Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên đường về nhà bị gây khó dễ

Phiên bản Dịch · 2252 chữ

Chương 46: Trên đường về nhà bị gây khó dễ

Thẩm Thừa Diệu trở lại, thấy vị trí ban đầu đã biến thành một lão bá đang bán chó con, Lưu thị và mấy đứa nhỏ không biết đi đâu, vì thế hắn quyết định đi Tống Đức đường bán thảo dược trước, sau đó lại trở về tìm các nàng.

Lần này thảo dược không có nhiều như lần trước, nhưng vì đã phơi khô, cho nên bán được một nghìn nột trăm mười sáu văn, trước kia khi nông nhàn hắn ở bên ngoài làm làm công nhật, mệt sống mệ chết, mỗi tháng chỉ là kiếm được ba trăm đến năm trăm văn, quả nhiên tri thức chính là tài phú, hiểu biết nhiều, kiếm tiền sẽ dễ dàng hơn, sức lao động giá trị ít nhất.

Trong lòng Thẩm Thừa Diệu nghĩ như thế, càng quyết định dù thế nào đi nữa cũng đều phải cho các con đi đọc sách, biết chữ, bây giờ hắn hiểu vì sao cha hắn đều cố chấp nhất định phải nuôi một người đọc sách biết chữ.

Cảnh Duệ thấy Thẩm Thừa Diệu đang đánh xe bò lại đây, vội phất tay, hét lớn: “Cha!”

Thẩm Thừa Diệu dừng xe bò cạnh người Cảnh Duệ, “Nương và đệ đệ muội muội đâu?”

“Nương ở tửu lầu bên trong, cha, chúng ta vào trước lại nói.” Cảnh Duệ chỉ vào Phẩm Vị Hiên tửu lầu lớn nhất trên trấn nói.

Thẩm Thừa Diệu giá xe bò đi vào tửu lầu cửa, bên trong tiểu nhị rất có ánh mắt tiến lên tiếp nhận xe bò, kéo đi hậu viện bảo quản.

“Hiểu Nhi đang nói chuyện hợp tác mở cửa hàng đồ chơi với hai vị công tử lần trước gặp được ở trên núi, nương và đệ đệ đều ở trên lầu.” Cảnh Duệ nói một câu ngắn gọn, dẫn Thẩm Thừa Diệu vào nhã gian lầu hai của tửu lâu, nhẹ nhàng gõ cửa, Tiểu Phúc Tử mở cửa mời hai người đi vào.

Hiểu Nhi nhìn thấy cha mình vào, vội đứng dậy bước sang một bên.

Thẩm Thừa Diệu hành lễ, Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng gật đầu, thật ra bọn họ không biết Thượng Quan Huyền Dật có thể gật đầu đáp lễ đã là cho bọn họ mặt mũi, trên đời này người có thể hành lễ với hắn rất nhiều, nhưng có thể để hắn gật đầu đáp lại cũng không được mấy người.

Chính vì như thế cho nên Thẩm Thừa Diệu cũng không cảm thấy hắn vô lễ, toàn thân hắn quý khí bức người, làm người ta cảm thấy hắn không đáp lại cũng không có gì, chắc hẳn là người khí chất cao quý từ trong xương.

Tiểu Phúc Tử rất khó hiểu với hành động của chủ tử với gia đình này.

“Tiền bối, đã lâu không gặp.” Địch Thiệu Duy lại dễ gần hơn, cười chào hỏi Thẩm Thừa Diệu.

“Công tử xưng hô thảo dân tiền bối thảo dân không xứng.” Bị công tử nhà giàu gọi là tiền bối Thẩm Thừa Diệu cảm thấy không được tự nhiên, đây là tư tưởng phong kiến thời cổ đại ăn sâu bén rễ rồi.

“Là không nên gọi là tiền bối, hiện tại chúng ta coi như là quan hệ hợp tác, ta liền xưng hô ngươi một tiếng Thẩm thúc mới đúng. Các ngươi cũng đừng xưng hô công tử, gọi ta Triệu Duy là được.”

Thượng Quan Huyền Dật cố ý tạo mối quan hệ tốt với Hiểu Nhi, cũng gật đầu: “Ta gọi là Thượng Quan Huyền Dật.”

Tuy hai người nói như thế, nhưng bọn họ sao dám gọi tên bọn hắn trực tiếp.

Đã thương lượng tốt chuyện cửa hàng, Thẩm Thừa Diệu cũng đã trở lại, Hiểu Nhi liền hành lễ chuẩn bị cáo từ: “Hai vị công tử, ngày kia ta sẽ đem thiết kế lô đồ chơi đầu tiên và kế hoạch cửa hàng đưa lại đây, hiện tại chúng ta cáo từ trước.”

“Huyền Dật đại ca.”

Hiểu Nhi: “Cái gì?”

“Gọi ta là Huyền Dật đại ca.”

Ngất, Hiểu Nhi cảm thấy bản thân không thể mở miệng gọi như vậy, nghĩ một chút liền nói, “Thượng Quan đại ca.”

