Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào thành bổ sung lương thực (1)

Phiên bản Dịch · 951 chữ

Thiệt ra cũng không thể trách bọn họ được, vì có rất nhiều thôn trang đều bị lưu dân cướp sạch sành sanh, rất là tàn bạo.

"Trước tiên cứ tới đó coi sao, nếu không thể vào thì tính đường khác." Nhất định bọn họ phải bổ sung lương thực.

Hai người Ngô Triệu gật đầu tán thành.

Mục Tri Hứa lùi về sau, nhìn Cố Lẫm gật đầu.

Đoàn người tranh thủ thời gian mà đi, đi cho tới khi mặt trời đã lặn xuống phía chân trời thì thấy được huyện Lạc.

Nhưng tình hình không tốt cho lắm, trước cửa thành tụ tập rất nhiều lưu dân.

Quan binh đang thủ thành không hề ít, thoạt nhìn chắc hơn một ngàn người, trên lầu còn có đội binh đang nắm chặt cung tiễn đặng tùy thời hành động, chỉ cần có người nào dám náo loạn thì ắt hẳn sẽ giết không tha.

Tuy huyện Lạc và ranh giới giữa phủ Vĩnh Ninh và phủ Khánh An, nhưng cũng không thể có nhiều quan binh như vậy.

Hẳn là phủ Vĩnh Ninh đã rơi vào tay giặc, nên phủ Khánh An đang liều mạng cố thủ, vì vậy mới điều binh qua đây.

Đoàn người nhìn nhau, Cố Lẫm và Mục Tri Hứa đứng ra mở lời: "Mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ một xíu, để chúng ta đi qua đó thám thính tình hình coi sao đã."

Rất nhiều lưu dân tới đây, nên phủ Khánh An không thể không cho lưu dân vào thành, nhưng nhất định là sẽ có điều kiện gì đó để khống chế số lượng lưu dân vào thành, từ đó có thể kiểm soát được cục diện, không để thành bị náo loạn.

Có lẽ điều kiện để vào thành không hề dễ.

Phủ Vĩnh Định và phủ Vĩnh Ninh gặp nạn hạn hán lẫn chiến loạn, ước chừng có khoảng mấy chục vạn lưu dân, trong đó thì có ít nhất một nửa sẽ đi hướng Tây Nam.

Trừ những người chết dọc đường, hiện tại ắt hẳn phải có hai mươi tới ba mươi vạn lưu dân đang tiến về Lạc huyện.

Với số lượng này, một khi lưu dân nổi loạn lên thì muốn khống chế cục diện cũng không phải chuyện dễ.

Mục Tri Hứa và Cố Lẫm nói một tiếng với mọi người xong thì tiến đến cửa thành, bên cạnh cửa thành có một tờ cáo thị.

Nhưng có rất ít người coi.

Thời buổi này có rất ít người biết chữ nên muốn đọc được cáo thị là không thể, vì vậy mọi người đều tập trung ngay cổng, im lặng giằng co với quan binh thủ thành.

Lưỡi kiếm trong tay quan binh sắc bén bóng lưỡng, dưới ánh nắng buổi ban chiều lóe ra hàng quang sắc lạnh.

Mục Tri Hứa và Cố Lẫm liếc mắt nhìn qua cảnh tượng đó, chầm chậm đi tới coi cáo thị.

Trên cáo thị viết rõ điều kiện vào thành.

Mỗi ngày giới hạn số lượng là một trăm người, nghĩa là chỉ có một trăm người có thể vào thành; trên hết là người nào muốn vào thành còn phải nộp đủ lệ phí, một người phải giao nộp hai lượng bạc.

Đọc xong, Mục Tri Hứa và Cố Lẫm yên lặng lui ra.

"Sao rồi? Có thể vào thành không?" Thấy hai người trở về, Ngô Tam Thủy hạ giọng hỏi.

Mọi người xung quanh thấy vậy cũng xúm lại nghe ngóng.

Mục Tri Hứa nói: "Điều kiện vào thành rất khắt khe, lệ phí của một người là hai lượng bạc, hơn bữa mỗi ngày chỉ có một trăm người có thể vào thành."

“Cái gì?!”

“Hai lượng bạc?!”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta kiếm bạc ở đâu đây?”

Mọi người xung quanh nghe vậy lập tức trở nên ồn ào, vì Mục Tri Hứa không cố ý hạ giọng xuống, nên những lưu dân xung quanh đã nghe rất rõ, cứ thế không kiềm chế được sự bất mãn.

Nhưng bất mãn thì bất mãn, lúc nhìn lên đội binh cầm sẵn cung tiễn trên lầu thì mọi người chỉ đành nuốt sự bất mãn xuống.

E rằng nếu tiếp tục ồn ào sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ mất.

"Coi bộ chúng ta không thể vào thành chỉnh trang được, chỉ đành nghỉ tạm ngoài thành một đêm, ngày mai sẽ đi vòng qua huyện Lạc để vào phủ Khánh An." Mục Tri Hứa đợi mọi người yên tĩnh rồi mới nói.

Lát sau, nàng hạ giọng: "Ta định vào thành bổ sung lương thực, nếu hai nhà các ngươi muốn đi thì có thể cử một người đại diện để vào thành."

"Trời ạ, hai lượng bạc ở đâu ra chứ?” Ngưu thị che ngực, vô cùng đau lòng và bất lực.

Trương thị cũng cau mày, vẻ mặt ủ rũ.

Gia sản của bọn họ chỉ còn hơn mười lượng bạc, sau này còn phải đi bao lâu nữa? Bọn họ không biết.

Ngô Tam Thủy và Triệu Đại Hà cũng trầm ngâm.

Mục Tri Hứa không mở miệng khuyên nhủ, bổ sung lương thực là chuyện quan trọng, con đường phía trước mờ mịt gian nan, phải có lương thực mới không cảm thấy tuyệt vọng.

Triệu Đại Hà và Ngô Tam Thủy suy nghĩ một hồi cũng nghĩ vậy, do đó hạ người ăn ý quyết định sẽ vào thành.

Còn về nhóm của Mục Tri Hứa, thiệt ra nàng định đi với Cố Lẫm, nhưng nhìn mấy đường tỷ và đệ muội không hề có sức chiến đấu.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu

Truyện Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.