Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh sợ

Phiên bản Dịch · 2136 chữ

Mục Tri Hứa xùy một tiếng, không thèm để ở trong lòng.

Nàng nhìn xung quanh một chút, theo bản năng thì những người xung quanh đều lảng tránh tầm mắt của nàng.

Chẳng trách sao mà bốn hài tử choai choai lại có thể sống sót giữa thời đại loạn lạc này, hóa ra là có một nhân vật tàn nhẫn đến thế!

Nhìn thấy được ánh mắt kiêng kị của mọi người, thâm tâm Mục Tri Hứa cảm thấy có chút hài lòng.

Nàng kéo Mục Tri Hạ đi, bốn người cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cũng không biết con đường này đi đến nơi nào, nhưng phần lớn mọi người đều đi theo hướng này, tạm thời cứ đi theo trước đã rồi tính sau.

“A tỷ, công phu của tỷ có thể truyền ra bên ngoài được không?” Mục Thâm tới gần Mục Tri Hứa, thấp giọng dò hỏi.

Mục Uyên ở bên cạnh cũng nghe được lời nói của Mục Thâm, đôi mắt bắt đầu sáng lên.

Mục Tri Hứa nhìn hai đôi mắt sáng lấp lánh trước mặt, không khỏi bật cười: "Cái gì mà có thể truyền ra với không thể truyền ra chứ? Vốn dĩ thì chúng ta chính là người một nhà, chờ đến khi cuộc sống của chúng ta ổn định hơn một chút, a tỷ sẽ dạy các đệ."

“Thật tốt quá, nếu vậy chúng ta nhất định sẽ học thật tốt để bảo hộ a tỷ cùng tiểu muội!” Mục Thâm cao hứng nói.

Hiện tại, trong nhà chỉ có hai người bọn họ là nam nhân, cha mẹ đều không còn nữa, bằng mọi giá bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt cho a tỷ và muội muội.

"Được nha, a tỷ chờ các đệ!"

Tỷ đệ bốn người chầm chậm nói chuyện, dường như khiến cho con đường gian nan này dễ đi hơn rất nhiều.

Một lúc sau, trên đường đi đều là lưu dân, Mục Tri Hứa không dám vô tư lấy túi nước đựng cháo ra bên ngoài.

Chỉ có thể cho các đệ đệ muội muội uống từng ngụm, từng ngụm một!

Những người khác cho rằng bọn họ đang uống nước, nhưng dù là như vậy thì những người khác cũng cảm thấy vô cùng ghen ghét rồi.

Nguồn nước cũng quá đỗi trân quý.

Có điều, bởi vì ai nấy đều sợ hãi sự tàn nhẫn của Mục Tri Hứa, tạm thời không có người tiến lên để làm chim đầu đàn.

Hơn nữa, mọi người thấy gương mặt của bọn họ đều vàng như nến, da dẻ khô khốc nứt nẻ rỉ máu, trong lòng thầm đoán rằng túi nước kia cũng không có quá nhiều nước.

Đi từ hừng đông cho đến trời tối, thấy đệ đệ muội muội đều mệt đến rã rời, mồ hôi đầy đầu, môi càng thêm khô nứt.

Mục Tri Hứa nhìn xung quanh một chút, cách đó không xa có một tảng đá lớn, nàng cất giọng: "Chúng ta đến phía trước nghỉ ngơi thôi, hừng đông lại đi tiếp."

Tốp năm, tốp ba lưu dân ở trên đường cũng lần lượt dừng lại.

Cho đến hiện tại, những đoàn người ban đầu kết bạn đi chung với nhau đều đã không còn nữa, phần lớn mọi người đều đã bị tách ra.

Hơn nữa, ai nấy đều muốn tiếp tục sống, không có bất cứ một ai tình nguyện mang theo phiền toái, vì vậy dần dần chỉ có thể tự tin tưởng chính bản thân.

Nhưng ban nãy, mọi người đã thấy được thủ đoạn của Mục Tri Hứa, vì vậy khi nàng quyết định dừng lại, bất tri bất giác, những người khác cũng không muốn tiếp tục đi nữa.

Mọi người đều lựa chọn những nơi lân cận để nghỉ ngơi, ngả đầu xuống liền ngủ.

Ngủ rồi sẽ không còn đói bụng nữa.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy, trong bụng không có bất kỳ thứ gì nên vẫn luôn kêu gào không ngừng, ai mà ngủ được!

Ở trên đường thì củi dùng để đốt vẫn có rất nhiều, vừa rồi bọn họ đã nhặt không ít, hiện tại chính là lúc thích hợp để nhóm lửa.

