lao động cả đời ở ngoài ruộng sâu mà cày bừa.

“Lão ca, người xem nơi này như thế nào? Chúng ta có cần dừng lại ở chỗ này trước rồi tính sau hay không?" Có người thử hỏi ông lão.

Ánh mắt vẩn đục của ông lão chợt dừng lại thảm cỏ xanh mướt ở ven đường, lắc lắc đầu: "Không thể được, nơi này không an toàn đâu."

“Lão ca đang sợ phản tặc đánh lại đây sao? Nơi này cũng không xa địa phận của Tuyên Uy Phủ lắm. Mà Tuyên Uy Phủ chính là đất phong của Tuyên Vương đấy, Trấn Nam Vương không đánh tới đó được đâu."

Người bên cạnh nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, đa số đều thả chậm bước chân. Hiển nhiên là có không ít người đã động lòng rồi.

Mục Thâm và Mục Uyên nhìn thoáng qua a tỷ nhà mình, thấy a tỷ không hề dao động, vẫn như cũ bước đều tiến về phía trước thì bọn họ cũng không có hỏi nhiều, im lặng bước theo nàng.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.