Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần bốn - Chương 99 - 100 - 101

Phiên bản Dịch · 3326 chữ

Chương 99

Tối hôm đó, Sampson và tôi ăn tối cùng nhau tại một nơi khá đẹp tại Durham. Mỉa mai thay, tên quán lại là Nana.

Cả hai chúng tôi đều không đói lắm. Món thịt nướng quá cỡ rắc hẹ tây và cả núi khoai tây nghiền tỏi nằm chỏng chơ. Cuộc chiến với Casanova đang ở giai đoạn cuối cùng, mà chúng tôi gần như quay trở về con số không.

Chúng tôi nói về Kate. Nhân viên bệnh viện nói với tôi rằng tình trạng của cô vẫn đáng ngại. Nếu cô sống thì bác sĩ cũng cho rằng cô có rất ít cơ hội hồi phục hoàn toàn, và cũng khó hành nghề bác sĩ trở lại.

“Quan hệ của hai người vượt quá mức bạn tốt phải không?” Cuối cùng, Sampson cũng hỏi. Khi muốn cậu ấy có khả năng dò hỏi một cách rất nhẹ nhàng. Tôi lắc đầu. “Không, chỉ là bạn thôi, John ạ. Tớ có thể nói mọi chuyện với cô ấy, theo cách mà tớ gần như đã quên. Tớ chưa bao giờ cảm thấy ấm lòng nhanh đến thế khi ở bên một người phụ nữ, có lẽ chỉ trừ Maria.”

Sampson gật đầu lia lịa, chủ yếu đóng vai trò người nghe để tôi thổ lộ. Cậu ấy hiểu tôi là người như thế nào, cả trong quá khứ và hiện tại.

Máy nhắn tin của tôi vang lên khi chúng tôi vẫn đang chiến đấu với phần thức ăn ngồn ngộn trên đĩa. Tôi xuống tầng dưới nhà hàng gọi cho Kyle Craig. Anh ta đang trên đường lái xe đến thung lũng Hope.

“Chúng tôi chuẩn bị bắt Wick Sachs vì tội giết người mang danh Casanova,” anh ta nói. Tôi suýt nữa đánh rơi ống nghe. “Các anh định làm gì cơ?” Tôi hét vào điện thoại. Tôi không thể tin những gì mình vừa nghe.

“Các anh định làm chuyện đó vào lúc quái quỷ nào vậy?” Tôi hỏi. “Quyết định này có từ bao giờ thế? Ai là người đưa ra quyết định?”

Kyle vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi. Người Đàn ông Băng giá. “Chúng tôi sẽ đến nhà hắn trong vài phút nữa. Lần này là quyết định của cảnh sát trưởng Durham. Tìm thấy gì đó trong nhà hắn. Bằng chứng xác thực. Đây là vụ bắt giữ liên hợp giữa Cục và Sở cảnh sát Durham. Tôi chỉ muốn thông báo để anh biết, Alex ạ.”

“Hắn không phải là Casanova,” tôi nói với Kyle. “Đừng động vào hắn. Đừng bắt Wick Sachs.” Tôi hét lên. Máy điện thoại trả tiền được đặt trong hành lang hẹp của nhà hàng, và có rất nhiều người ra vào phòng vệ sinh gần đó. Họ nhìn chằm chằm tôi, vừa khó chịu vừa sợ hãi.

“Chuyện được quyết rồi.” Kyle nói. “Cá nhân tôi xin lỗi về chuyện đó.” Rồi anh ta ngắt máy. Kết thúc cuộc trao đổi.

Sampson và tôi cấp tốc đến nhà Sachs ở ngoại ô Durham. Đô vật ban đầu khá yên lặng, rồi bỗng đưa ra câu hỏi đáng giá sáu mươi tư nghìn đô la: “Họ có đủ bằng chứng kết tội mà không hề thông báo cho cậu biết ư?” Đó là một câu hỏi khó dành cho tôi. Ý cậu ấy là: Tôi bị gạt ra ngoài lề đến mức thế sao?

“Tôi không nghĩ Kyle đã có đủ bằng chứng để bắt giữ hắn. Nếu có anh ta đã phải nói với tôi. Sở cảnh sát Durham ư? Tôi không hiểu họ định làm cái quái gì? Ruskin và Sikes thì đang bận làm việc riêng. Chính chúng ta sẽ phải đảm nhiệm vị trí của họ.”

Khi chúng tôi đến thung lũng Hope, tôi nhận ra rằng chúng tôi không phải là những người duy nhất được gọi đến hiện trường bắt giữ. Con đường ngoại ô yên tĩnh đã chật kín người. Mấy chiếc xe tải và xe con của đài truyền hình cũng đang ở đó. Xe tuần tra cảnh sát và xe của FBI đỗ khắp mọi nơi.

