Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HOÀNG QUÝ PHI

Phiên bản Dịch · 2318 chữ

CHƯƠNG 5:

NOTE: Từ giờ mình sẽ gọi Đỗ Mạn là Tô Khanh, Mạn Mạn thành Khanh Khanh cho mọi người dễ đọc!

Đỗ Trì có chút kinh ngạc, hắn trầm mặt, trên người mang theo vài phần sát khí: “Có phải Tiêu Việt đối xử không tốt với muội?”

Lúc ở bên ngoài, hắn đối với vị hoàng đế này thật sự mang theo vài phần tôn trọng, nhưng nghĩ đến muội muội bị khi dễ, hắn không nhịn được liền sinh khí.

Tô Khanh vỗ vỗ tay an ủi lão ca: “ Ca ca đừng nghĩ nhiều, mới nãy chẳng phải bệ hạ đã nói trong cung này trừ hắn ra thì muội là lớn nhất, chỉ cần muội muốn, ai có thể khi dễ được muội.”

Đỗ Trì nhìn khuôn mặt Tô Khanh tràn đầy ý cười, hai má cùng cánh tay nộn nộn thịt so với trước khi hắn rời kinh còn nhiều hơn chút thịt, khí sắc cùng tinh thần cũng rất tốt, vừa nhìn liền biết cuộc sống trong cung trải qua rất tốt.

Lúc trước khi muội muội còn ở nhà, thật đúng hiệu là tiểu bá vương, không bao giờ chịu thiệt, chỉ cần nàng mở miệng, những quý nữ trong kinh thành dù miệng lưỡi bén nhọn bao nhiêu cũng không chiếm được tiện nghi.

Nghĩ đến sự tình trước kia, Đỗ Trì nhịn không được cười rộ lên.

Đây là tẩm điện của quý phi nương nương, hắn cũng không tiện lưu lại đây quá lâu, đưa xong lễ vật, hắn phải quay lại Đỗ gia thừa tướng phủ.

Lúc hắn sắp đi, Tô Khanh tống cái tượng oa nhi xấu xí cho hắn, là lễ vật Tây Vực tiến cống, Tiêu Việt không thích liền đẩy qua cho nàng.

Bên trong tượng gỗ còn có những tượng nhỏ hơn (giống búp bê gỗ Nga), dùng vật liệu gỗ trân quý, được khắc vô cùng tinh mỹ bởi đại sư nổi danh, ở thời đại này được cho là vật hiếm có, chỉ là thoạt nhìn hơi xấu một chút.

Thời điểm Tô Khanh đưa bức tượng cho Đỗ Trì thì Tiêu Việt vừa bước tới tấm bình phong, vô tình thấy một màn này.

Tượng oa nhi là do hắn tiện tay đưa cho Tô Khanh, trí nhớ hắn rất tốt, còn nhớ rõ mình đưa vật như vậy cho quý phi.

Hắn hơi dừng lại một chút, lui lại hai bước sau tấm bình phong, thừa dịp Tô Khanh đưa lưng về phía mình, trốn ở phía sau nghe lén.

Liền nghe được Đỗ Trì dở khóc dở cười nói: “Ta không phải nữ hài tử, lấy cái này làm gì.”

Tô Khanh đúng tình hợp lý nói: “Đương nhiên là dùng để trừ tà, muội đã nói với huynh là cái này thật sự dùng được.”

Nàng hạ giọng, lại nhỏ tiếng nói: “Kỳ thật muội biết nó thật xấu, đặc biệt là buổi tối, khi nhìn thấy thật sợ hãi, nhưng mà do bệ hạ đưa cho nên không thể tùy tiện ném đi, ta liền đưa đến phật đường thắp hương, ca ca trên người có sát khí có thể dùng nó áp chế.”

Tiêu Việt sửng sốt, hắn nhớ lúc đó đưa lễ vật này cho Tô Khanh, nàng liền đem đến tiểu phật đường, phi thường trịnh trọng thắp hai nén hương.

