Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết máu khô trên dao bổ củi

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

“Suỵt, chúng ta nói nhỏ thôi, nhị đệ, mau đi qua bên kia ôm củi đốt lại đây, chúng ta nấu cháo!” Mục Tri Hứa nhỏ giọng nói.

Trên mặt nàng cũng có ý cười.

Mục Uyên tung ta tung tăng chạy đi ôm củi, có điều bọn họ không có mồi lửa, căn bản là không có cách nào nhóm lửa.

Chỉ là cũng may không có lạnh vì hiện tại đang là tháng sáu, chính là thời điểm nóng nhất.

Mục Uyên thấy a tỷ lấy mồi lửa ra cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức cho rằng đây là chuyện bình thường, bởi sau khi xử lý những kẻ xấu kia xong thì a tỷ đã trở nên lợi hại vô cùng.

Mục Thâm cũng không mở miệng hỏi, còn Mục Tri Hạ thì càng không có hỏi đến làm gì.

Trời hanh vật khô, mồi lửa vừa tiếp xúc với củi thì củi liền bốc cháy, không lâu sau tiếng sôi sục truyền tới màng nhĩ của bọn họ, ngửi được mùi thơm của gạo, đôi mắt của bốn người đều nổi lên lục quang.

Thân thể của Mục Tri Hứa cũng đã nhịn đói rất lâu, nước bọt tiết ra không ngừng, không thể khống chế.

Vì không có chén nên nàng lại đi ra ngoài một chuyến, mà chuyến đi này không tồi, ngay tại bếp lò có mấy cái kệ cũ bị nứt, giương mắt nhìn thật kỹ vào lỗ hổng trên đó liền thấy được mấy cái chén nằm ở bên trong.

Nàng nhanh chóng rửa sạch chén, sau đó cầm chén trở về.

Bốn người lập tức phân chia cháo ra thành từng phần, Mục Tri Hứa uống cháo không mùi vị, trong lòng lại thỏa mãn đến lạ.

Nàng ngẩng đầu, thấy hốc mắt của đệ đệ muội muội đều đỏ ửng lên, ngay cả việc uống cháo cũng cảm thấy không nỡ, trong lòng Mục Tri Hứa thở dài: “Đại đệ nhị đệ, tiểu muội, chúng ta nhất định phải sống sót, cha mẹ đều ở trên trời bảo hộ chúng ta đấy, chúng ta nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của cha mẹ được.”

Nàng cũng thương tâm, nhưng nàng đã sớm gạt hết thương tâm qua một bên, bởi vì nàng phải tiếp tục tiến về phía trước, quyết không thể dừng lại, bên cạnh nàn còn có ba đệ đệ muội muội, ngàn vạn lần nàng cũng không thể buông xuôi.

Nếu ngay cả nàng cũng nản lòng thoái ý, mất đi chí sinh tồn thì đệ đệ muội muội phải làm sao bây giờ?

“A tỷ… Ngày mai chúng ta đem cha mẹ đi an táng nhé!” Mục Thâm mở miệng.

Hôm nay, sau khi a tỷ hôn mê bất tỉnh, vì bọn họ sợ sẽ có người khác tới nên chỉ có thể vội vội vàng vàng rời đi, tìm nơi trú ngụ.

"Được, đợi hừng đông rồi chúng ta đi." Mục Tri Hứa cũng đã nghĩ đến điều đó.

Bốn người lẳng lặng uống xong cháo, bấy giờ, trong dạ dày đã có chút thức ăn để lót dạ, cuối cùng dạ dày cũng không còn kêu gào nữa.

Mục Tri Hạ ngửa đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Tri Hứa: “A tỷ, sao đột nhiên ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?"

Mục Tri Hứa vẫn chưa mở miệng, Mục Thâm liền nói lớn: “Tiểu muội, ngươi còn nhỏ nên không biết đấy thôi, trước kia khi a tỷ còn nhỏ, có một vị hòa thượng đi ngang qua nhà chúng ta, ông ấy đã hữu duyên giúp a tỷ xem số mệnh, nói rằng vào năm mười ba tuổi a tỷ sẽ gặp được kỳ ngộ, về sau sẽ trở nên vô cùng lợi hại, một bước lên mây."

