Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách (1)

Phiên bản Dịch · 1333 chữ

Bấy giờ, giọng nàng khẽ trầm xuống: “Nhưng có chăng là đương kim thánh thượng cũng đã có sự chuẩn bị rồi, do đó mọi chuyện ở phía trước vẫn còn rất là mơ hồ.”

“Đương kim thánh thượng là một người có tâm cơ sâu không lường được, nếu so với tiên đế hẳn là còn lợi hại hơn vài phần. Nếu như Trấn Nam Vương và Tuyên Vương ôm tâm tư xem thường hắn, nhất định sẽ phải hối hận xanh cả ruột đấy.” Cố Lẫm nhìn sâu vào mắt Mục Tri Hứa, khẽ khàng nói.

“Ồ, ngươi giống như là rất muốn Tuyên Vương gặp phải chuyện không hay?” Mục Tri Hứa ngó qua sườn mặt của Cố Lẫm.

“Đúng vậy, ta vô cùng muốn. Có điều Tuyên Vương cũng chẳng phải là một người đơn giản.” Cố Lẫm không hề che giấu ác ý của mình đối với Tuyên Vương.

“Ai da... nói đi nói lại thì trận chiến loạn này cũng còn phải kéo dài.” Mục Tri Hứa lắc đầu, than thở một câu.

Hai người bỗng liếc nhau một cái, Mục Tri Hứa khẽ nở ra một nụ cười: “Thực ra, nếu như Tuyên Vương lựa chọn phương án thứ hai, tự mình cắt cứ một phương thì đối với chúng ta lại không có lợi.”

“Ý của ngươi là nếu như vậy thì Trấn Nam Vương sinh lòng đề phòng với Tuyên Vương, có lẽ hắn sẽ thay đổi tuyến đường mưu phản đúng không?” Cố Lẫm nhướng mày với nàng.

“Không phải là có lẽ mà nhất định hắn sẽ thay đổi. Dĩ nhiên là hắn không có bản lĩnh băng qua Lĩnh Nam, do đó hắn chỉ còn một lựa chọn mà thôi.”

“Rẽ ở giữa đường!” Hai người không hẹn, lại đồng thanh với nhau một lần nữa.

Bất kể là ra sao thì trong tình hình ấy, người bị kẹt ở giữa và phải gánh chịu khốn khổ cũng chỉ có bá tánh mà thôi.

Hai người im lặng một lúc, sau đó Cố Lẫm tiếp tục mở lời: “Tuyên Vương là kẻ có tâm tư kín đáo, hơn nữa lại còn vô cùng cẩn thận. Dĩ nhiên hắn sẽ không lựa chọn phương án thứ hai là tự mình cắt cứ một cõi, nhất định hắn đã hợp tác với Trấn Nam Vương, giữa hai người đã có một sự thỏa thuận nào đó. Binh quyền ở trong tay của thánh thượng không hề ít ỏi gì cho cam, nếu như mối quan hệ hợp tác của Trấn Nam Vương và Tuyên Vương xảy ra rạn nứt, dẫn đến tình trạng bất hòa với nhau thì lúc ấy, cả hai người đều không phải là đối thủ của thánh thượng.”

“Mà so với chúng ta thì Tuyên Vương và Trấn Nam Vương càng hiểu rõ điều đó.”

Mục Tri Hứa cười cười, mắt nàng hơi nheo lại vì ánh nắng gay gắt trên cao: “Cho nên đường lui của chúng ta vẫn là Tây Nam!”

“Không sai. Tuy rằng bọn họ hợp tác với nhau, nhưng đồng thời cũng đang phòng bị lẫn nhau, đó chính là thời điểm tốt nhất để thánh thượng phản kích. Ngươi yên tâm đi, người thắng cuộc trong trận chiến loạn này nhất định sẽ là thánh thượng.” Cố Lẫm cũng nheo nheo mắt, ngẩng cổ lên nhìn từng đám mây xanh trắng trên bầu trời cao.

Mục Tri Hứa chế nhạo mà nhìn hắn: “Sao đây? Ngươi nói huỵch toẹt ra như vậy là đang muốn tự khai thân phận của mình ra cho ta biết à?”

Cố Lẫm cũng cạn lời với nàng: “Chúng ta đang nói chính sự mà!”

“Chính sự gì chứ? Ta chỉ là một cô nương thôn dã quê mùa, làm sao biết được chính sự gì gì đó mà nói?”