Trời tháng bảy vô cùng nóng bức, thế nhưng tối đến, nhóm lửa là việc cần thiết.

Nàng cũng không rõ là nơi này có dã thú gì đó hay không, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận.

"Xùy… đúng là sức lực nhiều không có chỗ sử dụng mà, trời nóng như vậy còn nhóm lửa nữa!" Bên cạnh có một đại nương gầy đến trơ xương, gò má cao đến đáng sợ, nhìn thấy hành động của Mục Tri Hứa thì châm chọc một tiếng.

Mục Tri Hứa cũng không muốn phí sức đi lý luận với người khác.

Nếu đối phương nói năng quá mức chịu đựng, nàng sẽ trực tiếp động thủ luôn.

Mà đại nương kia chỉ là nói vài câu châm chọc như vậy thôi, lúc sau không còn mở miệng nữa, nàng cũng lười quan tâm.

Đợi nhóm lửa xong rồi, Mục Tri Hứa kêu Mục Tri Hạ tới ngồi cạnh đống lửa.

“Hạ Hạ, uống miếng nước đi!” Nàng đem túi nước đặt ở bên miệng Mục Tri Hạ.

Lúc này, Mục Tri Hạ đã mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ rồi.

Nghe vậy ngoan ngoãn hé miệng, uống hết hai ngụm cháo, chép chép miệng nuốt vào, hoàn toàn rơi vào giấc ngủ."

"A Thâm, a Uyên, các đệ cũng uống một ngụm nào!" Mục Tri Hứa đưa túi nước qua cho hai người.

Mục Thâm và Mục Uyên không từ chối , tuy rằng chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng bọn họ đã có thói quen nghe theo lời tỷ tỷ nói.

Tỷ tỷ nói cái gì thì chính là cái đó.

“A tỷ, tỷ cũng uống đi!” Mục Uyên đem túi nước còn, đưa qua cho Mục Tri Hứa.

"Được rồi, các đệ mau tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi đi, ta canh gác trước." Nhất định phải có người gác đêm, bằng không chưa nói tới túi nước gì đó, Hạ Hạ sẽ bị người ta trộm mất, tới khi đó có làm gì thì cũng đã muộn.

"Dạ a tỷ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi trước, đến lúc nửa đêm thì đổi người." Mục Thâm nói.

“Ngoan, ngủ đi.”

Đống lửa bập bùng bập bùng rực cháy, ánh lửa hắt lên gương mặt của Mục Tri Hứa càng khiến cho gương mặt của cô vàng hơn cả nến.

Không cần tự xem xét, nàng cũng hiểu rõ dáng vẻ hiện tại của mình ra làm sao.

Nhất định là sắc mặt xanh trắng lại vàng như nến, hơn nữa đã lâu lắm rồi bọn họ cũng chẳng tắm rửa gì, tóc tai lộn xà lộn xộn, so với ổ gà đúng là không có gì khác biệt, móng tay cũng đen sì y hệt như móng gà.

Quần áo thì không những là miếng vá to chồng miếng vá nhỏ mà còn rách rưới khó tả, ngay cả ống quần cũng bị thiếu một đoạn, cứ thế mà mặc lên người.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là gần như trên người chẳng còn mảnh vải để che thân.

Trên tay nàng cầm một cây gậy, chọc chọc vào đống lửa vài cái, ý thức lập tức đi vào trong không gian.

Nàng âm thầm lấy túi nước ra, lấy nước suối trong không gian rót vào.

Trong không gian chỉ có hai thửa ruộng duy nhất, một thửa ruộng trồng bắp, một thửa còn lại trồng khoai lang xen lẫn với khoai tây.

Những thứ này là do nàng đã đặc biệt chuẩn bị từ trước, đợi về sau sẽ có chỗ dùng.

Ở vương triều Đại Yên, thực ra là không có ba loại cây trồng này đâu.

Mục Tri Hứa đang ở trong không gian xem xét vật tư thì đột nhiên, nàng cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, nàng trở ra bên ngoài, cảnh giác mở to hai mắt xem xét xung quanh.

Cả đầu óc lẫn động tác của Mục Tri Hứa đều vô cùng nhanh nhạy, ngay tại thời điểm nàng vừa mở mắt, thấy được quang cảnh phía trước thì lập tức hành động, tung ra một cú đá thật mạnh!

Trong bóng tối, một tiếng "phanh” vang vọng thật lớn, truyền đến màng nhĩ của mọi người.

