Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị hôn phu (2)

Phiên bản Dịch · 1170 chữ

“Ta là Cố Lẫm.” Sau khi xác nhận xong tình cảnh hiện tại, Cố Lẫm lập tức điều chỉnh trạng thái của mình, nhẹ giọng mở lời giới thiệu bản thân.

Tuy rằng hắn không biết nguyên nhân vì sao, tiểu nương tử tương lai của hắn lợi hại như vậy lại đang phải chạy nạn, nhưng thân thể của hắn trúng kịch độc rồi, dĩ nhiên là tạm thời chưa thể đi đâu được, hiện tại đi chạy nạn với nàng... xem ra là không tệ? Dù sao thì cũng là một loại trải nghiệm mới lạ.

Trong mắt Mục Tri Hứa hiện lên ý cười, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, hạ giọng: “Ta tên là Mục Tri Hứa, đó là hai đệ đệ của ta tên là Mục Thâm và Mục Uyên, còn có một tiểu muội tên là Mục Tri Hạ.”

Cố Lẫm gật đầu với ba đứa nhỏ một cái, sau đó lại nhìn Mục Tri Hứa: “Nhiễm liễu yên nùng, thổi mai sáo oán, xuân ý biết mấy phần?”

“Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Phụ thân của ta họ Mục, mẫu thân của ta họ Hứa, nữ hài đồng trang lứa ở trong nhà đều lấy chữ Tri làm tên lót.”

Cố Lẫm: “Ta hiểu rồi.”

Vốn dĩ Cố Lẫm là đang muốn hỏi về ý nghĩa cái tên của Mục Tri Hứa, nào ngờ nàng lại trả lời đơn giản như vậy, hơn nữa còn thể hiện ra tình cảm tốt đẹp, bền chặt của phụ mẫu nàng.

“Ngươi có thể tự ngồi dậy được không?” Mục Tri Hứa nhìn thiếu niên nằm trên mặt đất. Cố Lẫm thoáng bất động một chút, sau đó dồn hết sức lực tự mình ngồi dậy.

Lúc này, Cố Lẫm đã cảm nhận được tình hình hiện tại của cơ thể, hắn kinh ngạc giương mắt nhìn Mục Tri Hứa: “Ngươi rất là lợi hại đấy.”

Tất nhiên hắn là người hiểu rõ cơ thể của mình nhất, thương tích nặng nề ra sao hắn vô cùng tường tận.

“Có thể tốt hơn là được rồi, giờ ta đi nấu cháo đã.”

Dứt lời, Mục Tri Hứa lập tức đi nhóm lửa, còn Mục Thâm và Mục Uyên dẫn Mục Tri Hạ đi ra bờ suối rửa mặt.

Lưu dân xung quanh cũng đã thức dậy gần hết, ai nấy đều lục đục bận việc của mình để bắt đầu cho một ngày mới.

Lúc này, trong lòng Cố Lẫm cảm thấy có chút kỳ lạ. Bởi lẽ hắn hiểu rõ vẻ bề ngoài của bản thân, trong hoàn cảnh cơ cực này thì diện mạo của hắn sẽ trở nên nổi bật không ít, thế nhưng mọi người xung quanh chỉ nhìn hắn với ánh mắt tò mò mà không hề có bất cứ một cảm xúc nào khác.

Hắn bỗng nhìn xuống quần áo của mình, sau đó lại sờ soạng một phen.

Bấy giờ, Mục Tri Hứa đã nấu cháo xong, nàng vừa quay đầu thì thấy được hành động đó của Cố Lẫm, không khỏi phụt cười: “Ở đằng kia có dòng suối nhỏ đấy, đợi lát nữa ta dìu ngươi đi rửa mặt.”

“À được, cảm ơn nhiều.”

Mục Tri Hứa nháy mắt với hắn một cái: “Người một nhà không cần phải nói lời khách sáo đâu!”