“Cảnh tượng này thật quá hỗn loạn. Trông giống như một buổi đại tiệc vậy.” Sampson nói khi chúng tôi ra khỏi xe. “Cảnh tồi tệ nhất mà tôi từng chứng kiến, tôi nghĩ vậy. Cảnh lộn xộn nhất.”

“Ngay từ đầu đã thế rồi,” tôi đồng ý. “Một cơn ác mộng liên quan đến nhiều cấp thẩm quyền.” Tôi run lên như kẻ nghiện rượu ngất ngư giữa cái giá lạnh mùa đông trên đường phố D.C. Tôi rùng mình từng cơn. Tôi không hiểu gì hết. Tôi bị gạt ra ngoài lề đến mức thế sao?

Kyle Craig nhìn thấy tôi đang tới. Anh tiến lại nắm chặt cánh tay tôi. Tôi có cảm giác anh sẵn sàng chặn đứng tôi lại nếu cần.

“Tôi biết anh đang bực bỏ mẹ. Tôi cũng vậy,” là những lời đầu tiên anh nói. Dường như Kyle cảm thấy có lỗi, nhưng cũng tức giận phát điên. “Đây không phải hành động của chúng tôi, Alex. Lần này Durham đã qua mặt chúng tôi. Tay cảnh sát trưởng đó đã tự mình quyết định. Cũng có cả áp lực chính trị từ văn phòng nghị viện bang về vấn đề này. Tôi ngửi thấy có mùi thối đến nỗi muốn dùng khăn tay bịt mũi miệng lại.”

“Họ tìm thấy cái quái gì trong nhà hắn chứ?” Tôi hỏi Kyle. “Bằng chứng xác thực gì? Không phải là những cuốn sách bẩn thỉu chứ?”

Kyle lắc đầu. “Đồ lót phụ nữ. Trong nhà hắn có chỗ giấu quần áo. Còn có cả một chiếc áo phông Đại học Bắc Carlifornia của Kate McTiernan. Casanova rõ ràng cũng giữ đồ lưu niệm. Cũng giống như Kẻ Lịch Thiệp ở L.A.”

“Hắn không làm đâu. Hắn khác với Kẻ Lịch Thiệp,” tôi nói với Kyle. “Hắn giam các cô gái cùng bao nhiêu quần áo của họ tại nơi ẩn náu. Hắn cẩn thận đến ám ảnh. Kyle ơi, chuyện này thật điên rồ. Đây không phải là câu trả lời. Đây chỉ là một sự nhầm lẫn khủng khiếp.”

“Anh cũng không chắc chắn mà,” Kyle nói. “Những giả thuyết hay cũng không thể ngăn chặn chuyện này xảy ra.”

“Thế còn suy nghĩ logic và chút khả năng phán đoán thì thế nào?”

“Tôi sợ rằng cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

Chúng tôi bắt đầu tiến về hiên sau nhà Sachs. Máy quay truyền hình đang hoạt động tích cực, quay bất cứ thứ gì di chuyển. Một cảnh tượng đầy kịch tính; thảm họa cấp độ một sờ sờ trước mắt.

“Họ khám xét căn nhà này vào cuối buổi chiều nay,” Kyle nói khi chúng tôi bước đi. “Mang chó đến. Chó nghiệp vụ từ Georgia.”

“Họ nghĩ thế quái nào mà lại làm thế? Tại sao đột nhiên khám xét nhà Sachs? Chết tiệt.”

“Họ được cung cấp manh mối, và họ có lý do để tin vào điều đó. Đó là những gì họ cho tôi biết. Tôi cũng bị gạt ra ngoài vụ này, Alex ạ. Tôi cũng chẳng thích thú gì hơn anh đâu.”

Tôi hầu như không thể nhìn thấy gì ở cách tôi tầm nửa mét. Mắt tôi mờ nhòa. Vì căng thẳng. Cả giận dữ nữa.

Tôi muốn hét lên, muốn gào to với ai đó. Tôi muốn đấm vỡ ngọn đèn trên mái hiên nhà Sachs. “Họ có nói với anh gì về người chỉ điểm ẩn danh đó không? Chúa ơi, Kyle. Chết tiệt thật! Chỉ điểm bí mật. Ôi, chết tiệt thật!”

