Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết bạn đồng hành (2)

Phiên bản Dịch · 1070 chữ

Mục Tri Hứa cười tươi: "Bọn ta định đi theo hướng Tây Nam, dọc đường chắc hẳn sẽ gặp rất nhiều lưu dân, phải tranh thủ thời gian mới được."

"Được, chúng ta sẽ chuẩn bị hành trang để xuất phát ngay."

Sau khi hai người đi rồi, Cố Lẫm mới nhìn sang Mục Tri Hứa: "Ngươi sợ sẽ có phản quân tới đây sao?"

"Ừm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."

Thời buổi loạn lạc, chuyện bắt lính là chuyện hết sức bình thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người dân lưu lạc đến độ này.

Vào lúc hai người đang nói chuyện, Mục Tri Hòa và mấy người Mục Thâm đã thu dọn hành trang xong xuôi.

Một người đeo tay nải chứa ấm sành, đồng thời còn có chén đũa các thứ, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Lúc này, hai nhà Ngô Triệu không còn đi theo nhóm người Mục Tri Hứa từ xa nữa, bọn họ chính thức đồng hành cùng nhau.

Mọi người xung quanh thấy vậy, trong lòng đều có những suy nghĩ khác.

Vợ của Ngô Tam Thủy là Ngưu thị, có hai nhi tử và một nữ nhi, nhi tử lớn nhất là Ngô Đại, kế tiếp là Ngô Nhị và nữ nhi nhỏ nhất tên Tam Nha; ngoài ra Ngô Tam Thủy còn có một người em trai, tên là Ngô Tứ Thủy.

Còn vợ của Triệu Đại Hà là Trương thị, có hai nhi từ là Triệu Đại và Triệu Nhị, một nữ nhi tên Đào Hoa; ngoài ra, Triệu Đại Hà cũng có một người em trai tên Triệu Nhị Hà, vợ của Triệu Nhị Hà là Ngô thị.

Nhi tử hai nhà Ngô Triệu đều là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ai nấy đều có dáng người dong dỏng, cao ráo, nhìn rất khỏe mạnh.

Từ khi hai nhà Ngô Triệu gia nhập vào nhóm của Mục Tri Hứa, có thêm bảy tám thanh niên trai tráng khỏe mạnh thì những ánh mắt rình rập đã ít hơn trước rất nhiều.

Nàng và Cố Lẫm nhìn nhau một cái, cả hài dầu thấy được sự vui vẻ trong mắt đối phương.

Mặt trời lên rồi mặt trăng lặn, cứ thế mười ngày trôi qua trong êm đềm, bọn họ đồng hành cùng nhau không hề xảy ra chuyện gì nguy hiểm.

Nếu có chuyện thì chính là chuyện thiếu thốn lương thực, càng đi về Tây Nam thì lương thực trên đường càng trở nên khan hiếm.

Lúc này, các lưu dân hệt như một đám châu chấu đã tới trễ vụ mùa, ven đường chẳng còn chút màu xanh nào cả, núi rừng trơ trọi trụi lủi.

Ở trên đường, thi thể của lưu dân càng lúc càng nhiều hơn, thời tiết nóng nực khó tả, trong vô hình đã khiến tốc độ của mọi người giảm dần.

Mục Tri Hứa che mặt, nhíu mày lại.

“Bị sao vậy?” Cố Lẫm hạ giọng.

"Không có ai xử lý thi thể dọc đường hết, nếu cứ để thi thể phơi thây sấp lớp như này mãi thì khả năng cao sẽ xuất hiện bệnh dịch!"

Trong mắt Cố Lẫm hiển hiện sự mỉa mai: "Nhất định sẽ có ngày Trấn Nam Vương phải hối hận!"

Đột nhiên Mục Tri Hứa hơi nghiêng đầu, cũng vì thế mà nàng thấy được một mối hận thù đang ẩn chứa trong ánh mắt của Cố Lẫm.

Nàng hơi sững sờ một chút, sau đó quay đi vờ như chưa thấy gì: "Đợi tới lúc có chuyện thì cũng phải tìm hiện pháp để xử lý, dù sao cũng không tới lượt chúng ta lo liệu, đi thôi."

Cảm xúc trong mắt Cố Lẫm đã ổn định lại: "Phía trước hẳn là Lạc huyện - đó là ranh giới của Vĩnh Ninh Phủ và Khánh An Phủ, chúng ta có thể tới chỗ đó chỉnh trang một phen, đồng thời bổ sung một ít lương thực, sau đó lại tiếp tục lên đường."

Theo như những gì bọn họ đã thương lượng thì điểm đến là Chiêu Lăng Phủ.

Mà muốn đi Chiêu Lăng thì phải băng qua Khánh An, rồi tới Dung Xuyên, sau đó là Liễu Giang, cuối cùng mới đến được Chiêu Lăng Phủ.

Tính toán cho kỹ, nếu đi xe ngựa thì đoạn đường đó chỉ tốn khoảng hơn ba tháng; nhưng hiện tại bọn họ lại di chuyển bằng hai chân, hơn nữa trên đường còn thường xuyên xảy ra biến cố, coi bộ nửa năm chưa chắc đã tới nơi.

"Được, đúng lúc lương thực của chúng ta đã cạn kiệt rồi, phải bổ sung thêm mới được." Vì nhóm bọn họ nhiều người, Mục Tri Hứa cũng trở nên cẩn thận hơn, không dám lấy lương thực trong không gian ra.

Bữa ăn gần đây nhất, đều là những thứ mà khó khăn lắm, nàng và Cố Lẫm mới kiếm ra được.

Bên ngoài cánh rừng không còn bất cứ thứ gì có thể ăn được, vì vậy bọn họ phải tiến sâu vào trong rừng, cũng may là thân thủ không tệ mới có thể trở về một cách an toàn.

Bằng không đã phải phơi thây nơi núi rừng hoang vắng.

Mục Tri Hứa tiến về phía trước một chút, nói với Triệu Đại Hà và Ngô Tam Thủy: "Triệu đại thúc, Ngô đại thúc, hiện tại chúng ta đi thêm nửa ngày nữa hẳn là sẽ tới huyện Lạc, nên ta định không nghỉ ngơi mà đi thẳng một mạch luôn, tới huyện Lạc rồi thì chúng ta sẽ ghé đó để mọi người chỉnh trang một chút, mọi người chuẩn bị đi nhé."

Hơn mười ngày nay, Mục Tri Hứa đã dần dần thu phục được mấy người này.

Hai người Ngô Triệu không rõ tại sao nàng biết huyện Lạc nằm ở phía trước, nhưng bọn họ cũng không có nghi ngờ.

Vì bọn họ cũng không còn lương thực.

"Được, vậy không cần phải nghỉ ngơi làm gì." Ngô Tam Thủy đáp.

"Nhưng mà, không biết chúng ta có thể vào huyện Lạc hay không."

Trên đường đi, bọn họ cũng gặp không ít thôn trang, nhưng mọi người trong thôn trang vô cùng hung hăng, chưa bao giờ cho lưu dân đi vào dù chỉ là nửa bước.

Bạn đang đọc Nông Môn Trưởng Tỷ: Mãn Cấp Đại Lão Chạy Nạn Đi Làm Ruộng (Bản Dịch) của Tuế Hoa Triêu Triêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.