Mục Tri Hứa đỡ Cố Lẫm dậy, thấy hai má của hắn đỏ hây hây như cô nương mới lớn đang ngượng ngùng thì cảm thấy buồn cười không thôi.

Cách đây không xa có một dòng suối nhỏ, hẳn là do cơn mưa lớn kia khiến cho nước chảy từ trên núi xuống, mọi người đều lấy nước ở chỗ này về dùng.

Mục Tri Hứa đỡ Cố Lẫm ngồi bên cạnh dòng suối, nàng rửa tay sạch sẽ rồi tới rửa mặt, cuối cùng rửa ráy tổng thể một lượt.

Cố Lẫm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới dòng suối, gương mặt không cảm xúc chớp chớp mắt. Tại sao mặt của hắn lại trở nên đen đúa như mực thế này? Ở trên mặt của hắn không có chỗ nào mà không dính bùn cả.

Ánh mặt trời vào buổi sáng sớm cũng không có gay gắt, thế nhưng khi Cố Lẫm vô tình ngẩng đầu nhìn qua Mục Tri Hứa, hắn bỗng cảm thấy trên người Mục Tri Hứa tản mát ra một loại khí chất xuất chúng nào đó, trông khác hẳn những người bình thường.

Cố Lẫm nuốt một ngụm nước bọt, đây hẳn là... hẳn là do hắn chưa từng gặp được cô nương nào đen nhẻm đến như thế chăng?

Da dẻ của Mục Tri Hứa thật sự rất là đen, nếu đem so với lúa mạch thì chỉ có hơn chứ không kém.

Nói ra thì cũng là do Mục Tri Hứa không quá quan tâm đến vẻ bề ngoài, trong thời thế loạn lạc này có thể sinh tồn được đã là một vấn đề rồi, nào còn có thì giờ để ý tới dung mạo nữa chứ? Bằng không thì với thực lực của nàng, muốn làm cho da dẻ trắng trẻo mịn màng hơn cũng không có gì khó khăn.

Nhưng dẫu cho là như vậy, Mục Tri Hứa hiểu rất rõ bản thân lớn lên không có tệ, trái lại còn có phần xuất sắc, bởi vì dung mạo của mẫu thân nàng rất đẹp, khắp làng trên xóm dưới đều không ngớt miệng ca tụng hai chữ mỹ nhân.

“Vẻ bề ngoài của ngươi khá là bắt mắt, do đó ta đã giúp ngươi che giấu một chút, ngươi cứ rửa mặt sạch sẽ là sẽ biết dáng vẻ hiện tại của mình.” Mục Tri Hứa nhún nhún vai, nói với Cố Lẫm.

Cố Lẫm lặng lẽ xoay người, bắt đầu rửa mặt. Không lâu sau, hắn đã thấy được hình ảnh phản chiếu của mình dưới mặt nước: “Tuy rằng có hơi đen đúa một xíu nhưng vẫn rất là tuấn tú, haiz... muốn che giấu cũng không dễ như vậy.”

Mục Tri Hứa xùy một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Ngươi đúng là cái đồ tự luyến!”

Nàng không ngờ rằng thiếu niên này vẫn còn có một mặt ấu trĩ đến vậy.

“À đúng rồi, ngươi nên nhớ là bây giờ chúng ta đang đi chạy nạn, tốt nhất là ngươi phải che giấu những thói quen và khí thế gì gì đó của mình lại đi, bằng không người khác ngó qua là biết ngươi không phải người bình thường ngay.” Mục Tri Hứa ngồi xuống bên cạnh Cố Lẫm.

“Ta cũng không có hứng thú hỏi han lai lịch của ngươi, ta chỉ quan tâm ngươi chính là ngươi, vì vậy bắt đầu từ bây giờ ngươi phải đi chạy nạn chung với ta, ngươi nên biết một điều là xuất giá thì phải tòng phu... à không, nói lộn rồi, là nhập gia thì phải tùy tục.”

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.