Hắn còn cho rằng nàng yêu ai yêu cả đường đi, cho nên đối với cái tượng oa nhi rất trân trọng, kết quả lại bởi vì nó quá xấu.

Tiêu Việt cảm giác được mình bị vả mặt ba ba ba thập phần rung động, hắn cẩn thận nhớ lại ký ức của mình cùng Tô Khanh, càng nghĩ càng cảm thấy nàng trong trí nhớ cùng hiện tại vô cùng chênh lệch.

Tô Khanh tự mình đưa Đỗ Trì xuất cung, khóe môi hơi nhếch lên, ngay lúc nàng đang nói chuyện với Đỗ Trì đương nhiên có nhìn thấy vạt áo của hoàng đế, nàng chính là cố ý nói cho hắn nghe.

Nguyên chủ vốn lần đầu nhận được lễ vật từ trượng phu, cho nên kích động coi nó là bảo bối mà quý trọng.

Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, đối với Tiêu Việt mà nói, Tô Khanh giống như con diều trong tay hắn, tình yêu giống như sợi dây trói chặt nàng, thoạt nhìn nàng như con diều tự do tự tại trong không trung, kì thực bị hắn nắm thật chặt sợi dây.

Mà bây giờ, Tiêu Việt phát hiện sợi dây lại bị cắt đứt. Hắn đối với Tô Khanh bây giờ vô cùng mới lạ, nếu độ hứng thú được tính thì điểm ít nhất cũng phải 60, có thể còn nhiều hơn.

Bên này Tô Khanh cùng Tiêu Việt tính toán lẫn nhau, bên kia Đỗ Trì mang theo lễ vật muội muội tặng trở về Đỗ gia.

Đỗ phụ đầu tiên đón gió tẩy trần cho nhi tử sau khi khải hoàn hồi kinh, nhìn đến cái tượng oa nhi không khỏi hỏi nhiều thêm một câu.

“Phụ thân nói cái này à, đây là lễ vật Khanh Khanh đưa cho ta, nói có thể trừ tà.”

Hắn trước mặt Đỗ phụ bắt đầu bày ra cách chơi, mở ra một cái lại một cái tiểu oa nhi, cái sau tinh xảo hơn cái trước.

Khi mở đến cái tượng nhỏ cuối cùng, Đỗ Trì a một tiếng, từ bên trong lấy ra một tờ giấy nhỏ bị vo thành cục.

Đại khái giống như tùy tay nhét vào, tuy nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn theo thói quen đem các nếp gấp của tờ giấy mở ra, phát hiện bên trên viết rất nhiều.

Theo như chữ viết thì đây hẳn là của Tô Khanh lưu lại.

Hắn nghiêm túc xem xong, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên ngưng trọng: “Phụ thân, ngài hãy xem cái này.”

Đỗ phụ xem xong, mày cũng nhăn lại, thật sâu thở dài.

Đỗ Trì trong lòng đối với vị hoàng đế này vô cùng bị phẫn: “Ta vì giang sơn Đại Tấn chinh chiến sa trường, chảy mồ hôi đổ máu, lại đổi được sự nghi kị của bệ hạ, làm cho muội muội trong cung còn phải lo lắng cho tính mạng của mình.”

Gần vua như gần cọp, từ xưa tới nay luôn luôn như vậy.

Đỗ phụ lấy tờ giấy đưa vào lửa thiêu hủy.

Hắn thổi đi đốm lửa bên cạnh tro tàn, khóe mắt đã có nếp nhăn của Đỗ phụ bởi vì biểu tình ngưng trọng mà hiện lên rõ ràng hơn, cảm khái: “Khanh Khanh quả nhiên đã trưởng thành, biết quan tâm a cha cùng huynh trưởng.”