Mục Tri Hứa: “…” Ngay cả bản thân nàng cũng đã quên chuyện này.

Có điều chuyện này đúng là không sai, vị hoàng thượng kia đã từng nói với cha mẹ nàng như vậy, rằng từ năm mười ba tuổi cho đến về sau này, nàng có làm cái gì cũng không cần hỏi han, tất thảy đều là chuyện bình thường mà thôi.

Khi ấy, cha mẹ nàng đều rất tin tưởng chuyện đó, còn vắt đầu nhức óc nghĩ ra mọi cách để nàng có thể đến lớp nghe giảng, biết đọc biết viết.

Mục Uyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng biết chuyện này.”

Bọn họ đều là nghe cha mẹ nói.

Trong lòng nhớ tới cha mẹ, trên mặt không khỏi xuất hiện biểu cảm mất mát.

Cái đầu nho nhỏ của Mục Tri Hạ gật gù, "dạ" một tiếng rồi im lặng, cũng không tiếp tục hỏi han.

Mục Tri Hứa cũng không nhiều lời, đã có người bên cạnh giải thích thay cho nàng rồi, về sau nàng làm cái gì đều sẽ là chuyện bình thường.

Nàng thật sự muốn cảm ơn vị hòa thượng đó.

Bốn người nghỉ ngơi một đêm ở bên cạnh đống lửa, Mục Tri Hứa chỉ ngủ nửa đêm, nàng sợ sẽ có người tới, vẫn luôn không dám ngủ say.

Khi trời tờ mờ sáng, nàng lại nấu một nồi cháo, lần này nàng nấu hết tất cả số gạo còn lại, một nồi cháo to đã ra đời.

Vốn dĩ là một người sẽ ăn một chén cháo, sau đó rót phần còn thừa vào trong túi nước, chủ yếu là vì ba người Mục Thâm chỉ chịu ăn nửa chén nhỏ mà thôi, vì sợ rằng nếu ăn hết rồi thì về sau không thể tiếp tục tìm thấy đồ ăn nữa.

Nhưng không lay chuyển được Mục Tri Hứa, cuối cùng vẫn là một người ăn hết một chén.

Rạng sáng, bọn họ lục tục thu thập đồ đạc rồi rời đi, ngay cả mấy cái chén kia cũng không để lại.

Trong thôn làng rách nát này, hiện tại chỉ còn có bốn người bọn họ, bọn họ cũng đã quen nhìn người chết rồi, cho nên dẫu có gặp được thi thể trên đường đi cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Vốn dĩ là bọn họ muốn đi theo đường cũ, nhưng vừa đi ra đường lớn liền thấy được một người đang vô cùng sợ hãi, toàn thân đầm đìa máu tươi chạy về phía bọn họ, trong miệng còn hô to: "Cứu mạng đi… giết người rồi! Cứu ta với…"

Mục Tri Hứa nhanh chóng đưa ra quyết định, nhanh như cắt ôm lấy Mục Tri Hạ: "Đi mau."

Trên mặt Mục Thâm và Mục Uyên đều là biểu cảm lo sợ không yên, nhanh chóng chạy theo Mục Tri Hứa, đuổi kịp bước chân của nàng.

Người kia thấy ở phía trước có người, còn tưởng rằng đã gặp cứu tinh, ai ngờ đâu chỉ là mấy hài tử, hơn nữa còn chạy trốn rất nhanh, vừa đảo mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Bên này, Mục Tri Hứa mang theo đệ đệ muội muội chạy như điên, không biết qua bao lâu, người chung quanh cũng dần nhiều hơn.

Bấy giờ, bọn họ cũng thật sự chạy không nổi nữa, dừng lại thở gấp, điên cuồng mà hít thở.

Mục Tri Hứa đặt Mục Tri Hạ xuống, hai tay bủn rủn, thoáng chút đau nhức.

“A tỷ, chúng ta không chạy nữa sao?” Mục Thâm quay đầu lại nhìn nhìn phía sau.

"Ừ, hẳn là không còn ai đuổi theo tới đây đâu, chúng ta cứ từ từ mà đi thôi." Ban nãy, có lẽ người kia đang bị cướp, hẳn là không có nhiều người lắm.