Wick Sachs bị giam giữ bên trong ngôi nhà xinh đẹp của chính mình. Cảnh sát Durham dường như muốn đưa khoảnh khắc mang tính lịch sử này lên những phương tiện truyền hình của địa phương và quốc gia. Phần thưởng dành cho họ. Thời khắc mang tên Đại lộ Danh vọng của cảnh sát Bắc Carolina.

Họ đã bắt sai người, mà lại muốn đem hắn công bố với toàn thế giới.

Chương 100

Tôi nhận ra viên cảnh sát trưởng Durham ngay lập tức. Anh ta khoảng ngoài bốn mươi tuổi và trông giống như một cựu tiền vệ chuyên nghiệp. Cảnh sát trưởng Robby Hatfield cao khoảng một mét tám, quai hàm bạnh, thân hình khỏe mạnh. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường rồ dại rằng biết đâu anh ta là Casanova. Dù sao thì trông cũng giống. Thậm chí anh ta còn hoàn toàn phù hợp với hồ sơ nhân dạng của Casanova.

Thám tử Sikes và Ruskin đang dẫn giải gã tù nhân, tiến sĩ Wick Sachs. Tôi cũng nhận ra một vài thám tử khác ở Durham. Họ đều có vẻ căng thẳng, nhưng khá hân hoan, và gần như nhẹ nhõm. Người Sachs ướt đẫm. Trông hắn đầy vẻ tội lỗi.

Mày có phải Casanova không? Rốt cuộc mày có phải gã Quái vật không? Nếu vậy thì mày đang có âm mưu gì? Tôi muốn hỏi Sachs hàng trăm câu hỏi, nhưng không thể.

Nick Ruskin và Davey Sikes nói chuyện phiếm với đồng nghiệp trong hội trường đông đúc. Hai thám tử này khiến tôi nhớ đến mấy tay vận động viên chuyên nghiệp mà tôi biết ở D.C. Đa số họ thích được làm tâm điểm của sự chú ý; một số người coi đó là mục đích sống. Hầu hết cảnh sát Durham dường như cũng cảnh vẽ như vậy.

Mái tóc bóng bẩy của Ruskin chải ngược ra đằng sau, dính chặt vào đầu. Tôi nhận thấy anh ta đã sẵn sàng làm tâm điểm. Davey Sikes cũng vậy. Tôi muốn nói với họ rằng Hai thằng cha này cần được liệt vào diện các bác sĩ bị tình nghi. Chuyện này chưa kết thúc đâu! Nó chỉ vừa mới bắt đầu. Tên Casanova thực sự đang cổ vũ cho các người. Có lẽ hắn đang đứng đâu đó trong đám đông.

Tôi tiến đến gần Wick Sachs. Tôi cần quan sát mọi thứ diễn ra tại đây một cách rõ ràng nhất. Cảm nhận. Theo dõi và lắng nghe. Thấu hiểu bằng cách nào đó.

Vợ và hai đứa con xinh xắn của Sachs bị giữ trong phòng ăn ngoài tiền sảnh. Trông họ đầy tổn thương, đau buồn và bối rối tột độ. Họ biết ở đây có chuyện không ổn. Gia đình Sachs nhìn có vẻ vô tội.

Cảnh sát trưởng Robby Hatfield và Davey Sikes cuối cùng cũng nhìn thấy tôi. Sikes làm tôi nhớ đến con chó săn cưng của vị cảnh sát trưởng này. Giờ anh ta đang “chỉ” vào tôi.

“Tiến sĩ Cross, cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi trong vụ này.” Cảnh sát trưởng Hatfield hào hiệp nói với tôi trong thời điểm vinh quang đó. Tôi quên mất rằng mình chính là người đã đem bức ảnh của Sachs từ căn hộ của Kẻ Lịch Thiệp ở Los Angeles đến. Thật là một công việc điều tra vĩ đại… thật là một manh mối hợp lý chết tiệt.

Tất cả đều sai lầm. Cảm nhận sai và phán đoán sai. Đây chỉ là một cái bẫy trong kế hoạch đầu tiên, và nó đã thành công mỹ mãn. Casanova sắp bỏ trốn, hắn sắp té rồi. Hắn sẽ không bao giờ bị tóm cổ.

Cuối cùng, cảnh sát trưởng Durham chìa tay ra. Tôi nắm lấy tay anh ta mà bóp chặt, giữ một lúc lâu.

Tôi nghĩ rằng anh ta sợ tôi ra ngoài đứng trước máy quay cùng anh ta. Đến giờ phút này, Robby Hatfield vẫn mang dáng vẻ của một nhà cầm quyền dân chủ. Anh ta cùng các thám tử ngôi sao chuẩn bị đưa Wick Sachs ra diễu hành bên ngoài. Đây sẽ là một thời điểm huy hoàng chói sáng dưới ánh trăng tròn và đèn máy quay cực mạnh. Chỉ thiếu mỗi tiếng chó săn sủa inh ỏi nữa thôi.