Hắn phấn đấu đến vị trí này còn không phải vì một trai một gái này sao. Nguyên bản hắn nghĩ tam hoàng tử Tiêu Việt không có mẫu thân, cha không đau dưỡng mẫu không yêu, không người quan tâm trông thật đáng thương.

Tuy rằng hắn không coi trọng tam hoàng tử, cũng không nghĩ đến việc lấy con gái của mình ra để tranh thủ vinh hoa phú quý. Tam hoàng tử dựa vào Đỗ gia bọn họ để thượng vị, lại muốn phía sau ám toán họ, trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.

Vì một đôi nhi nữ này, hắn phải liều mạng, ít nhất phải làm tốt sự chuẩn bị.

Trong cung Hoàng quý phi, Tô Khanh đang cùng hoàng đế dùng bữa, hắn đột nhiên nhảy mũi vài cái.

Tô Khanh yên lặng ăn cơm, đang định gắp đồ ăn thì thu đũa lại, đồ ăn bên cạnh Tiêu Việt nàng đều không đụng tới.

Tiêu Việt thề, hắn vừa mới thấy được biểu tình ghét bỏ dù nàng đã rất nhanh đã thu lại nét mặt, còn giả mù sa mưa quan tâm hỏi han hắn.

Tô Khanh rất thích ăn ngon, điểm này hắn biết. Lúc trước vì lấy lòng nàng, hắn đã dùng các loại mỹ thực tiếp cận nàng, sau đó từ từ đem lòng nàng bắt nhốt.

Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấu đáo, Tô Khanh vì hai ba món đồ ăn liền đối với hắn ghét bỏ như vậy, cho dù chỉ là một cái chớp mắt.

Cho nên nói lúc trước hắn vì cái gì mà cảm thấy nàng yêu hắn đến chết đi sống lại.

Rốt cuộc đầu óc hắn bị lừa đá, hay do Tô Khanh ngụy trang quá tốt?

Sau khi ăn xong thì Tô Khanh được hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ chính đã hoàn thành 80%.

Nhiệm vụ chính của nàng là giúp nguyên chủ sống tốt ở tại thế giới này, cam đoan tính mạng không bị nguy hiểm. Thực hiển nhiên, tờ giấy kia của nàng đã tới tay phụ thân, đối với sự yêu thương của ông dành cho nàng thì điều đó ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu Đỗ phụ bố trí chu toàn, thì tiến độ hoàn thành của nàng có thể lên tới 100%.

Quả nhiên phụ thân là tốt nhất, Tô Khanh tâm tình nháy mắt tốt lên, thấy trên đầu Tiêu Việt độ hảo cảm thấp như vậy cũng không thấy khó chịu.

Tiêu Việt là người cực kỳ nhạy bén, đặc biệt hắn thả tâm tư trên người Tô Khanh nhiều thêm vài phần, rất nhanh nhận thấy được cảm xúc của nàng có biến hóa.

Tiêu Việt buông đũa, lấy khăn tay từ cung nhân đưa tới lau tay cho Tô Khanh: “Khanh Khanh tâm tình thoạt nhìn rất tốt, là vì huynh trưởng đã trở về sao?”

Hắn luôn co được dãn được, vì mục đích hắn có thể biểu hiện vẻ thâm tình và ôn nhu vô cùng điêu luyện.

Tô Khanh khóe miệng có ý cười: “Đại ca trở về là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là nghĩ đến bệ hạ nạp phi, ta cảm thấy vô cùng cao hứng.”

Tiêu Việt đang lau tay cho Tô Khanh động tác cứng lại một chút, thử hỏi: “Ta nạp cung phi, nàng thấy cao hứng?”

Tô Khanh môi mắt cong cong: “Đúng nha.”

Tiêu Việt nghĩ nghĩ cảm thấy thật cổ quái, hắn thật sự nhìn không thấu sinh vật đơn bào Tô Khanh, nhịn không được nói: “Nàng lúc trước không phải không đồng ý sao, ta khuyên nàng, nàng còn cùng ta ầm ỹ.”

