Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu ta là Tuyên Vương (1)

Phiên bản Dịch · 980 chữ

“Nhưng mà ngươi đừng có lo lắng nha, sau này ta sẽ cho người một cuộc sống tốt đẹp.” Mục Tri Hứa bày ra dáng vẻ ta nhất định không cô phụ ngươi, cũng sẽ không cho người chịu khổ.

Cố Lẫm giật giật khóe miệng, cảm thấy Mục Tri Hứa rất giống với đám người chuyên bắt cóc trẻ con, lời nói ngượng ngùng đến thế mà nàng lại có thể thốt ra một cách trơn tru đến như vậy.

“Nếu chúng ta đã đính hôn rồi thì tất nhiên sẽ trở thành người một nhà, về cách xưng hô... từ rày về sau ta kêu ngươi là A Lẫm có được không? À mà đúng rồi, năm nay ta mười ba tuổi.” Mục Tri Hứa ghé sát miệng vào tai của Cố Lẫm.

Hơi ấm xa lạ phả vào tai khiến Cố Lẫm hơi giật mình, hắn ho khan hai tiếng rồi sờ sờ mũi: “Ta vừa làm lễ vấn tóc xong, ngươi cứ kêu ta là Cẩn Chi được rồi, đó là tên tự của ta.”

“Hả? Mới mười lăm tuổi đã có tên tự rồi sao?” Gương mặt của Mục Tri Hứa thể hiện rõ sự bất ngờ. Thế nhưng nàng lại thấy được ánh mắt của Cố Lẫm xoẹt qua vài tia lạnh lẽo, do đó nàng chỉ khẽ nhướng mày nghi vấn, cũng không tiếp tục truy hỏi thêm, hẳn là có một bí mật nào đó không mấy tốt đẹp.

“Cẩn Chi à!”

Từ trước đến nay, Cố Lẫm chưa từng nghe bất cứ nữ tử nào gọi tên tự của mình, nay nghe giọng điệu mềm mại của Mục Tri Hứa kêu một tiếng như thế, nhất thời không rõ thâm tâm đang nảy sinh loại cảm thụ gì. Nhưng dù sao cũng không có phản cảm.

“Ừm, ta ở đây.”

“Cẩn Chi ơi!”

“Hử? Làm sao vậy?”

Mục Tri Hứa mỉm cười: “Ta đã tạm thời áp chế độc xuống rồi, trong thân thể của ngươi có hai loại độc tố, ta đều giải được, chuyện quan trọng ở đây là thời gian và dược liệu. Nhưng ngươi cứ yên tâm đi, ta đảm bảo với ngươi là không quá nửa năm sau, ngươi nhất định có thể tung tăng nhảy nhót.”

Tung tăng nhảy nhót? Cố Lẫm lại suy nghĩ tới cảnh tượng đó một hồi, sắc mặt không khỏi thể hiện ra sự quái dị, có lẽ ở bên cạnh Mục Tri Hứa sẽ khiến hắn giảm thọ mất: “Ta không cần tung tăng nhảy nhót đâu!”

“Hả? Ngươi không muốn giải độc sao?”

“Cái đó... ý của ta không phải như vậy.”

“Ầy, vậy là ngươi không tin tưởng ta à? Chúng ta là người một nhà, ngươi phải tin tưởng ta mới được.”

Cố Lẫm: “…”

Không phải là hắn không tin, tối hôm qua Mục Tri Hứa thể hiện bản lĩnh, ra tay vô cùng hung ác, kiếm pháp rất đỗi kỳ lạ... tất thảy những điều đó đều cho hắn biết Mục Tri Hứa không phải là người đơn giản.

Nay nàng nói có thể giải độc cho hắn, ánh mắt lóe lên sự tự tin tuyệt đối, hẳn là có thể tin tưởng chín mười phần.

“Được rồi, ta biết là ngươi tin tưởng ta mà.” Mục Tri Hứa tươi cười sáng lạn: “Nào nào, đi dùng bữa sáng thôi, ăn xong chúng ta còn phải xuất phát nữa.”

Cố Lẫm ngồi dậy, nhìn bóng dáng của thiếu nữ: “Ta muốn hỏi... kiếm của ta đâu rồi?”

“À, đây, trả lại cho ngươi!” Mục Tri Hứa nhìn xung quanh một vòng, thấy những người khác không chú ý tới hai người bọn họ mới thò tay đến bên hông, gỡ thanh kiếm xuống.

Kiếm Kinh Hồng là một thanh nhuyễn kiếm, bình thường rất đỗi mềm mại, dễ dàng cất giấu; nhưng khi giết người lại sắc bén, cứng rắn đến mức chém người như chém củ cải, vừa nghĩ qua đúng là rất khó liên tưởng hai hình ảnh này có liên quan gì đến nhau.

Như việc nàng đã quấn thanh kiếm trên hông, ngay cả chủ nhân như Cố Lẫm cũng không phát hiện ra bảo bối của mình nằm ở nơi nào.

Cố Lẫm nhướng mày, nhận lấy thanh kiếm rồi nhanh chóng quấn lên hông của mình, hành động vô cùng nhanh nhẹn.

“Khả năng thích nghi của ngươi cũng tốt thật đấy.”

Cố Lẫm hơi nheo nheo mắt, hắn biết Mục Tri Hứa đang nói đến quần áo trên người của hắn: “Cũng bình thường thôi, đâu phải ta chưa từng chịu cực khổ.”

Bấy giờ, Cố Lẫm nghĩ rằng Mục Tri Hứa sẽ tiếp tục hỏi han, thế nhưng nàng lại im lặng, không nói thêm bất cứ điều gì. Trong mắt Cố Lẫm hiện lên ý cười.

Hai người sóng vai trở về nơi nghỉ ngơi, so với Mục Tri Hứa thì Cố Lẫm cao hơn nàng một cái đầu, hai người đi bên cạnh nhau có chút cảm giác an toàn, đáng tin cậy.

Mục Thâm và Mục Uyên liếc mắt nhìn Cố Lẫm một cái, tuy rằng trong lòng hai huynh đệ có bất mãn nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài. Còn Mục Tri Hạ lại đơn giản hơn nhiều, nàng trừng mắt nhìn Cố Lẫm, đôi mắt to tràn đầy tò mò.

Mục Tri Hứa cười cười đi qua, nàng duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của Hạ Hạ: “Hạ Hạ à, đây là Cố đại ca đó.”

Mục Tri Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng, giọng nói giòn giòn trong trẻo: “Chào Cố đại ca ạ!”

“Ừm, chào Hạ Hạ.”

Mục Tri Hứa ngước mắt nhìn Cố Lẫm một cái, Cố Lẫm thích ứng với hoàn cảnh rất tốt, hoàn toàn không có bất kỳ sự bài xích nào cả.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.