“Tôi biết mình đã giúp các anh tìm thấy hắn, nhưng Wick Sachs không làm điều đó,” tôi nói thẳng vào mặt Hatfield. “Anh bắt giữ sai người rồi. Để tôi nói cho anh biết tại sao. Cho tôi mười lăm phút ngay đi.”

Anh ta mỉm cười với tôi, một nụ cười kẻ cả chết tiệt. Gần như thể anh ta bị hóa đá ngay khoảnh khắc đó. Cảnh sát trưởng Hatfield rời khỏi chỗ tôi bước ra ngoài.

Anh ta bước ra trước ánh đèn máy quay truyền hình sáng chói, đóng vai của mình rất hoàn hảo. Anh ta mải mê với chính mình đến nỗi gần như quên mất Sachs.

Casanova chính là kẻ đã gọi điện thông báo về những món đồ lót phụ nữ, tôi thầm nghĩ. Tôi đã gần đoán ra kẻ đó là ai. Casanova đã làm điều này. Chính Casanova đứng đằng sau tất cả.

Tiến sĩ Wick Sachs đi qua tôi khi họ dẫn phạm nhân ra bên ngoài. Hắn mặc áo thun trắng và quần đen. Bộ quần áo đẹp đẽ ướt đẫm mồ hôi. Tôi tưởng tượng hắn cũng đang bơi trong giày, đôi giày lười màu đen khóa vàng ấy. Tay bị còng sau lưng. Tất cả vẻ kiêu ngạo ban đầu đều bay biến sạch.

“Tôi không làm gì cả,” hắn nói với tôi bằng giọng nghẹn ngào, yếu ớt. Đôi mắt khẩn nài. Chính hắn cũng không tin nổi. Rồi hắn phun ra điều lâm ly nhất. “Tôi không làm tổn thương phụ nữ. Tôi yêu họ.”

Khi đứng trên hiên nhà Sachs, một ý nghĩ điên rồ và vô cùng choáng váng vụt qua khiến tôi sững sờ. Cứ như thể tôi đang nhào lộn giữa chừng thì dừng lại vậy. Thời gian dừng lại. Đây chính là Casanova! Tôi chợt hiểu.

Wick Sachs là mô hình ban đầu chịu trận thay Casanova. Ngay từ đầu lũ quái vật đã lên kế hoạch đó; chúng đã có người giơ đầu chịu báng cho những vụ giết người hoàn hảo của chúng và cho de Sade[1] - như những chuyến phiêu lưu vậy.

[1] Nhà quý tộc, nhà văn, nhà Cách mạng người Pháp, nổi tiếng với những tiểu thuyết bạo dâm và khổ dâm.

Tiến sĩ Wick Sachs thực sự là Casanova, nhưng không phải là một trong những gã quái vật. Casanova cũng chỉ là bình phong. Hắn không biết gì về “kẻ sưu tập” thực sự. Hắn chẳng qua chỉ là một nạn nhân khác.

Chương 101

“Tôi là Vị Khách Lịch Thiệp,” Will Rudolph kịch cỡm cúi chào tự giới thiệu. Gã khoác lên mình một tấm áo vest dạ tiệc, cà vạt đen, áo sơ mi kiểu lễ phục. Tóc buộc đuôi ngựa. Hắn đã chuẩn bị hoa hồng trắng dành cho dịp đặc biệt này.

“Và mọi người ở đây đều biết tôi là ai rồi nhỉ, thưa các quý cô. Trông tất cả đều rất đáng yêu,” Casanova nói từ chỗ ngồi của hắn. Hắn mặc bộ đồ tương phản một trời một vực với cộng sự của mình. Quần jean bó sát màu đen. Đôi giày cao bồi đen. Không mặc áo sơ mi. Cơ bụng sáu múi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ kinh dị màu đen với các đường sọc vẽ tay màu xám nhạt.

Hai tên sát nhân giới thiệu bản thân trong khi tất cả những người phụ nữ bị triệu tập tại phòng khách ở nơi ẩn náu của chúng. Họ xếp hàng trước một cái bàn dài.

Họ được thông báo trước rằng đây sẽ là một dịp kỉ niệm đặc biệt. “Con chó điên Casanova cuối cùng đã bị bắt,” Casanova nói với họ. “Tin tức nói vậy. Hóa ra hắn là một tân giáo sư đại học tâm thần nào đó. Đến bây giờ các cô còn trông cậy vào ai nữa được chứ?”

