Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối khó gỡ

Phiên bản Dịch · 2051 chữ

Mà Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà không có dừng lại, hơn nữa có không ít người khác cũng không bị dao động.

Đặc biệt là lưu dân từ Vĩnh Ninh Phủ, đa số bọn họ đều không dừng lại.

Bấy giờ, những người muốn dừng lại đều đang chờ câu trả lời của ông lão, thế nhưng ông lão lại lắc lắc đầu, thở dài thật sâu không nói gì.

Chỉ là ông lão đã ra dấu cho người nhà tiếp tục đi về phía trước.

Những người khác thấy vậy cũng không dám hạ quyết tâm dừng lại nơi này, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Cuộc sống khó khăn và điều gian nan nhất, chính là không có nhà. Từ khi bọn họ rời khỏi quê hương thì phiêu dạt tứ phương, không có một căn nhà của riêng mình.

Rất nhiều người không kìm được mà dùng ống tay áo xoa xoa đôi mắt, buồn rầu đi về phía trước, thần sắc trên mặt lại càng thêm vài phần chết lặng.

Trong mắt hai huynh đệ Mục Thâm cũng tràn ngập nỗi mê mang, vô định.

Theo bản năng, hai huynh đệ đều cảm thấy căng thẳng, cả người trở nên cứng nhắc, Mục Tri Hứa thấy vậy thì thở dài một hơi, thoáng cau mày. Trong lòng nàng đã có tính toán, thật sự là cần nhanh chóng sắp xếp một cuộc sống yên ổn.

Nhưng nàng lại không nắm rõ địa lý của Đại Yến, đồng thời không có cách nào phán đoán nên đi con đường nào cho đúng, nàng còn nhớ rõ ngày đó khi nàng hỏi thăm Nam Phong, ánh mắt của Nam Phong nhìn nàng như nhìn một kẻ điên vậy.

Bấy giờ, nàng lập tức thức thời ngậm miệng lại. Có điều nàng cũng biết được kha khá chuyện từ miệng của Nam Phong.

Đi chưa được nửa ngày thì mặt trời dần dần biến mất, dẫu vậy thì thời tiết vẫn rất oi bức, mọi người lục tục tìm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

Mục Tri Hứa nhìn hai người đệ đệ đang đi nhặt củi khô, còn nàng thì chuẩn bị đồ để nấu canh rau dại.

Chỉ là không lâu sau đó, mày của Mục Tri Hứa cau lại thật sâu. Quan sát núi rừng an tĩnh dị thường, trong lòng nàng lập tức có dự cảm không tốt, nhưng nàng không có bất cứ động tác nào khác.

Mục Tri Hứa và mọi người bắt đầu vào cánh rừng để tìm kiếm thức ăn, sau cơn mưa lớn như vậy, bên trong rừng khẳng định sẽ có nấm.

Chỉ là trong vô số những loại nấm mọc lên thì có không ít loại nấm chứa độc, nếu như không có đủ hiểu biết thì nhất định sẽ gặp phải chuyện phiền toái. Đối với Mục Tri Hứa, chuyện này rất đỗi dễ dàng.

Không lâu sau, Mục Tri Hứa đã hái được không ít nấm, hai tay nàng đều ôm đầy nấm, toàn bộ nấm đều rất đỗi tươi ngon mọng nước.

Những người khác cũng đi hái nấm như nàng, thế nhưng không có bất cứ ai hái được nấm tốt như nàng.

“A tỷ ơi, loại nấm này có độc không? Còn nhớ hồi trước, một năm nọ nhà thôn trưởng Cẩu Đản ăn một loại nấm nào đó, rồi miệng bị sùi bọt mép, thiếu chút nữa là không cứu kịp.” Mục Uyên nhìn nấm đầy ắp trong tay của Mục Tri Hứa, không khỏi có chút sợ hãi. Mà Mục Thâm cũng có vài phần e dè.

“Các đệ yên tâm đi, ai là người đi hái nấm? Là ta đấy, nếu số nấm này có độc thì ta còn có thể bình an vô sự sao?” Mục Tri Hứa bật cười.

“Nào, mau đi rửa nấm đi, hôm nay chúng ta sẽ ăn rau dại canh nấm, sau đó lại nướng thêm cái nấm ăn kèm.” Mục Tri Hứa đưa nấm qua cho hai người đệ đệ, rất đỗi tự nhiên là sai sử bọn hắn.