Nữ nhân đều thay đổi trong nháy mắt, hỉ nộ vô thường như Tô Khanh sao?!

Tô Khanh nhìn hắn một cái, giọng điệu oán trách: “Còn không phải tại bệ hạ, lúc trước không chịu cùng ta nói rõ ràng.”

“Ta như thế nào không nói rõ ràng?”

“Ta nghe mọi người nói, trong cung này cùng bên ngoài không giống nhau, nữ nhân của hoàng đế, không có vụ thê thiếp chi phân. Bệ hạ lại không nói với ta, những nữ nhân kia tiến cung là để ta quản giáo, ta muốn các nàng chơi với ta, họ liền phải nghe lời.”

Tiêu Việt vẫn không hiểu lắm: “Cho nên ta đáp ứng nàng có thể quản giáo họ, nàng liền vui vẻ đồng ý?”

Trong cung dù không có thê thiếp chi phân, nhưng được hoàng đế sủng ái còn có phân vị khác nhau có thể quyết định rất nhiều thứ.

Đám cung nhân sẽ nâng cao đạp thấp, như hắn đồng dạng là hoàng tử, chảy huyết mạch hoàng gia nhưng do mẫu thân xuất thân ti tiện, cuộc sống lúc trước còn thua cả thái giám.

Nữ tử trong cung, tình cảm đối với hoàng đế không có bao nhiêu thật tâm, nhưng họ vẫn phải liều mạng đi tranh sự sủng ái của hoàng đế, không người nào nguyện ý chia sẻ ân sủng. Hắn cho rằng lúc trước Tô Khanh cùng hắn cãi nhau là do nguyên nhân này, kết quả hiện tại Tô Khanh nói với hắn không phải.

Tô Khanh đúng tình hợp lý hỏi lại: “Cái này chẳng lẽ không được sao? Ta trước kia chưa xuất giá, ở bên ngoài luôn có rất nhiều bạn. Bệ hạ đã nói, gả cho người, ta so với lúc trước còn vui vẻ hơn. Nhưng vừa gả vào trong cung, ta liền không thể đi ra ngoài, cũng không thể gọi họ vào cung, người duy nhất có thể chơi với ta cũng chỉ có bệ hạ.”

Nàng dừng một chút, lại nói tiếp: “Ta vốn nghĩ biểu ca không có nhiều thời gian bồi ta chơi, những nữ nhân khác còn muốn tới chiếm chút thời gian, cho nên mất hứng. Nhưng nếu các nàng là do ta quản thì quá tốt, hơn nữa ta còn nghe nói họ đều là mỹ nhân khó có được trong kinh thành, ta thích mỹ nhân, vậy nên cao hứng.”

Tiêu Việt lúc này đã nghe hiểu suy nghĩ của nàng, cảm tình của nàng trong khoảng thời gian này biến hóa, chỉ vì đơn thuần là cô đơn tịch mịch. Hắn vốn là người duy nhất có mối liên hệ với nàng, cho nên nàng mới dính lấy hắn.

Nàng sau này có con mèo, liền không cần hắn nữa. Tiêu Việt biết rõ, mình có thể hấp dẫn lực chú ý của Tô Khanh ngay từ đầu là do khuôn mặt này, mà sau này lại có thêm nhiều người xinh đẹp cùng mới mẻ, hẳn cái người biểu ca kiêm trượng phu sẽ bị nàng quên đi trong cái xó hẻo lánh nào đó.

Trên thế giới tại sao lại có người khờ như nàng vậy chứ!! Tiêu Việt thật sinh khí, đối với mấy mỹ nhân chưa tiến cung kia liền giận chó đánh mèo.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Đáng Chết (Dịch) của Trường Nhạc Tư Ương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TNTLanAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.