Những người xung quanh liền bị bừng tỉnh, ai nấy đều sợ hãi ôm chặt nhau.

Mục Thâm cùng Mục Uyên cũng tỉnh, bọn họ vừa định hành động thì đã nghe được lời căn dặn của a tỷ: “Bảo vệ Hạ Hạ cho tốt!”

Mục Tri Hạ mơ mơ màng màng mở to hai mắt, nàng thật sự vô cùng sợ hãi, thế nhưng nàng biết nếu bây giờ nàng há miệng khóc lóc, chắc chắn sẽ làm a tỷ lo lắng.

Cho nên tiểu muội Hạ Hạ bèn nhắm chặt hai mắt, bịt chặt miệng nhỏ.

Mục Thâm và Mục Uyên ôm lấy muội muội, cố gắng không tạo thêm phiền toái cho a tỷ.

Mà Mục Tri Hứa thấy vậy cũng vô cùng vui mừng vì các đệ đệ muội muội đều biết suy nghĩ, nàng toàn tâm toàn ý đối phó với kẻ kia.

Thân thể của nàng vẫn khá là yếu ớt, tuy rằng ngày nào nàng cũng uống nước suối trong không gian, nhưng rõ ràng là hiệu quả không đến nhanh như vậy.

Kẻ đột ngột tấn công này cũng là một nhân vật rất đỗi tàn nhẫn.

Nàng chỉ hơi mất sức một chút, sau lưng đã bị dính một cú đá không nhẹ, Mục Tri Hứa lập tức ngã một cái thật mạnh trên mặt đất.

“A tỷ!”

Trong phút chốc, nàng căn bản là không có đủ thời gian để phản ứng, bèn dựa theo bản năng lăn một vòng ngay tại chỗ, sau đó nhanh như cắt bò dậy, mặt đối mặt với kẻ kia.

Nàng hung hăng cắn nát đầu lưỡi của mình, mùi vị tanh tưởi của máu tươi lập tức lan tràn nơi khoang miệng, cả người nàng cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Dường như dao bổ củi ở trên tay còn có cả sinh mạng, nàng siết dao bổ củi thật chặt, mạnh bạo xông đến tấn công hết lần này tới lần khác giống như không biết mệt mỏi, mỗi một dao chém xuống đều vô cùng hiểm ác, sự tàn nhẫn của nàng chỉ có tăng chứ không có giảm, đối phương lập tức có ý muốn rút lui.

"Dù ra sao thì nàng ta cũng chỉ có một thân một mình, chúng ta không cần phải sợ hãi, chỉ cần bắt được nàng ta, lúc vào thành sẽ có thứ để bán đi lấy bạc, còn có cả đứa nhỏ kia nữa, mọi người không đói bụng sao?" Trong bóng đêm, một giọng nói ác ý vang vọng.

Thế nhưng vẫn có vài người muốn rút lui.

Mục Tri Hứa không muốn trì hoãn, nàng nhanh chóng vọt lên lần nữa, biểu cảm trên mặt hoàn toàn là một mảnh tàn nhẫn, ánh mắt hung thần ác sát, trong mắt nàng thì những kẻ này đã không khác gì người chết!

Sắc trời tối tăm, mọi người xung quanh chỉ có thể ôm lấy nhau thật chặt mà run rẩy, căn bản là không thể nào quan sát được trận ác chiến đang diễn ra.

Không lâu sau, tiếng kêu réo đau đớn đầy thảm thiết vang lên, tiếp theo nữa lại không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Bóng đêm dày đặc cũng vì vậy mà càng trở nên yên ắng, mọi người đều sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Không biết là ai thắng, chỉ là… nghe động tĩnh này, dường như người thắng chính là tiểu cô nương kia thì phải?

Quả nhiên, không lâu sau, giọng nói trong trẻo của Mục Tri Hứa đã vang lên.

"Không có chuyện gì đâu, mấy đứa đừng sợ, có a tỷ ở đây rồi, bất cứ ai cũng đừng vọng tưởng nảy sinh ý đồ không sạch sẽ với chúng ta." Nàng cố ý gằn giọng, nói.

Tuy giọng nói của Mục Tri Hứa không lớn, nhưng ở trong bóng tối lại thập phần rõ ràng.

Mục Thâm và Mục Uyên gật đầu, vô cùng lo lắng nhìn a tỷ.

Chỉ có bọn họ là có thể thấy được, sắc mặt của a tỷ đã trắng bệch như tờ giấy, thân thể liêu xiêu gần như sắp ngã xuống.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.