Tuy rằng trong lòng Mục Thâm và Mục Uyên vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn những người khác đều ăn nấm, bọn họ đành chấp nhận, không tiếp tục nhiều lời mà cầm nấm đi rửa.

“Ôi thật là, thật sự là ăn vào không chết đâu, các đệ không cần phải bày ra bộ dạng sắp hy sinh anh dũng đến nơi rồi.” Mục Tri Hứa dở khóc dở cười, nhìn hai đệ đệ lắc lắc đầu.

Hai huynh đệ Mục Thâm có chút ngượng ngùng: “A tỷ, bọn đệ tin tưởng tỷ mà.”

Không lâu sau, canh nấm nấu với rau dại đã chín, hai huynh đệ Mục Thâm đều ra sức nuốt nước bọt nhưng không ai dám hành động.

Mục Tri Hứa bật cười: “Để ta ăn thử trước một miếng cho các đệ xem…”

Nàng còn chưa nói dứt câu thì xâu nấm nướng ở trong tay đã bị Mục Thâm giật đi, hắn nhanh chóng nhét nấm vào miệng, nhai nhai vài cái liền nuốt xuống. Trên mặt là thần sắc thấy chết không sờn.

Mà người hành động chậm một bước là Mục Uyên chỉ có thể khẩn trương nhìn chằm chằm Mục Thâm.

Mục Tri Hứa cũng cạn lời: “Hai đệ đang tấu hài à? Đã nói là tin tưởng ta cơ mà, tin tưởng mà thế này sao?”

Dáng vẻ của hai huynh đệ Mục Thâm có chỗ nào là tin tưởng nàng chứ?

Tâm tình Mục Thâm bất ổn, hắn đợi một hồi cũng không thấy bản thân bị làm sao, bấy giờ mới ngượng ngùng nhìn Mục Tri Hứa, gãi gãi đầu: “A tỷ, cái kia...”

“A tỷ làm sao?” Khóe miệng của Mục Tri Hứa thoáng giương lên một chút.

Mục Thâm cười khan hai tiếng: “Hắc hắc! Nấm thật sự không có độc.”

Mục Tri Hứa nhìn hai đệ đệ đang cười ngây ngô trước mặt mình, tức giận đánh hai cái lên đầu của mỗi người.

“Ta đã nói là không có độc! Được rồi, tranh thủ thời gian ăn nhanh đi rồi còn nghỉ ngơi, lần sau không cần phải như vậy nữa, nếu có độc thì cứ ăn xong rồi ngỏm củ tỏi cũng đáng.”

Sắc mặt Mục Thâm có chút hồng hồng vì ngượng nghịu, có điều đã bị làn da ngăm đen che giấu, nhìn không rõ lắm: “Lần sau đệ sẽ không như vầy nữa.”

Hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ a tỷ.

“Hừ hừ, ăn cơm nhanh đi.”

Sau khi bốn tỷ đệ uống xong canh nấm rau dại tươi ngon, lại ăn thêm nấm nướng nữa thì sắc trời cũng đã tối sầm.

Mục Tri Hứa nhìn qua tiểu muội đang ngủ say, lẳng lặng di chuyển, trước khi rời đi thì nàng đã nhỏ giọng căn dặn Mục Thâm một câu.

Nàng không gây ra bất cứ động tĩnh nào, cho nên mọi người ở nơi đây cũng không phát hiện nàng rời đi.

Mục Tri Hứa xông vào trong rừng núi rậm rạp, thả tốc độ, thoạt nhìn nàng giống như vua sơn lâm, vô cùng nhàn nhã xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối, dường như rừng cây rậm rạp hoàn toàn che phủ thân ảnh của nàng.

Dựa vào kinh nghiệm của mình, Mục Tri Hứa đi thẳng một đường, khoảng chừng nửa canh sau thì loáng thoáng phát hiện được mục tiêu mình đang tìm kiếm.

Ban chiều, Mục Tri Hứa đã cảm thấy nơi rừng núi này có điểm kỳ lạ. Một khu rừng to như vậy, thế nhưng lại cực kỳ yên tĩnh, không hề thấy bóng dáng của bất kỳ dã thú động vật nào, ngay cả côn trùng rắn rết cũng rất ít, rõ ràng là không bình thường.

Đêm đến, núi rừng càng thêm yên tĩnh, giác quan của Mục Tri Hứa lại vô cùng nhanh nhạy, vì trong khoảng thời gian này nàng luôn dùng nước linh tuyền để điều dưỡng thân thể, thực lực của nàng đã hồi phục được một ít.