Những phụ nữ được yêu cầu phải mặc trang phục dự tiệc chỉnh tề, bất cứ thứ gì phù hợp ột buổi tối hẹn hò đặc biệt. Đầm dạ hội cổ trễ, giày cao gót đi kèm với tất trong suốt, chuỗi hạt ngọc trai hoặc bông tai dài. Ngoài ra không còn trang sức nào khác. Trông họ thật sự “thanh lịch”.

“Chỉ có bảy quý cô xinh đẹp ở đây thôi sao,” Rudolph nói khi gã và Casanova nhìn những người phụ nữ bước vào phòng khách xếp thành một hàng tiếp đón. “Anh quá kén chọn rồi. Casanova nguyên bản chỉ là một người tình tham lam, và không hề kén cá chọn canh chút nào.”

“Anh phải thừa nhận rằng bảy cô gái đều rất xuất chúng chứ,” Casanova nói với đồng bọn. “Bộ sưu tập của tôi là một kiệt tác, kiệt tác vĩ đại nhất thế giới.”

“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh,” Kẻ Lịch Thiệp nói. “Họ đẹp như tranh vẽ vậy. Chúng ta bắt đầu chứ?”

Chúng đồng ý chơi một trò chơi yêu thích quen thuộc. “Số bảy may mắn.” Vào những lúc khác thì nó đã từng là “số bốn may mắn,” “số mười một may mắn,” “số hai may mắn.” Thực tế thì đây là trò chơi của Kẻ Lịch Thiệp. Đêm nay là đêm của gã. Có lẽ cũng sẽ là đêm cuối cùng của bọn chúng tại ngôi nhà này.

Chúng thủng thẳng đi dọc hàng tiếp đón. Đầu tiên, chúng nói chuyện với Melissa Stanfield. Melissa mặc váy lụa bó sát màu đỏ. Mái tóc vàng dài búi lệch sang một bên. Cô gái khiến Casanova nhớ đến Grace Kelly trẻ trung.

“Em vẫn giữ mình cho tôi sao?” Kẻ Lịch Thiệp hỏi.

Melissa hé miệng cười bẽn lẽn. “Tôi để dành trái tim mình cho ai đó.”

Will Rudolph mỉm cười trước câu trả lời khôn ngoan. Gã lướt mu bàn tay trên má cô. Bàn tay gã từ từ rờ rẫm xuống cổ họng cô và khắp bầu vú săn chắc. Cô gái cam chịu mà không hề biểu hiện sự khiếp đảm hay hoảng sợ nào. Đó là một trong những quy tắc khi trò chơi đang diễn ra.

“Em chơi trò nhỏ này giỏi, giỏi lắm,” gã nói. “Em thật là một người chơi đáng ngưỡng mộ, Melissa à.”

Naomi Cross là người tiếp theo trong hàng. Cô mặc váy dự tiệc màu ngà. Rất hợp thời trang. Lẽ ra cô đã là hoa khôi trong bữa tiệc của một công ty luật Washington nào đó. Casanova cảm thấy hơi choáng váng khi ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Lòng hắn thôi thúc không để Kẻ Lịch Thiệp xâm phạm đến cô. Xét cho cùng, hắn cũng hơi ngán ông chú Alex Cross của cô.

“Chúng ta sẽ quay trở lại với Naomi sau,” Kẻ Lịch Thiệp nói. Gã nhẹ nhàng hôn lên tay cô. “Rất hân hạnh.”

Rudolph gật đầu, rồi dừng lại ở người phụ nữ thứ sáu trong hàng ngũ tiếp đón. Gã quay đầu, đưa mắt dò xét cô gái cuối cùng, sau đó quay nhìn lại cô gái thứ sáu.

“Em rất đặc biệt,” hắn nói nhẹ nhàng, gần như ngại ngùng. “Thực sự là quá xuất chúng.”

“Đây là Christa,” Casanova vừa nói vừa cười vẻ hiểu biết.

“Đêm nay, tôi sẽ cùng hẹn hò với Christa,” Kẻ Lịch Thiệp hào hứng thốt lên. Gã đã lựa chọn. Casanova đã tặng gã một món quà - mặc gã làm gì thì làm như gã thích.

Christa Akers cố gắng mỉm cười. Đó là quy tắc của căn nhà. Nhưng cô không thể. Đó chính là điều hắn đặc biệt thích ở cô: sự sợ hãi thú vị trong đôi mắt.

Gã đã sẵn sàng chơi trò hôn người con gái.

Lần cuối cùng.

Bạn đang đọc Nụ hôn của Casanova của James Patterson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.