Cố Lẫm đành câm nín, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách đấy.

Thời gian thiên biến vạn chuyển trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đây mà Cố Lẫm đã chạy nạn với Mục Tri Hứa được ba ngày rồi, mấy huynh đệ Mục Thâm cũng dần quen với sự có mặt của Cố Lẫm.

Bấy giờ, Mục Thâm và Mục Uyên đã bị Cố Lẫm thuyết phục hoàn toàn, vì Cố Lẫm thật sự là một người rất tài giỏi, những thứ hắn biết được không hề ít.

Còn Mục Tri Hứa vẫn đều đặn trị độc cho Cố Lẫm, mỗi tối nàng đều châm cứu cho hắn, hơn nữa cũng tìm cớ hái được thuốc ở dọc đường để lấy thuốc trong không gian ra dùng.

Vì vậy, hiện tại độc tố trong người Cố Lẫm gần như đã bị áp chế hết rồi.

Mục Tri Hứa không hề bủn xỉn, ngay cả nước linh tuyền cũng cho Cố Lẫm uống. Tuy rằng nước linh tuyền không phải là thần dược nghịch thiên cải mệnh gì đó, nhưng vẫn có tác dụng cường thân kiện thể.

Ở dọc đường, càng tới gần Vĩnh Ninh Phủ thì thi thể của lưu dân lại càng nhiều hơn.

Trong không khí dường như luôn có một loại mùi tanh hôi quanh quẩn nơi chóp mũi mỗi người, vì vậy đa số lưu dân đều dùng vải bố xé từ quần áo ra mà che ngang mũi của mình. Tuy rằng làm như vậy dưới ánh mặt trời gay gắt sẽ thêm phần oi bức, thế nhưng so với việc phải ngửi loại mùi hôi kia thì tốt hơn rất nhiều.

“Chỉ cần đi thêm một ngày nữa thì chúng ta đã có thể rẽ lối đi Tây Nam rồi.” Tối đến, khi mọi người đang ngồi nghỉ ngơi, Cố Lẫm đã nhỏ giọng nói một câu.

Trong mấy ngày qua, Cố Lẫm đã mô tả địa hình của Đại Yến cho Mục Tri Hứa biết, do đó hiện tại nàng cũng có thể hình dung được phân bố địa lý của Đại Yến ra làm sao.

“Hẳn là không chỉ có mỗi chúng ta muốn đi Tây Nam thôi đâu, có lẽ còn rất nhiều người khác cũng có suy nghĩ như vậy.”

Thế gian này không bao giờ thiếu người thông minh, càng không thiếu người có dã tâm bừng bừng.

Trấn Nam Vương tạo phản cũng không phải chỉ chăm chăm vào vị thánh thượng ở trên kia, trong kế hoạch của hắn nhất định sẽ có cả lưu dân – thành phần không có sức chống trả nhưng lại có sức lao động, có thể lợi dụng được.

“Đúng vậy!” Cố Lẫm cũng gật đầu đồng ý với lời nói của nàng.

Khi Mục Tri Hứa và Cố Lẫm nói chuyện cũng không có ý giấu giếm mấy người Mục Thâm. Dẫu cho mấy huynh đệ nghe được cũng như bị lọt vào trong sương mù, nhưng dần dần ngẫm nghĩ kỹ càng lại thì có vẻ đã hiểu được không ít chuyện.

“À đúng rồi, A Thâm A Uyên này, hai đệ nhất định không được lấy nước lung tung để uống đâu đó, chuyện lấy nước cứ để tỷ làm cho.” Mục Tri Hứa dặn dò một câu.

Vùng này có quá nhiều thi thể, nhất định là nước ở đây đã bị ô nhiễm nặng nề rồi, ngàn vạn lần không thể sử dụng được.

“Dạ.” Huynh đệ Mục Thâm chau mày gật đầu, bọn họ cũng thấy được thi thể chồng chất như núi ở trước mặt.

“A tỷ ơi, từ khi chúng ta quay lại đường cũ cho đến nay thì cũng chẳng nhìn thấy chút rau dại nào hết. Nếu như còn tiếp tục đi về phía trước, e rằng đành gặm vỏ cây sống qua ngày.” Mục Uyên nói ra lo lắng của mình.

Số lượng lưu dân tăng cao, thi thể lớp lớp, dĩ nhiên là không thể tìm thấy rau dại được nữa.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.