Mục Thâm và Mục Uyên nghe vậy đều thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bấy giờ, người bên cạnh nhìn bốn người bọn họ chằm chằm, tuy ánh mắt ai nấy đều không giống nhau, nhưng chung quy thì chẳng có ai là có ý tốt cả.

Mục Tri Hứa thấy có người ngo ngoe rục rịch, nàng lập tức lấy dao bổ củi trong bao quần áo ra.

Nhìn thấy hung quang trong mắt của Mục Tri Hứa, trên tay nàng còn cầm một con dao bổ củi với đầy rẫy những vết máu loang lổ đã sớm khô khốc từ bao giờ, những người vừa mới rục rịch muốn nổi ý xấu lập tức trở nên cứng đờ trong giây lát, sự chần chờ hiện rõ lên gương mặt của mỗi người.

Có điều ở trên đời luôn có những người to gan không màng hậu quả.

Bốn người bọn họ đều không lớn, thoạt nhìn thì người lớn nhất là Mục Tri Hứa cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, sắc mặt ai nấy đều vàng như nến, không có chút tinh thần khí lực nào cả, đó rõ ràng là dáng vẻ của người yếu ớt, trói gà không chặt.

Do đó, mặc dù ánh mắt của nàng rất đáng sợ thì phần lớn mọi người xung quanh cũng chẳng để tâm đến.

“Nha đầu chết tiệt kia! Thức thời thì đưa túi nước của các ngươi cho lão tử ngay, bằng không…" Hai nam nhân có gương mặt vô cùng tàn nhẫn chầm chậm tới gần bốn người Mục Tri Hứa.

Dù chỉ là nước thì bấy giờ, nó cũng vô cùng trân quý.

Theo bản năng, Mục Uyên cầm chặt túi nước, đem túi nước bảo vệ trong lòng, đây chính là đồ ăn của bọn họ, ngàn vạn lần cũng không thể giao ra được.

Lưu lạc hơn nửa năm nay, hành trang của bọn họ dần trở nên ít ỏi, nào là tự vứt đi, nào là bị cướp, hiện tại cũng chỉ còn lại một bộ quần áo rách rưới và hai cái túi nước, ngoài ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì nữa.

Mục Thâm đã nhét bộ quần áo rách rưới đó vào trong một miếng vải cũ, đeo ở trên lưng.

Mà động tác che che giấu giấu kia của Mục Uyên càng khiến cho ánh mắt của hai nam nhân kia sáng lên, nếu đã trân quý túi nước đó như vậy thì bên trong nhất định có nước.

Hai người theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.

Không nói hai lời, lập tức ra tay để đoạt lấy.

"Biến đi!" Mục Tri Hứa nhanh nhẹn tiến lên phía trước một bước, không có bất kỳ một ai thấy rõ nàng ra tay như thế nào, thế nhưng vừa đảo mắt đã thấy một người bị bay ra xa mấy mét.

Cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Sức lực của Mục Tri Hứa không tồi, thế nhưng hiện tại thân thể của nàng đang bị suy nhược, chỉ có thể dùng kỹ xảo, còn phải trấn trụ những người khác nữa.

Cho nên nàng không hề lưu tình chút nào.

Mà người nam nhân còn lại vẫn chưa kịp phản ứng, trên cánh tay lập tức cảm nhận được cơn đau đến xé tim!

Hắn cúi đầu thì liền thấy được nữ hài có sắc mặt vàng như nến, trong mắt hiện lên từng đợt tàn nhẫn, bấy giờ trên dao bổ củi của nàng đã có vết máu mới rồi.

“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn chết đúng không!” Nam nhân đau đến hít sâu một hơi, cánh tay của hắn đã bị chém một đao.

"Hừ, ta có muốn tìm chết hay không, ngươi xông tới đây thử thì biết ngay." Mục Tri Hứa cử động cổ tay, xoay xoay dao bổ củi vài lượt, lạnh giọng đáp.

Nam nhân thấy nàng biểu lộ sự tàn nhẫn, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, da đầu hoàn toàn trở nên tê dại.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu chần chờ.

“Ngươi ngươi… Có bản lĩnh thì chờ đó cho lão tử!” Buông lời dọa nạt xong, hắn nhanh tay lôi kéo tên đồng bọn đã bị Mục Tri Hứa đá bay ban nãy, chân này đá chân kia chạy trối chết.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.