Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở mặt còn nhanh hơn lật sách (2)

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Thậm chí có một số người đã bắt đầu gặm vỏ cây, ăn lá cây để lót dạ.

Còn đồ ăn của mấy huynh đệ Mục Thâm là do Cố Lẫm và Mục Tri Hứa đi tìm mà có. Dù chẳng phải là sơn hào hải vị gì cả, nhưng so với những lưu dân phải ăn lá gặm cây thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

“Được rồi, hai đệ đừng lo lắng về vấn đề ăn uống nữa. Tỷ và Cẩn Chi sẽ lo liệu, hai đệ chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt, nếu có thể thì hãy chăm sóc cho Hạ Hạ giúp tỷ là được rồi.” Mục Tri Hứa nhẹ giọng nói với hai đệ đệ.

“Đúng vậy, có chúng ta ở đây rồi.” Cố Lẫm cũng cười cười nói lời an ủi.

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, cách đó không xa có người đang đánh nhau vì thức ăn. Bởi vì dạo gần đây đồ ăn lại trở nên khan hiếm, do đó việc ẩu đả như thế này xảy ra rất nhiều. Mọi người nhìn mãi cũng thành thói quen, cũng không có gì bất ngờ nữa.

Mục Tri Hứa cũng nhìn thoáng qua rồi thôi, thế nhưng khi nàng định xoay người đi thì bất ngờ phát hiện ra cô nương đang nằm thoi thóp dưới đất có chút quen mắt.

Bấy giờ, Mục Thâm chợt đứng phắt dậy, kinh ngạc kêu một tiếng: “A tỷ ơi, là Tri Hòa tỷ, Tri Hòa tỷ kìa!”

Mục Tri Hứa vội vàng kéo Mục Thâm và Mục Uyên lại: “Để tỷ!”

Nói vừa dứt lời, Mục Tri Hứa lập tức chạy qua bên kia. Cố Lẫm thấy vậy thì dặn dò Mục Thâm và Mục Uyên một câu rồi cũng chạy theo nàng: “Ta đi hỗ trợ A Hứa, hai đệ đừng chạy lung tung, cứ ở đây trông chừng Hạ Hạ.”

Khi Mục Tri Hứa chạy tới hiện trường thì Mục Tri Hòa vẫn đang bị đánh rất là thảm, mấy người xa lạ tay đấm chân đá Mục Tri Hòa không ngừng. Mà Mục Tri Hòa không hề có sức phản kháng, chỉ biết cuộn tròn thân thể nằm dưới mặt đất, trong lòng còn đang ôm chặt thứ gì đó.

“Phanh!”

Mấy người kia hùng hùng hổ hổ, đánh đá vô cùng hăng say thì đột nhiên phát hiện đồng bạn ở bên cạnh bị người ta đá, ngã chổng vó từ khi nào.

Trong chớp mắt, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại tình huống đầy bất ngờ này thì từng người một trong bọn họ cũng bị đá bay, tốc độ nhanh nhẹn đến nỗi khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Gương mặt của Mục Tri Hứa không có chút biểu cảm nào, nàng không nói lấy một lời mà ra tay vô cùng nhanh gọn khiến đối phương không kịp phản ứng.

Đợi đến khi mấy người xa lạ kia đều lê lết dưới đất, không đứng dậy nổi nữa thì nàng mới dừng tay, thốt ra lời cảnh cáo: “Nếu như lần sau còn dám động tới người nhà của ta nữa thì ta sẽ làm thịt các ngươi luôn.”

Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa một mảnh sát ý dày đặc, thể hiện rõ nàng không hề nói đùa. Mấy người xa lạ kia thấy vậy thì sợ đến không thốt nên lời, nén đau đớn cố gắng ngồi dậy lết khỏi hiện trường.

Mục Tri Hòa nằm dưới đất nghe được giọng nói thân thuộc thì ngẩng đầu lên, mở to mắt quan sát Mục Tri Hứa một hồi rồi kêu to: “Tri Hứa ơi, Tri Hứa ơi, oa...”

Mục Tri Hòa thấy được người thân, khó lòng kìm nén mà bộc lộ cảm xúc của bản thân, nàng ta sợ hãi khóc to.

Mục Tri Hứa biết nàng ta đang rất sợ, do đó ngồi xổm xuống ôm nàng ra vào lòng: “Không sao, không sao nữa rồi, có muội ở đây...”

Tiếng thút thít nhỏ dần, sau đó im bặt. Mục Tri Hứa chau mày, vội vàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy Mục Tri Hòa đã rơi vào hôn mê.

“Nàng ấy bị thương rất nặng!” Cố Lẫm lắc đầu nói.

Mục Tri Hứa gật đầu tỏ ý mình cũng biết như vậy, sau đó cúi người ôm Mục Tri Hòa lên: “Đi, chúng ta qua bên kia.”

Mọi người vây xem xung quanh thấy mấy người Mục Tri Hứa rời đi thì cũng thu hồi tầm mắt, không dám bàn tán nhiều. Trong hành trình chạy nạn đầy hung hiểm này, mọi người đều thấy rõ sự lợi hại của Mục Tri Hứa.

Mục Tri Hứa tìm đại một mảnh đất trống rồi vội vàng đặt Mục Tri Hòa xuống kiểm tra một lượt. Tuy rằng Mục Tri Hòa bị đánh đến tơi tả, thương tích cũng rất nhiều nhưng thực ra lại không bị ảnh hưởng đến phần mềm bên trong.

Còn nguyên nhân khiến cho nàng ta ngất xỉu không phải vì thương tích quá nặng mà là do quá đói nên chịu không nổi, có lẽ đã nhịn đói ròng rã mấy ngày rồi.

Mục Tri Hứa lấy túi nước chứa cháo rót vào miệng của Mục Tri Hòa, sau đó châm cứu cho nàng ta một lúc. Không lâu sau, Mục Tri Hòa cũng tỉnh lại.

Gương mặt Mục Tri Hòa ngập tràn vẻ sợ sệt, hệt như chim sợ cành cong. Nhưng khi nhìn thấy tỷ đệ Mục Tri Hứa thì trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

“Hòa tỷ này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại bá, tam thúc và gia gia nãi nãi đâu hết rồi?” Mục Thâm hỏi han Mục Tri Hòa.

Mục Tri Hòa nghe thấy câu hỏi của Mục Thâm thì khẽ cúi đầu mếu máo, nước mắt tràn mi.

Mục Tri Hứa thấy biểu hiện của nàng ta, trong lòng thầm trầm xuống, có chăng đã xảy ra chuyện không lành rồi đây.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.