Thượng Quan Huyền Dật nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Đã gọi một lần, lần thứ hai liền thuận miệng hơn, “Thượng Quan đại ca, Địch đại ca, chúng ta cáo từ trước.”

“Ăn cơm xong lại đi, Tiểu Phúc Tử.”

“Các vị mời đi bên này, nhã gian khác đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.” Tiểu Phúc Tử mở cửa nhã gian, làm động tác mời.

Hiểu Nhi: ……

Người này cũng quá bá đạo, đã quen ra lệnh cho người khác, nhưng nàng lại không phải người hầu hoặc thủ hạ của hắn làm gì cũng phải nghe hắn, nhưng Hiểu Nhi cũng không dám nói ra, thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng lại vừa lúc đói bụng.

Mấy người đi tới một nhã gian khác, nhã gian này không bố trí tinh tế như gian vừa nãy, bên trong gian vừa nãy tất cả đồ đều được làm bằng gỗ lê, dùng để tiếp khách, lại có thể dùng để ăn cơm, còn đặt một cái ghế dài dùng để nghỉ ngơi, có bàn và kệ sách, giấy và bút mực, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ hết, có thể dùng làm thư phòng. Mà gian này chỉ để dùng ăn cơm, trên bàn đã mang lên đồ ăn nóng hổi, thấy một bàn đồ ăn vẫn đang bốc khói, mấy người đều cảm thấy đói bụng.

Tiểu Phúc Tử dẫn mọi người qua đây liền cáo từ: “Thẩm công tử, Thẩm phu nhân, hai vị công tử và tiểu thư mời dùng, có yêu cầu gì, có thể rung chuông gọi người an bài, tiểu nhân cáo lui trước.”

“Làm phiền.” Thẩm Thừa Diệu trả lời.

Nhà bọn họ còn không có thói quen ăn không nói, ngủ không nói, cho nên lúc ăn cơm, Thẩm Thừa Diệu liền hỏi cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Hạo kể chuyện rất sinh động. Thẩm Thừa Diệu nghe xong cảm thấy trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt thật lớn làm hắn hôn mê, gần đây chuyện tốt đến nhà hắn rất nhiều, sau đó lại nghĩ tới Lưu thị đã nói với hắn Vân Pháp đại sư có nói được hưởng phúc con cái, làm hắn vừa vui vừa buồn.

“Cha, có tìm được vị nhà thầu kia hay không?” Hiểu Nhi nhớ đến chuyện lúc nãy Thẩm Thừa Diệu đi làm liền hỏi.

“Tìm được, vừa lúc công việc của hắn còn có hai ngày nữa là hoàn thành, ngày kia có thể bắt đầu giúp chúng ta xây nhà, cố gắng xây xong trước năm mới, chúng ta có thể dọn qua nhà mới qua năm mới.”

“Vậy thì sau đó sẽ có rất nhiều chuyện cần phải làm, ngày mai cha mời người dọn dẹp đất hoang chỗ xây nhà đi, lại còn phải mua ngói, xà nhà, đồ dùng gia đình……” Hiểu Nhi nói ra từng cái.

“Chúng ta còn chưa nói cho cha mẹ chuyện chúng ta mua đất xây nhà.” Lưu thị đột nhiên nhớ tới liền nói.

Cả nhà trầm mặc, sau đó tốc độ ăn cơm nhanh hơn, nhanh chân về nhà làm việc.

Ăn cơm xong, Lưu thị cũng cho tiểu muội uống sữa, cả nhà đi ra tửu lầu chuẩn bị đi tiệm vải, bọn họ muốn mua chút vả và vải vụn về làm thú bông. Lưu thị nghe xong liền nói: “Trong thành có bốn tiệm vải, nếu không chúng ta mua hết vải vụn của mấy nhà đi.” Sáng nay nàng thấy dùng vải vụn làm hoa lụa và thú bông chính kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa làm việc may vá cũng không mệt, bây giờ Hiểu Nhi ký khế ước với người khác, càng cần nhiều vải vụn để làm bản mẫu.

Hiểu Nhi nghe xong liền nói: “Vậy cha và nương đánh xe bò tiệm vải ở xa thu mua vải vụn, con và ca ca đệ đệ đến tiệm vải lần trước mua chút vải, cha mẹ thu xong liền đến đó đón chúng ta được không?”

Thẩm Thừa Diệu nghe xong liền đồng ý, đưa ba huynh muội Hiểu Nhi đến tiệm vải lớn nhất huyện thành, sau đó đánh xe bò cùng Lưu thị ba tiệm vải khác.