Mục Tri Hứa lần theo âm thanh mà đi qua, vì nàng sợ có cao thủ nào đó đang ẩn nấp ở gần đây, do đó rất đỗi cẩn thận mà đem bản thân hòa vào màn đêm, không dám sơ xuất nửa phần, ngay cả hô hấp cũng còn tồn tại.

Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, xuyên thấu qua loang lổ những bóng cây rậm rạp, Mục Tri Hứa phóng mắt nhìn ra xa, bất chợt hai mắt nàng mở to, không dám chớp mắt lấy một cái.

Nơi này ấy vậy mà là đồn trú của quân đội!

Nương theo ánh trăng, nàng thấy rõ ràng doanh địa đại kỳ, trong lòng càng thêm trầm trọng. Quả nhiên là thế, nàng đoán không sai, Tuyên Vương không hề ngồi yên!

Bên trên mặt quân kỳ kia được viết lên một chữ “Tuyên” thật lớn, bút pháp rồng bay phượng múa.

Đại Yến có luật, khi một vị Vương có đất phong của mình thì sẽ có được năm ngàn tư binh.

Nhưng mà trời cao, hoàng đế ở xa, trên đất phong của Vương có nuôi dưỡng bao nhiêu tư binh cũng là chuyện chưa thể nói rõ được. Có điều nhân số đều không hề vượt quá một vạn.

Còn đại doanh trước mắt nàng đây, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy được nhân số đã vượt qua con số năm ngàn, thậm chí là tới một vạn.

Hơn nữa, mỗi mỗi người đều tham gia tập huấn vô cùng nghiêm chỉnh, ai nấy đều có tố chất và thái độ phù hợp, dù cho cách xa như vậy nhưng Mục Tri Hứa cũng có thể cảm giác được.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt trầm trầm, chậm rãi rời đi. Không lâu sau nàng liền dốc sức chạy, so với tốc độ ban đầu đến đây lại càng nhanh hơn.

Nơi này là doanh trại quân đội bí mật, dĩ nhiên là không muốn lộ ra trước ánh mắt của người khác, đợi đến khi Tuyên Vương muốn làm việc gì, lập tức cử tư binh của mình ra.

Giờ đây sẽ có hai khả năng. Một là Tuyên Vương muốn hợp tác với Trấn Nam Vương, lật đổ Thái An đế, sau đó bọn họ lại bàn luận với nhau về việc ai sẽ ngồi lên vị trí đó.

Còn hai là Tuyên Vương muốn dốc toàn lực bảo vệ Tuyên Uy Phủ, tạo nên một ranh giới bất khả xâm phạm, trở nên độc lập.

Sở dĩ Mục Tri Hứa dám to gan suy đoán như vậy là từ những manh mối nàng đã hỏi thăm được từ Nam Phong.

Đích phi của Tuyên Vương là đích nữ của Trấn Nam Vương, còn Trắc phi của hắn là đích thứ nữ của Xích Nam Hầu.

Mà ở phía đông của Tuyên Uy Phủ lại là khu vực của Lĩnh Nam Đạo Tiết Độ Sử.

Lĩnh Nam Đạo Tiết Độ Sử chính là nhà cha mẹ vợ của Xích Nam Hầu, nên hiện giờ Lĩnh Nam Đạo Tiết Độ Sử là lão nhạc phụ của Xích Nam Hầu.

Lĩnh Nam Đạo Tiết Độ Sử không những nắm trong tay quân đội của Lĩnh Nam, mà còn có chính quyền và quyền sở hữu tài sản. Có thể nói, đó là nhân vật một tay che trời ở Lĩnh Nam.

Quan hệ như vậy quả là rắc rối khó gỡ. Ở thời điểm Nam Phong nói những tin tức ấy cho Mục Tri Hứa biết, hắn cũng không nghĩ đến nàng sẽ suy tính sâu xa được cái gì, lại còn có thể từ đó mà suy đoán nhiều thứ dây mơ rễ má khác.

Có điều hắn không biết, Mục Tri Hứa cũng không phải là một nha đầu thôn quê bình thường, nàng đã từng xuyên qua vô số vị diện, hoàn thành đến những nhiệm vụ cuối cùng để có thể trở về vị diện của mình.

Trong bóng đêm, đôi mắt của Mục Tri Hứa sáng ngời đến mức chói mắt.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.