Ba huynh muội vào tiệm vải Cát Tường, Hiểu Nhi nghiêm túc nhìn vải ở đây, chọn một cuộn vải bông dày để làm áo trong, sau đó lại chọn cho hai người một cuộn vải giá cả tầm trung để làm áo ngoài, Hiểu Nhi chọn cho mình màu hoa hồng và màu tím nhạt, chọn cho Lưu thị đỏ tím và thu hương sắc, Thẩm Thừa Diệu chọn màu xanh đen và màu xanh trơn, hai huynh đệ chọn màu xám bạc và màu xanh nhạt, sau đó dựa theo dáng người của Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị mà mua cho hai người mỗi người một bộ quần áo.

Chưởng quầy thấy Hiểu Nhi mua nhiều, cười đến híp mắt, gần đây buôn bán đặc biệt tốt, gần cuối năm, rất nhiều người đến mua vải làm quần áo, trang phục nhà mình bán được không ít, vải vụn nhiều hơn bình thường không ít là biết, nghe nói Hiểu Nhi muốn mua vải vụn, năm túi vải vụn chỉ lấy hai mươi văn, Hiểu Nhi tổng cộng mua hai mươi lượng ba trăm ba mươi sáu văn, chưởng quầy thấy Hiểu Nhi không cò kè mặc cả nên cũng lấy bớt đi sáu văn.

Mua xong vải, đợi trong chốc lát, Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò lại đây, trên xe chất mười túi vải vụn, Hiểu Nhi nghĩ đến nơi này còn năm túi, không khỏi nghĩ mua thế này cũng quá nhiều đi? Quên đi, đều có tác dụng! Nhưng xem ra các nàng phải đi xe bò khác mới có thể về nhà, bởi vì đã không còn chỗ để ngồi.

Tiểu nhị tiệm vải hỗ trợ xếp đồ Hiểu Nhi mua lên xe bò, Thẩm Thừa Diệu dùng dây thừng buộc chặt, bảo Lưu thị dẫn mấy đứa nhỏ ra cửa thành ngồi xe bò về nhà, rồi đi trước.

Cửa thành có một vài hộ nông dân có xe bò, tranh thủ ngày họp chợ, mang xe đi đón khách. Mỗi chiếc xe bò chở người qua lại giữa trấn trên và huyện thành đều chở mời người, mỗi người năm văn thì một chuyến có thể kiếm năm mươi văn.

Khi nhà Hiểu Nhi bọn họ đến cửa thành, liền có một chiếc xe bò đang chờ, nhưng trên xe đã ngồi tám người, bọn họ tổng cộng bốn người, Lưu thị nghĩ nhà mình ba người đều là trẻ con, liền hỏi có thể ngồi hay không, đúng lúc trên xe bò có hai người cùng thôn, nghĩ hẳn là không có vấn đề gì. Ai ngờ trên xe bò những người khác đều không có ý kiến, phụ nhân trẻ tuổi trong thôn kia vợ Hữu Tài không có ý kiến, nhưng Vương đại thẩm cùng thôn lại sống chết không đồng ý.

“Không được, phu xe, trên xe đã ngồi tám người, nhưng ngồi mười hai người, ngươi muốn đè bẹp ta sao? Các ngươi tổng cộng bốn người, hơn nữa còn đồ trên lưng, là năm người, đều có thể ngồi chiếm nửa xe bò, các ngươi sao không chờ chiếc sau đi? Tại sao cứ phải ngồi trên chiếc này là thế nào? Không may ta ngã xuống các ngươi chịu trách nhiệm à?” Vương đại thẩm tay chống lưng, rất giống người đàn bà đanh đá chửi đổng.

Mọi người nhìn cửa thành, lúc này người họp chợ đều đã đi hết, lấy đâu ra chiếc xe bò tiếp theo.

“Vương đại thẩm, đây không phải là chiếc xe bò cuối cùng nên ta mới nghĩ ngồi ké thêm người sao?”

“Không xe bò, vậy đi bộ đi, ai bảo các ngươi nhiều người!” Vương đại thẩm vừa thấy Thẩm Thừa Diệu đánh xe bò qua, trên xe bò một đống lớn đồ, tuy không biết là cái gì, nhưng nàng thấy còn có vải dệt, làm nàng đố kỵ, cho nên hiện tại cố ý khó xử Lưu thị bọn họ.

Phu xe cũng là người thành thật, tuy muốn kiếm thêm chút bạc, nhưng dù sao Vương đại thẩm là người lên xe trước, đuổi nàng xuống xe cũng không hay lắm, liền không nói gì.

Lưu thị thấy Vương đại thẩm không chịu nhường, mới định nói với Cảnh Duệ, để Hiểu Nhi và Cảnh Hạo ngồi xe bò về nhà, còn nàng và hắn đi bộ trở về.

Lúc này một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh, phu xe là gã sai vặt của Địch Thiệu Duy, Tiểu Phúc Tử nhảy xuống xe ngựa đi tới, hành lễ với mấy người Lưu thị, “Thẩm phu nhân, hai vị công tử, Hiểu Nhi tiểu thư, công tử nhà ta mời các vị lên xe, tiện đường đưa các ngươi một đoạn.”

Bạn đang đọc Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch) của Tiệm Tiến Đạm Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhhue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.